Không gian một lần nữa rơi vào bầu không khí im lặng đến nghẹt thở. Sự trở mặt của Minh Đăng đã khiến Thy chững người. Có quá ngu ngốc không khi cho đến giây phút này cô vẫn còn nuôi hy vọng nhận được một lời giải thích hoặc biện hộ từ Minh Đăng?
- Hại gia đình Duy tán gia bại sản. Khiến cậu ấy trở thành trẻ mồ côi khi lên sáu, và bây giờ là tiếp cận tôi. Nói đi! Anh tiếp cận tôi vì mục đích gì?
Đôi mắt buồn nhưng lạnh của Thy xoáy sâu vào người con trai đểu giả trước mặt, cô cố gắng moi ra những suy nghĩ của người đó qua đôi mắt nhưng vô vọng. Bởi nó u ám không khác gì một đám mây đen. Càng nhìn sâu bao nhiêu càng thấy hoang hoải bấy nhiêu.
- Thích!
Đăng ngồi tựa hông lên chiếc bàn làm việc, hai tay đút túi quần kiêu ngạo, đôi mắt u ám chợt bắn những ánh nhìn đùa cợt về phía Thy.
- Bản tính của một thằng con trai là thích chinh phục những thứ mới lạ, càng khó chinh phục thì càng muốn chiếm hữu. Từ trước đến giờ tôi chưa gặp đứa con gái nào mạnh mẽ và bất cần như em… Ở bên em, tôi có cảm giác mới lạ và điều đó khiến tôi vui thích. Thế thôi.
Minh Đăng cười, nụ cười không chút ấm áp mà chất đẩy vẻ đểu giả trên vành môi. Những lời “thú nhận ngọt ngào” của anh như một cơn gió lôi kéo hình ảnh chàng trai ngày nào, hai tay ôm hai cô gái, đùa cợt với những người đẹp trong Ciao coffee ùa về trong tâm trí Thy. Phải rồi, đó chính là hình ảnh của Minh Đăng khi cô gặp lại anh lần thứ hai. Độ cáo già và nghệ thuật diễn xuất đỉnh cao của Đăng đã khiến Thy quên mất con người thật của anh ta. Một tên play boy chính hiệu. Thứ người cô ghét nhất trên đời. Nhưng đau đớn thay, cô lại đang rất yêu con người ấy, để rồi trượt chân vấp ngã một cú thật đau trong tình yêu và niềm tin khờ dại của chính mình.
- Nhưng em biết đó, những thú vui như thế thường không được kéo dài được lâu. Tôi cứ ngỡ lần này nét mới lạ của em sẽ khiến tôi sẽ tử tế hơn mọi lần. Nhưng ai ngờ khi ở bên cạnh em tôi mới biết, em cũng giống như hàng loạt đứa con gái khác, bị tôi hút hồn một cách dễ dàng rồi phụ thuộc tình cảm vào tôi, và sau đó trở nên mơ mộng…
- CÂM NGAY!
Hai bàn tay nắm chặt thành cú đấm hiện lên những tia gân xanh mỏng manh, Thiên Thy bắn tia nhìn giận giữ và thù hận vào chàng trai đểu cáng trước mặt. Nói những lời như thế đối với một đứa con gái đầy rẫy lòng tự trọng như Thy, chi bằng cầm dao đâm thẳng vào tim cô còn nhân từ hơn.
Là vì ai mà cô thay đổi? Là vì ai mà cô từ một đứa con gái lạnh lùng bất cần cũng tập tành những hành động yêu thương? Cũng chính vì tình yêu tưởng chừng như quá ngọt ngào và chân thành của người con trai đang nhìn cô với đôi mắt hả hê kia, nên Thy mới thay đổi nhiều như thế… Vậy mà bây giờ hắn còn trơ trẽn khinh chê cô. Mọi thứ trong Thiên Thy giờ đây như vỡ vụn, tan nát thành trăm mảnh và Minh Đăng dường như đang rất sung sướng với điều đó.
Thế nhưng ngay từ nhỏ, Thy đã mặc định rằng ngoài bản thân ra thì không bất cứ ai có quyền làm tổn thương đến cô. Nếu người nào đó muốn Thy khóc, cô sẽ thật tươi trước mặt họ, còn nếu muốn thấy Thy đau đớn ra sao, cô sẽ càng ngông nghênh mà làm những điều khiến họ tức trào máu. Hay nói cách khác, Thiên Thy sẽ chẳng bao giờ để cho bất cứ ai dày vò mình, bởi họ không có quyền làm điều đó. Phải chung sống với mụ dì ghẻ cay nghiệt như bà Mỹ đã giúp Thy hình thành cái bản tính và suy nghĩ độc địa ấy ngay từ những ngày ấu thơ.
Và rồi đôi mắt buồn chẳng còn đó những tia nhìn đau đớn, mà dần trở nên lạnh lùng đáng sợ. Khoé môi mỏng manh khẽ nhếch lên những đường cong thể hiện sự khinh bỉ tột cùng.
- Hoàng Minh Đăng! Nếu anh biết suy nghĩ một chút, anh sẽ
thấy mình thật may mắn khi có được niềm tin của tôi. Tình cảm chân thành của tôi trong thời gian qua, chẳng khác gì một món quà mà cuộc đời đã thương hại tặng cho anh. Nhưng anh vốn chẳng xứng! Người như anh, chỉ thích hợp với những món đồ rẻ tiền thôi. Cám ơn vì đã tự thú với tôi điều đó.
Nụ cười nửa miệng quen thuộc của Thy lại xuất hiện, thay thế cho một lời chào không cần thiết. Nhưng vành môi cười khinh bỉ là thế mà trong cổ họng Thy đắng đót tột cùng. Cô quay lưng bước đi, những bước chân mạnh mẽ và hoàn toàn dứt khoát, không thèm liếc nhìn người phía sau lấy một giây. Giờ đây, thái độ của Minh Đăng ra sao, điều đó không còn quan trọng với Thy nữa.
Cô nhanh chóng vặn núm cửa, nhưng những bước chân dứt khoát của Thy đã bị ngăn cản bởi một thân hình đậm người đã đứng trước cửa tự bao giờ. Đó chính là người đàn ông đã dội gáo nước lạnh vào mặt cô lúc sáng bằng những lời lẽ khinh khi. Lúc này đây, ông ta cũng đang nhìn Thy với một nửa con mắt, nơi khoé môi nhoẻn thành nụ cười có vẻ xem thường. Nhưng nụ cười ấy đã nhanh chóng đông cứng lại vì nụ cười nửa miệng láo lếu khác. Nó còn sặc mùi khinh bỉ hơn của ông gấp vạn lần. Chưa kịp để ông ta phản ứng thêm bất kì điều gì, Thiên Thy đã nhanh chóng lách qua và đi thẳng một mạch. Nhưng vì bước chân Thy chưa đi được bao xa nên cô đã nghe thấy tiếng nói châm biếm của người đàn ông.
- Mày đổi phong cách thích những loại con gái láo lếu như thế từ khi nào vậy? Ngày hôm nay nếu không có đứa con gái vô duyên ấy thì cuộc họp báo đã suôn sẻ, tốt đẹp hơn gấp mấy lần.
- Ba đừng nhắc đến chuyện đó nữa… - Đăng khó chịu cau mày, anh ngồi xuống chiếc ghế dựa, mắt lim dim, thở ra một hơi dài não nề - Chuyện vị hôn phu đó nghĩa là sao?
Thực ra trong cuộc họp báo, bản thân Minh Đăng cũng bất ngờ không kém khi nghe ông Sang nhắc đến vị hôn phu. Bởi chính anh còn không biết mình có “cái thứ” ấy khi nào và “cái thứ” đó là ai…
- Việc này mày không cần bận tâm, chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của tao là được.
“RẦM!!….XOẢNG!!”
Tất cả những đồ dùng trên bàn làm việc của Minh Đăng đã không cánh mà bay thẳng xuống đất.
Ông Sang đã được phen giật nảy mình vì tiếng đồ đạc rơi vỡ. Những đồ vật cứng như laptop, hộp đựng bút khi đáp đất đất đã méo mó biến dạng, còn những vật bằng thuỷ tinh thì vang lên những tiếng kêu chat chúa. Tất cả đều báo hiệu cho một sự nổi giận đã kìm nén quá lâu.
- BA CÒN TÍNH SẮP XẾP CUỘC ĐỜI CON ĐẾN BAO GIỜ?
Minh Đăng giận dữ, đứng lên chống hai tay vào thành bàn, đôi mắt bắn ra những tia nhìn tia lửa đáng sợ… Khi tức giận quá đỗi, anh có thói quen ném hoặc gạt phăng tất cả những thứ trong tấm với. Có lẽ sự phũ phàng của cô gái lúc nãy đã khiến tâm trạng Minh Đăng rơi xuống tận đáy hố sâu địa ngục. Bây giờ còn phải chịu đựng người cha độc tài của mình, nên tâm trạng Đăng như một ngọn lửa giận dữ, chỉ cần một chút dầu mồi là có thể đốt cháy tất cả.
- Thái độ gì đấy hả? – Ông Sang cũng trợn mắt lên giận dữ không kém gì Đăng.
- Cuộc đời này là của con, chứ không phải một quân cờ để ba muốn đặt đâu thì đặt. Con đã cố gắng làm theo ý ba, không phải con sợ mà là vì con tôn trọng ba, vì ba là ba của con. Nhưng nếu ba không tôn trọng con mà quản lí cuộc đời con như thế, thì con sẽ không ngại ngần mà buông bỏ tất cả để làm những việc con thích đâu…
Minh Đăng cố điều chỉnh giọng nói sao cho bình thường nhất có thể, nuốt trọn cục tức vào trong cổ họng. Nghẹn ứ. Đôi mắt vẫn giữ nguyên những tia lửa cháy rực.
Những lúc thế này, anh thường tự hỏi bản thân liệu có đang hi sinh vì những điều không đáng? Vì niềm mong mỏi của mẹ và trách nhiệm của một người con, Đăng đã cố gắng làm theo ý ba cũng chỉ vì muốn giữ gìn gia đình. Nhưng dường như chưa bao giờ ba anh nghĩ đến điều đó, mà lúc nào cũng muốn sắp xếp cuộc đời anh theo ý của ông. Cho dù là đấng sinh thành đi chăng nữa thì việc quản lí cuộc đời của người khác cũng là một việc làm ích kỉ không thể chấp nhận. Có người cha như ông Sang, Minh Đăng luôn cảm thấy mệt mỏi bởi những thứ nặng nề mà tự ông tạo ra rồi chất tất cả lên vai anh. Ước mơ và khát vọng của chàng trai hai mươi mốt cũng vì thế mà mờ dần đi.
Mặc kệ cho ông Sang đang tức giận đến tím mặt, Minh Đăng đi đến ô cửa kính, anh đẩy cửa ra mong có thể cảm thấy dễ thở hơn. Và đôi mắt buồn bã u ám đã xuất hiện những vệt sáng khi nhìn thấy màu áo xanh xám quen thuộc. Thiên Thy – nỗi đau của anh đã làm gì ở dưới kia suốt nửa giờ qua mà còn chưa đi? Khi nhìn thấy những tia nhìn vụn vỡ thù hằn của cô ấy dành cho mình, từng ngóc ngách trong Minh Đăng như vỡ vụn thành trăm mảnh. Anh hận mình không thể đá văng những rào cản sang một bên để chạy đến ôm lấy cô vào lòng. Thiên Thy đau một, anh đau một ngàn hơn. Nhưng Đăng không thể làm gì ngoài việc ruồng bỏ cô, bởi đó đồng nghĩa với một lớp màng bảo vệ cô khỏi những điều nguy hiểm.
Và tất nhiên Minh Đăng không thể nào biết biết Thiên Thy đã khuỵu xuống ngay sau khi ra khỏi cánh cửa xoay sang trọng.
Lòng tự trọng cao ngất ngưởng của Thy đã khiến cô cho dù có đau sắp chết, cũng sẽ nghênh ngang trước mặt người đời. Nhưng đến khi còn lại một mình, Thy sẽ bị những nỗi đau ấy nuốt chửng không thương tiếc. Cô ngồi thất thần trên bậc thang ra vào tiền sảnh suốt nửa giờ qua. Khó khăn lắm,Thiên Thy mới có thể đứng lên, rời khỏi bậc thang bằng những bước chân yếu ớt.Trông bộ dạng của Thy mỏng manh đến nỗi tưởng chừng chỉ cần một cơn gió cũng có thể cuốn cô đi. Trong đầu Thy lúc này luôn văng vẳng những lời nói lạnh lùng, đầy sự khinh khi của Minh Đăng khi nãy để rồi trái tim cô lại nhói lên từng hồi đau đớn đến nghẹt thở.
"Sao không yêu em cho đến cuối cuộc đời?
Sao không cho em những dấu yêu tuyệt vời?
Yêu thương khi xưa ta đánh mất thật rồi
Chắc ta vội vàng quá.....
Nào đâu biết yêu...
Nào đâu biết sẽ xa nhau..."
(Chuyện Người Con Gái – Phương Vy)
____________________________
Tiếng xe máy rồ ga vang khắp vùng trời, hàng chục chiếc xe đua đang lao về phía trước tựa như những con thú hoang săn mồi béo bở. Nhưng mục tiêu của những chiếc xe đua điên dại kia chẳng phải điều gì to tát, mà chỉ là một sợi dây mỏng manh màu đỏ được cột ngang bên đường. Ở đó có một cô gái nhỏ mặc chiếc áo sơ mi xanh xám, đứng dựa lưng vào một rễ cây cổ thụ. trông bộ dạng chán đời, bất cần vô cùng.
- Ố ô ai đây ta? Tu chán quá chịu không nổi hay sao mà hôm nay tự dưng lại xuất hiện đây?? – Một ả mặc quần đùi ngắn hết cỡ xuống xe, sau khi về đích trước tiên.
Thiên Thy vẫn đứng dựa lưng vào rễ cây, đôi mắt buồn hờ hững nhìn những tia xa xăm nơi trời cao rồi nhếch mép cười nhạt nhẽo.
- Tao không được đến thăm tụi bay sao? Còn chiếc xe nào không?
- Lâu rồi không đua, không sợ lục nghề à? - Ả tóc vàng cười, buông lời mỉa mai Thy.
- Nếu sợ thì tao đến đây làm gì?
- Được thôi, lâu rồi bọn này thiếu mày cũng thấy vắng vẻ hẳn ra - Ả đỏng đảnh quay về phía những tay đua đường phố - Tụi bay! Hôm nay để chào đón người cũ nên đua một trận hoành tráng chứ hả?
Lời nói của ả được hưởng ứng bằng một trận hú hét nhiệt liệt. Đã lâu Thiên Thy không qua lại với nhóm bạn ăn chơi của cô trước kia, không ngờ ả tóc vàng này vẫn cầm đầu đám nhóc loai choai lóc chóc này.
Đây là một nhóm thanh niên học hành chẳng đến nơi nhưng ăn chơi thì không ai sánh. Bọn chúng chẳng bỏ qua bất kì trò vui nào. Từ đua xe đến bài bạc, từ hút chích đến mại dâm và từ những thứ đó đến nhà tù. Ở đây đã có ít nhất năm đến bảy người từng bị công an sờ gáy, nhưng vì toàn là thiếu gia tiểu thư nên việc hối lộ giảm mức phạt là chuyện bình thường ở phường. Và trong tất cả những món ăn chơi ấy, Thiên Thy chỉ có hứng thú với mỗi trò đua xe xé gió này, cô thường tìm đến nó mỗi khi chán đời, bởi nó làm tê liệt mọi cảm xúc của cô.
- Đua chung hay đua riêng? - Ả tóc vàng hất mặt hỏi Thy.
- Mày thấy tao có bao giờ đua đôi không? – Thy lạnh lẽo đáp bằng câu hỏi nhạt nhẽo.
- Chọn xe đi!
Thy hờ hững đi qua ả, mặc kệ những lườm liếc sắc nhọn đang gắn chặt lên người mình.Lúc trước, khi còn đồng hành với bọn này qua ngày, Thiên Thy đã khiến ả âm thầm ganh đua vì cô bản lĩnh hơn, lãnh đạo giỏi hơn nên ả sợ cô tước quyền đàn chị trong nhóm. Việc cô biến mất khỏi nhóm đã khiến ả mừng rỡ biết bao.
Đi ngang qua những ánh nhìn tạp nham, Thiên Thy chọn cho mình
chiếc Ecxiter xanh trắng. Ở đây toàn là những chiếc xe của những cậu ấm cô chiêu nên độ xịn và ngon lành của chúng là miễn bàn. Kết quả thắng hay thua, tất cả đều phụ thuộc vào độ sốc nổi và gan lì của kẻ cầm lái. Vì đây là đua xe đường phố nên không có bất cứ cái gì gọi là luật lệ, và chơi kiểu sát sinh mới chính là luật đua của bọn chúng. Vì chiến thắng, bọn chúng chẳng ngại đâm hay làm bất cứ điều gì loại đối phương và hại nhau theo kiểu bầy đàn,mười xử một, và những người còn lại lần lượt xử nhau. Tất nhiên là sẽ có cá
độ và số tiền cá độ là không hề nhỏ.
Thiên Thy đội nón bảo hiểm rồi dắt xe ra vị trí xuất phát. Cô bắt đầu lên xe và rồ ga lấy đà. Trông Thy bây giờ thật khó có thể nhận ra đây là cô gái ngây ngốc, thất thần lúc sáng.
Tiếng còi thánh thót đến chóe tai vang lên giữa không gian. Hàng chục chiếc xe đua lao nhanh về phía trước như những mũi tên xé gió. Trong đó nổi bật nhất là mũi tên có màu xanh trắng bởi nó đang hung hăng dẫn đầu tất cả các mũi tên khác. Nhưng không một ai biết được giây phút những chiếc xe bắt đầu chạy thộc mạng cũng là lúc hai hàng nước mắt của cô gái đang dẫn trước bắt đầu tuôn rơi.
Nhưng chiếc Exciter không vì thế mà mất đi phong độ, nó vẫn hung hăng dẫn trước tất cả. Mặc kệ cho hàng chục chiếc xe phía sau đang cố rượt đuổi và chuẩn bị giở những chiêu trò sát hại kẻ cầm đầu. Thiên Thy vẫn cứ ngông cuồng lao nhanh về phía trước hệt như chiến thắng cuộc đua này mới chính là mục đích sống của cô. Vậy mà đôi mắt Thy đang mờ dần theo tỉ lệ thuận với tốc độ kinh hoàng của chiếc xe, đầu óc cô trở nên trống rỗng. Bây giờ Thy chỉ biết đến vặn ga và khóc cho thật thỏa thích… Tốc độ khiến tâm trí Thy tê dại, vậy nên cô chẳng còn ý thức được phải ngăn cản sự yếu đuối của bản thân. Càng khóc, cô càng vặn ga hết cỡ… Chiếc Exciter cũng vì thế mà càng lúc càng bỏ xa những xe khác. Thế nhưng trong trạng thái không làm chủ được bản thân như Thy mà đua xe như vậy chẳng khác nào đi tự tử, bởi Thy giờ đây không còn làm được điều gì ngoài vặn ga.
Sau một thời gian dài, những chiếc xe đuôi đã đuổi kịp Thy, và bọn chúng bắt đầu áp dụng luật rừng đối với kẻ dẫn trước. Mười xử một!
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vì cuộc đời không phải là truyện cổ tích
Còn ta lại càng không phải là lọ lem hay công chúa, liệu cái kết có được hạnh phúc không?
Tốt nhất là đừng trông mong và hi vọng quá nhiều vào cuộc đời này.!