Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 17: 17: Bị Cướp Mất Vị Hôn Phu 17




Trình Diệp không bình thường tựa hồ chỉ có lúc gặp Tô Bạch Duệ mới xuất hiện, chờ đến công ty, cùng Tần Túc ở chung tuy rằng còn có chút không tự nhiên, nhưng cậu đã không có mãnh liệt như vừa nãy, không coi Tần Túc như bệnh độc mà cách xa trăm mét.

Chỉ như cái đuôi nhỏ khéo léo đi theo phía sau Tần Túc.

"Tần tổng khỏe.

"
"Tần tổng.

"
Đang là giờ làm việc, người đi tới đi lui nhìn thấy Tần Túc đều là cung cung kính kính lui qua một bên, mới chào hỏi, Trình Diệp phân biệt ra được sự kính nể và sùng bái trên mặt bọn họ không phải là bởi vì thân phận địa vị của Tần Túc, mà là mị lực cá nhân của hắn.

Nam nhân này, mặc dù đứng trong đống rác, cũng chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể thu hút ánh mắt của người khác, lóe sáng đến mức chọc mù mắt.

Cảm thụ phía sau bên phải truyền đến ánh mắt nóng bỏng, Tần Túc sửa sang lại áo, thậm chí lộ ra đồng hồ bản limited ở tay, lấp lánh dưới ánh mặt trời——
Trình Diệp: "! " Yên lặng xoa xoa mắt chó của mình.

Không phải không có ai dùng ánh mắt tò mò đánh giá cậu, dù sao —— làm việc với bên hợp tác, năm nào cũng có rất nhiều, nhưng Tần tổng xưa nay không dẫn bạn đến công ty, trong lúc nhất thời nhân viên trên dưới công ty bùng nổ tán gẫu!
"Các chị em, nhìn thấy không, Tần tổng ngày hôm nay dẫn theo một đứa nhỏ đến công ty!"
"Đứa nhỏ? Quả nhiên đã ngầm kết hôn sao? Tôi thất tình!"
"Thất tình +1 "
"Đứa trẻ chắc mười sáu, mười bảy mười tám tuổi gì đó, Tần tổng dù có thiên phú dị bẩm cũng không sinh ra nổi [mỉm cười] "
"Chắc là em trai, tôi nhớ tiểu thái tử gia đang học cấp ba, tuổi tác trùng khớp!"

"Sách, trước khi đi làm phải trang điểm, ai mang son môi, cho tôi mượn dùng mau mau!"
"Thôi đi, tôi đã thấy tiểu thái tử gia, người này —— không phải!"
"! Ta có một suy đoán lớn mật.

"
"Làm càn! Phỏng đoán lung tung, ảo tưởng sức mạnh sẽ bị sét đánh!"
"Tôi cũng vậy.

"
"Không phải nói Tần tổng có một người thanh mai trúc mã, con dâu nuôi từ bé sao, sẽ không phải là —— bà chủ đến thị sát đó chứ!"
"Sợ hãi.

jg "
Trình Diệp thông qua 666 nhìn đủ loại kiểu dáng bát quái của quần chúng, mím mím môi, đáy lòng âm thầm có tính toán.

Nguyên lai Tô Bạch Duệ đã duỗi móng vuốt đến công ty, nếu cũng đã nhiều tiểu tỷ tỷ biết cậu là con dâu nuôi từ bé của tổng tài, làm sao có thể không biết chính chủ!
666: "! " Tô Bạch Duệ lúc đó đã tính toán, vốn là muốn bất tri bất giác, để người xung quanh đều nghĩ bọn họ là tình nhân, sau đó chậm rãi ám muội, hiện tại —— đột nhiên không kịp chuẩn bị liền bị chọc thủng màn che.

Theo tính cách của Tần Túc, sợ là muốn triệt để tránh hiềm nghi rồi!
Cơ hội nước ấm luộc con ếch Tô Bạch Duệ đến rồi!
"Đông ——" Trình Diệp rơi lệ uông uông bưng trán, lên án nhìn Tần Túc đột nhiên phanh xe: "Tần đại ca! "
"Tại sao cứ luôn ngẩn người?" Nói xong lại cảm thấy ngữ khí mình đông cứng, khá giống trách cứ, Tần Túc vẫn là lần đầu tiên nghiền ngẫm từng chữ một mình nói ra như vậy, có chút mất tự nhiên giơ tay sờ sờ gáy cậu, "Choáng váng rồi sao, còn muốn khiêu chiến hạn cuối hay không?"
Có biết nói chuyện hay không, đây chính là lập tức lưu hành hình tượng chó con ngốc manh nhất, Trình Diệp trong lòng lườm một cái, 666 cũng lườm một cái, rõ ràng là rất tâm cơ, lại giả vờ như vô tội.


Trình Diệp oan ức, mím môi thu tay, lại nho nhỏ kêu một tiếng: "Tần đại ca! "
Làm sao có thể mềm mại như thế, giống như là vuốt mèo nhỏ ở trong lòng cào một cái, tê ngứa.

Tần Túc khóe mắt nhu hòa, cúi người đến gần, còn kém vù vù thổi thổi một hơi nói đau đau bay đi: "Tôi xem một chút, có đau hay không?" Hắn thuận thế sờ soạng cái trán trần trụi của Trình Diệp một cái, da dẻ nhẵn nhụi, trắng loáng trơn bóng, khá giống pho mát.

"Không, không đau! " Bỗng nhiên ngũ quan phóng to, hô hấp ấm áp phả lên người, xuyên qua lỗ chân lông thẩm thấu vào trong máu, giống như có vô số con kiến bò vào, mặt Trình Diệp nháy mắt đỏ bừng, tai giật giật, cậu hoảng loạn lui về phía sau hai bước, chân lảo đảo một cái trọng tâm toàn bộ ngã về đằng sau.

Cậu trố mắt nhìn về phía Tần Túc, cảm thụ được cánh tay mạnh mẽ siết chặt bên hông, tai nóng đến bỏng tay, đỏ như có máu chảy ra.

Tần Túc nhìn mặt Trình Diệp nổi lên từng tầng đỏ chần chờ chốc lát, tâm lý cuồn cuộn sóng lớn, mỗi một giọt nước đều đang kêu gào hắn bắt nạt cậu, chà đạp cậu, cũng may Tần tổng đến cùng vẫn cố kỵ bản thân đang ở công ty, đặc biệt là đang ở cửa phòng làm việc, huống chi hai người còn chưa chính thức xác định quan hệ, hắn cũng chỉ là đoán đứa nhỏ thích mình.

Tần Túc ho nhẹ hai tiếng dùng sức đỡ Trình Diệp đứng vững, vẫn là không nhịn được bóp khuôn mặt nhỏ đỏ bừng một cái: "Tiểu vụng về.

"
Giọng nói gợi cảm trầm thấp, như nhẹ nhàng thở vào tai, nóng bỏng.

Ngọa tào, lỗ tai mang thai!
Trình Diệp hồ đồ ngây ngốc trố mắt đứng tại chỗ, chờ Tần Túc mở cửa đi vào, quay người lại cười nhạo cậu có phải là muốn đứng ở chỗ đó chiêu đãi đối tác hay không, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, chỉ tiếc sau khi đi vào vẫn hồn vía lên mây, ánh mắt đăm đăm, dưới mông như đặt trên thớt đứng ngồi không yên, tư liệu cầm ngược cũng không biết.

Cũng may cậu bị Tần Túc mê hoặc cũng chỉ biểu hiện kinh sợ một chút, năng lực nghiệp vụ vẫn rất tốt, hơn nữa 666 thêm làm thêm ít buff, chính sự làm coi như khá tốt.


Tần Túc tuy rằng nghe không hiểu lắm bọn họ cuối cùng là hàn huyên cái gì, nhưng từ trên mặt tràn đầy ý cười của đối tác có thể đoán được tiểu vụng về vào thời khắc mấu chốt lại là tiểu quỷ lanh trí, hắn thấy cậu và người phụ trách nói nói cười cười, tâm lý khó giải thích được chua chua.

Cái nhìn này vừa vặn đụng phải lúc Trình Diệp quay đầu lại, tiểu quỷ lanh trí nở nụ cười tươi sáng, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất đánh vào trên mặt của cậu, lóe sáng như mặt trời nhỏ, lại nhu hòa.

Mắt Tần Túc giật giật, tay đã âm thầm cầm điện thoại trong túi quần, muốn đem khoảnh khắc này lưu lại vĩnh viễn.

Tim rầm rầm nhảy nhanh chóng.

Nhất kiến chung tình? Không tính là vậy, nhưng chính là hai ngày nay, hắn đúng là thích Trình Diệp.

Sáng sớm hôm nay còn vì chuyện Trình Diệp vì Tô Bạch Duệ mà tránh né hắn mà tức giận!
Tần Túc trước đây chưa từng động lòng, hắn chỉ biết là bây giờ muốn ôm Trình Diệp, muốn thân thân Trình Diệp, muốn triệt để đem Trình Diệp biến thành của mình!
Trình Diệp bị ánh mắt quỷ dị phía sau nhìn mà sợ hãi, xoay người cười cười, nói: "Tần đại ca, bọn họ nói còn có một số chi tiết nhỏ cần xác nhận, ngày mai sẽ gửi bưu kiện lại đây.

" Cậu nói xong liền tiến đến bên người Tần Túc, tận lực nhỏ giọng "Em nói với anh nha, em tuy rằng không hiểu hạng mục đầu tư này của các anh là cái gì, thế nhưng cái người bên cạnh kia vừa nãy dùng tiếng Nhật nói một câu, hắn nghĩ hắn nói em nghe không hiểu, kỳ thực ——" Trình Diệp chớp chớp đôi mắt, một mặt vô tội nói "Em hình như nghe bọn họ nói gì mà báo giá thấp nhất, có ích không?"
"Có ích, Tiểu Diệp Tử thật sự quá có năng lực rồi!" Tần Túc lại không khống chế được, ôn nhu sờ sờ đầu cậu, thật là đáng yêu sẽ phạm pháp, vẫn là nên giữ ở trong nhà để tránh bị cảnh sát bắt mất.

Tiễn đối tác đi xong, Tần Túc đem tiểu quỷ lanh trí nghe thấy báo giá thấp nhất hạng mục cho người phụ trách biết, lại nhìn tư liệu bên dưới gửi đến, chỉ ra chỗ có thể ép giá, bảo thư kí vào lấy văn kiện sau khi thay đổi đi, uống một ngụm cà phê, chợt thấy Trình Diệp một mình đứng ở trước cửa sổ sát đất, cúi đầu nhìn xuống dưới.

Hắn đứng dậy, đứng ở phía sau Tiểu Diệp Tử, thuận theo tầm mắt của cậu chỉ có thể nhìn thấy những chấm nhỏ lít nha lít nhít: "Nhìn cái gì vậy?"
Trình Diệp sợ hết hồn, run chân thiếu chút nữa trực tiếp nằm nhoài trên cửa kính.

Tuy rằng rất an toàn, nhưng tim Tần Túc vẫn nháy mắt đập ngừng, nhanh chóng kéo cánh tay của cậu: "Sao lại dễ bị hù như vậy?"
"Em —— em không phải, em ——" Trình Diệp tựa hồ đã từ bỏ giải thích, hơi thở mong manh nói, "Em bình thường không như vậy.

"
Tần Túc cười cười, đứng dậy về phía trước, bao phủ cả người Trình Diệp trong bóng tối của mình: "Sợ tôi?"

"Không phải!" Trình Diệp phản bác, cơ hồ sắp cắn phải đầu lưỡi, cậu khẽ cúi đầu xuống, thành thực mà nói rằng, "Tần đại ca đứng quá gần, em hô hấp có chút khó khăn.

"
Tần Túc lại hỏi: "Vậy, thích tôi sao?"
Nhón mũi chân, ngập ngừng hồi lâu, Trình Diệp chậm rãi lui về phía sau, mãi đến khi phía sau lưng bị chặn lại bới thủy tinh lạnh lẽo cũng không ngẩng đầu lên, cũng không nói lời nào.

Hắn nhìn tai đỏ chót và cái xoáy đáng yêu trên đỉnh đầu cậu, nghĩ ngợi đứa nhỏ này sao lại dễ ngại ngùng như vậy, hai ngón tay Tần Túc bóp bóp má mềm thịt của cậu: "Không thích sao?"
Hành vi khó giải thích của hắn khiến Trình Diệp cảm thấy có chút chua xót, thật giống như mình yêu người này cỡ nào, nhưng người này lại không biết gì cả, thậm chí không tiếc phá huỷ mối quan hệ Trình gia và Tần gia trong nhiều năm để cùng một rác thải khác bên nhau.

Đúng vậy, Tô Bạch Duệ chính là rác thải, cậu ta là người tâm cơ, giả bộ nhu nhược, giả bộ đáng thương, không chỉ cướp mất vị hôn phu của mình, còn cướp cả anh trai cậu.

Anh cậu từ nhỏ đã thương cậu như vậy, cũng không biết Tô Bạch Duệ nói cái gì với anh cậu, ánh mắt của anh cậu khi nhìn cậu dần thay đổi, hình như rất thất vọng về cậu, vừa nhìn vừa thở dài, cậu thậm chí cảm thấy anh cậu căn bản không muốn ccó một người em như cậu.

Cậu hận, hận Tô Bạch Duệ, nhưng cũng hận Trình Cẩm Nhiên, hận Tần Túc.

Tại sao, tại sao các anh cũng không tin tôi, lại cố tình đi tin tưởng một tên lừa gạt!
Trình Diệp chua xót cực kì, viền mắt cậu nhanh chóng đỏ lên, nước mắt không tiếng động mà thuận khóe mắt rơi xuống.

Cậu đột nhiên giơ tay, nắm lấy vạt áo Tần Túc, như mất hết sức lực nằm nhoài vào trong lồng ngực đối phương, như là nhẫn nại hồi lâu rốt cục không nhịn được, thấp giọng gào thét nói: "Em thích anh, yêu anh a, em yêu anh như vậy, tại sao anh cũng không nhìn, nhìn em đây, Tô Bạch Duệ, Tô Bạch Duệ cậu ấy gạt em, cậu ấy cũng lừa các anh nha, Tần đại ca, em xin anh, xin anh nhìn em một chút có được không?"
Tần Túc sững sờ, nghe thấy Trình Diệp vừa nói lại vừa khóc sắp hỏng đến nơi, hắn sợ hết hồn, không biết tâm lý của đứa nhỏ thẹn thùng này đến cùng là dồn nén bao nhiêu oan ức, hắn dùng sức ôm đứa nhỏ vào trong ngực, tay vỗ sau lưng cậu động viên nói: "Được được được, anh biết rồi, em xem anh, xem ánh mắt của anh, anh đang nhìn em nha, Diệp Tử, không khóc được không, em khóc anh đau lòng.

"
Ngón tay thô ráp xoa xoa mặt cậu, mang theo cảm giác hơi gai đau, Trình Diệp bị xoa cằm và đối diện với Tần Túc, cậu như có phản ứng lại, bỗng nhiên ý thức được sự thất thố của mình, nhấc lên hai tay bưng kín mặt của mình, thân thể chậm rãi trượt xuống.

Tần Túc ôm cậu, vỗ vỗ lưng cậu: "Không có chuyện gì, Diệp Tử, nhìn thấy không, trong mắt của anh chỉ có em, em thích anh, anh cũng thích em, chúng ta quen nhau được không?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.