Chờ Ngày Tuyết Tan Hoa Nở

Chương 32: 32: Chỉ Cần Liên Quan Đến Em Anh Đều Nhớ




“Hả?” Diệp Thanh Vy còn đang suy nghĩ về chuyện của Diệp Thanh Hân, khi nghe những lời đó cô còn tưởng mình nghe nhầm.
“Không phải mẹ em muốn có cháu ngoại sao, chúng ta kết hôn, chia sẻ gánh nặng cho chị em.” Giang Duy Bảo đề nghị.
“Giang tổng, anh quên mình còn có hôn thê hay sao?” Diệp Thanh Vy lườm anh, mặc dù đối với chuyện tình cảm này cô rất nghiêm túc, nhưng cô thật sự vẫn chưa dám nghĩ đến hôn nhân.

Dù sao, kết hôn không phải là việc của hai người.
“Quên mất.” Anh im lặng không nói gì nữa, cô còn tưởng anh đang giận mình, mãi đến khi xe dừng đèn đỏ, anh quay qua nhìn cô, gương mặt vô cùng nghiêm túc: “Hay anh thủ tiêu cô ta là được.”
Mặc dù cái hôn ước chết tiệt đó không phải của anh, nhưng mọi người đều đang nghĩ vậy.

Không được, anh không thể để bất kì ai hiểu lầm cô gái nhà anh là người chen vào hôn ước của người khác.
Diệp Thanh Vy không còn gì để nói, trong lòng cô chỉ dám cầu với ông trời mau trả lại Giang tổng nghiêm túc trước đây cho cô.

Còn cái người trước mặt này, mỗi ngày đều xem việc trêu đùa cô là niềm vui.
Giang Duy Bảo mặc dù đang đùa với cô, nhưng thật sự nếu được sinh ra ở thế giới không có pháp luật, anh nhất định đã ra tay giết chết cả Giang Tường Lĩnh lẫn Trần Diệu Linh.
Bỗng nhớ về buổi gặp mặt hai ngày trước, gương mặt Giang Duy Bảo lại có chút âm u.

Hôm ấy anh vừa tan ca, Giang Tường Lĩnh gọi anh về, hiện tại anh vẫn phải nghe theo lời nói của ông ta.


Vừa vào đến nhà, đã thấy Trần Diệu Linh ngồi đó, cô ta đang sống ở thành phố B bên cạnh, vì dự án ở huyện C, nên tạm thời sẽ đến nhà anh sống.
Hai nơi cách nhau chưa đến một giờ đi xe, Giang Duy Bảo nếu không nhìn ra ý định của bọn họ, anh quả thật là một tên ngốc.

Lần này anh vốn không muốn hợp tác với Trần thị, Giang Tường Lĩnh lại dùng chức vị chủ tịch ra chèn ép anh.
Sau khi anh trở về tiếp quản công ty, ông ta dần ít lui đến, thỉnh thoảng chỉ xuất hiện trong các cuộc họp cấp cao.

Những dự án trước, đều là Giang Duy Bảo một mình lo liệu, dự án lần này anh muốn hợp tác với Đoàn thị, lại bị Giang Tường Lĩnh ngăn cản.

Dù sao cổ phần của ông ta lớn nhất, ông ta muốn hợp tác với Trần thị, không ai có quyền ngăn cản.

Hơn nữa, trong mắt đám cổ đông kia, dù là Đoàn thị hay Trần thị, vẫn là công ty của gia tộc lớn, hợp tác với ai cũng như nhau.
Giang Duy Bảo cố gắng thực hiện dự án ở huyện C, muốn phát triển du lịch địa phương, giúp cho cuộc sống người dân tốt hơn.

Còn ý định của Giang Tường Lĩnh và Trần thị, họ chỉ lợi dụng những người dân lương thiện để trục lợi.

Đó là nơi anh lớn lên, trải qua biết bao kỷ niệm vui buồn, anh tuyệt đối không bọn họ có cơ hội làm ô bẩn.
Trở lại với chuyện của Trần Diệu Linh, Giang Tường Lĩnh muốn Giang Duy Bảo về nhà ở để bồi dưỡng tình cảm.
“Ngài chủ tịch thật thích đùa, cao quý như Trần tiểu thư đây, tôi làm gì có tư cách ở cùng cô ta.” Giọng điệu của Giang Duy Bảo không che giấu sự châm chọc.
Mặc dù đã trở về nhà họ Giang tám năm, anh luôn gọi ông ta là chủ tịch.

Anh không có bố, từ khi sinh ra đã như vậy.

Giang Tường Lĩnh không quan tâm cách xưng hô, cái ông ta cần là người giữ gia sản, không phải là một đứa con.
“Hai đứa dù sao còn có hôn ước, không sớm cũng muộn sẽ trở thành người một nhà.” Giang Tường Lĩnh vẫn tỏ ra điềm đạm.
Giang Duy Bảo giả vờ ngạc nhiên, bộ dạng có chút khoa trương: “Vậy sao? Sao tôi không nhớ?”
Giang Tường Lĩnh hừ một tiếng: “Hôn ước của hai nhà, là cháu đức tôn của Giang gia và con gái của Trần gia, nếu con…”
“Vậy tôi từ bỏ thân phận này, có phải là mọi chuyện sẽ kết thúc hay không?” Không đợi ông ta nói xong, Giang Duy Bảo đã cắt ngang.
“Mày…” Giang Tường Lĩnh tức giận, đứa con này mặc dù bao năm nay vẫn không chịu nhận ông ta, nhưng chưa từng dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện.

Xem ra, gần đây ông ta đã quá xem thường chuyện dạy dỗ con cái rồi.

“Bố, bố đừng giận mà!” Trần Diệu Linh từ đầu đến cuối vẫn im lặng xem kịch, thấy Giang Tường Lĩnh tức giận liền nhẹ giọng lên tiếng xoa dịu ông ta: “Có thể gần đây con không đến tìm Duy Bảo, nên anh ấy đang giận thôi.”
Trần Diệu Linh quay sang Giang Duy Bảo: “Có phải Vy Vy nói gì đó khiến anh hiểu lầm em hay không?”
Trần Diệu Linh làm bộ dạng đầy ủy khuất, nhìn vào chỉ muốn che chở, bảo vệ cô ta.

Đáng tiếc, Giang Duy Bảo còn không muốn nhìn đến, đã vậy còn dám lôi cô gái của anh vào.
“Lại là con nhỏ đó sao?” Giang Tường Lĩnh nghĩ, đến lúc ông ta nên đến tìm xem thử cô gái kia trông như thế nào.

Năm xưa có thể khiến Giang Gia Bảo vì cô mà chết, hiện tại lại có thể làm cho Giang Duy Bảo từ bỏ thân phận, xem ra là một người không đơn giản.
“Không liên quan cô ấy!” Giang Duy Bảo sợ tình hình đi ra khỏi sự kiểm soát của mình, chỉ có thể giải thích: “Tôi chỉ đang không vui vì kế hoạch Trần thị đề ra, cũng không phải là mới đây.”
Giang Duy Bảo biết hiện tại không thể ra mặt chống đối Giang Tường Lĩnh, lại sợ Trần Diệu Linh nói gì đó khiến ông ta làm hại Diệp Thanh Vy.

Cuối cùng anh đành thỏa hiệp, mặc dù sẽ không về Giang gia sống, nhưng buổi tối sẽ đến dùng cơm.
Diệp Thanh Vy không biết chuyện gì đang xảy ra với anh, nhưng nhìn thái độ có chút không tốt, trong lòng cảm thấy lo lắng.

Giang Duy Bảo cảm nhận được cô đang nhìn anh, liền mỉm cười với cô.
“Anh sao vậy?” Diệp Thanh Vy cảm giác hôm nay Giang Duy Bảo rất khác ngày thường.
“Không sao, người giành ăn với mình đi rồi, nên không vui thôi.” Anh nói là thật, so với Giang gia, anh lại rất yêu cảm giác ở Diệp gia, nơi có những người thật lòng tốt với anh.

Mà Diệp Thanh Tú đối với anh, cũng tính như người thân, khó khăn lắm mới gặp lại, lần này lại phải xa cách quả thật có chút buồn.
“Đúng rồi, tại sao anh lại gọi Thanh Tú là đầu heo?” Diệp Thanh Vy luôn thắc mắc chuyện này.
Giang Duy Bảo bật cười: “Không phải do em sao?”

“Em?” Diệp Thanh Vy không tin nhìn anh, chắc không phải cô từng đánh Diệp Thanh Tú nên mặt anh ấy bị thương như đầu heo chứ?
“Có lần hai người dẫn nhau đi phá tổ ong, không may chọc giận chúng.” Giang Duy Bảo nhớ lại, lúc đó dù anh đã hết lời ngăn cản, nhưng không làm gì được hai kẻ nghịch ngợm ấy.
“Sao đó thì sao?” Diệp Thanh Vy sờ sờ mặt: “Chắc không phải em cũng bị chứ?”
Giang Duy Bảo lắc đầu: “Em rất chính nghĩa, lấy xe đạp bỏ chạy một mình, để anh ấy tự sinh tự diệt.”
Diệp Thanh Vy há hốc, xem ra trước đây cô gây nghiệp với Diệp Thanh Tú khá nhiều, đến bản thân cô cũng không nhớ nổi.
“Những chuyện về em, anh đều nhớ hết sao?” Đôi khi, cô sẽ không để tâm đến một số việc nhỏ, vậy mà hỏi Giang Duy Bảo, anh đều nói được.
“Ừm.” Anh gật đầu, thái độ rất nghiêm túc: “Chỉ cần liên quan đến em, anh đều nhớ.”
Diệp Thanh Vy mỉm cười ngọt ngào, trên thế giới này tìm đâu ra người thứ hai có thể yêu cô nhiều đến thế.

Giang Duy Bảo bị nụ cười của cô làm cho ngây người, nhân lúc người nào đó không chú ý cúi xuống hôn lên môi cô.

Mọi buồn phiền lúc này đều tan biến hết, chỉ cần có cô bên cạnh, anh không sợ điều gì nữa.
“Cuối tuần này anh không đến nhà em ăn cơm được.” Giang Duy Bảo vẫn quyết định nói chuyện đó với Diệp Thanh Vy, hai người từng hứa sẽ không giấu nhau chuyện gì nữa.
Diệp Thanh Vy biết ngay Trần Diệu Linh đâu chịu yên phận.
“Cố lên, em tin anh có thể đối phó được họ.” Anh là người giỏi nhất, không gì có thể làm khó được.
“Ừm.” Niềm tin của cô, là động lực lớn nhất của anh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.