Edit: Lạc Lạc
Wattpad: Tolacty
Trễ rồi đăng lên cho mọi người đọc trước sáng mai beta lại:v
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sầm Hạ vào ngày thứ hai nhìn thấy Trình Diệp tuy rằng ngượng ngùng đỏ mặt chào hỏi bà, nhưng rõ ràng là nhảy nhót tưng bừng, không có một chút nào không khỏe, thậm chí nguyên khí tràn đầy còn có thể lập tức đi leo núi, thiếu chút nữa tức đến không thở nổi.
Sầm Hạ lại nhìn Tần Túc hoàn toàn không có nửa điểm tiếc nuối, thậm chí mơ hồ kiêu ngạo tự hào, càng thêm giận không chỗ phát tiết, ánh mắt u oán cực kỳ, giống như là nhìn kẻ thù kiếp trước!
Đã thuê phòng thế mà lại không hề làm gì cả, bà muốn biết con trai rốt cuộc có thể dùng làm cái gì, sớm biết thế lúc trước đã bỏ mà sinh con gái cho rồi, nhưng mà cũng không được! Con gái còn ngoan ngoãn đáng yêu chọc người đau!!
Sầm Hạ đơn giản nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp cùng Tần Túc chiến tranh lạnh, mỗi ngày đi sớm về khuya lao tâm khổ tứ mà đi mua sắm chăm sóc sắc đẹp, muốn tiêu hết tiền của con trai lớn nhất kiếm được, toàn bộ tiêu hết, như vậy mới có thể giải tỏa mối hận trong lòng!
Tần Túc trợn tròn mắt, ở với Trình Diệp một buổi tối.
Mà Trình Diệp ban đầu dựa vào say rượu đem tất cả những chuyện bình thường không nên nói đều nói một lần, chửi bới Tô Bạch Duệ một trận, hài lòng đi ngủ, để lại Tần Túc một thân một mình suy nghĩ nhân sinh.
Tô Bạch Duệ biết Tần Túc không làm Trình Diệp, thiếu chút nữa cười ra tiếng, mình biết mà, Túc ca nhất định không phải thật tâm yêu Trình Diệp, mà là bị một tờ giấy hôn thú thúc giục mà thôi.
Chỉ có mình, mới có thể xứng với Túc ca!
Nghĩ tới đây, ngũ quan Tô Bạch Duệ một trận vặn vẹo, cậu ta bình tĩnh, Trình Diệp ngay mặt còn dám nói xấu cậu ta không ít, càng không cần phải nói ở sau lưng sẽ nói xấu ra sao, nhưng cậu ta lại hoàn toàn không thể phản bác, bằng không sẽ thể hiện bản thân quá không phóng khoáng tính toán chi li.
Sau này, Tô Bạch Duệ không chỉ muốn tới gần Tần Túc một lần, tốt xấu gì cũng vì bản thân cứu vãn một chút, nhưng mỗi lần không chờ cậu ta nói chuyện, liền bị Tần Túc một thân hơi lạnh đóng băng làm cho sắc mặt trắng bệch.
Trình Diệp thì lại ở một bên, tiểu meo meo nhìn dáng dấp tiểu bạch liên hoa điềm đạm đáng yêu ai oán, chỉ tiếc hiện tại bất kể là cậu ta có giả nhu nhược, giả bộ đáng thương, Tần Túc đều chỉ cảm thấy dáng vẻ cậu ta kệch cỡm, tâm cơ thâm trầm, không chỉ có không đáng thương, thậm chí còn đoán được cậu ta có mưu đồ khác, thập phần phòng bị Tô Bạch Duệ.
Nhìn tra nam và bạch liên hoa tranh đấu nội bộ, Trình Diệp cảm thấy hả hê lòng người, thiếu chút nữa quay lại đốt cho nguyên chủ xem.
Dù là như vậy, cậu vẫn ngại không đủ, sau khi thưởng thức Tô Bạch Duệ biểu diễn xốc nổi, làm bộ hoàn toàn không biết dáng dấp một mặt mờ mịt nhìn Tần Túc và Tô Bạch Duệ vi diệu ở chung, xem Tô Bạch Duệ nói tốt cậu.
Sau lưng lại là hoàn toàn không duy trì quan hệ tốt đẹp giả tạo của hai đứa, ở nơi Tần Túc không nhìn thấy góc độ hướng về phía Tô Bạch Duệ đắc ý cười, sau đó bị Tần Túc ôn nhu vò đầu, chứa đầy tình ý mà cùng hắn đối diện, mặt mũi thẹn thùng đỏ chót, xem Tô Bạch Duệ lên cơn giận dữ, tâm lý không biết yên lòng phục tùng.
Mà —— hai tay cậu chống đỡ cơ ngực rắn chắc, khó khăn từ trong lồng ngực Tần Túc bò ra ngoài, quay đầu đối diện với ánh mắt Tô Bạch Duệ không che giấu sự căm ghét, giật mình run lên một cái, sợ đến mức lại lần nữa tiến vào trong lồng ngực Tần Túc tìm kiếm che chở, làm ra vẻ mặt vô tội một bộ không biết mình tại sao lại chọc đến đối phương: "Tần đại ca, ánh mắt vừa nãy của Tiểu Bạch thật là đáng sợ, em có phải là chọc tới cậu ấy, cũng đúng, cậu ấy thích anh như vậy, em không nên ở trước mặt cậu ấy quá thân cận với anh." Quả thực không thể hiểu ý hơn.
"Không có chuyện gì, không liên quan đến em." Tần Túc nắm bờ vai cậu ôn nhu an ủi, thâm trầm liếc mắt nhìn bóng lưng cô đơn rời đi của Tô Bạch Duệ, ánh mắt lại phức tạp khó giải thích được.
Khoảng thời gian này dựa vào việc Trình Diệp ở lại Tần gia cũng không tệ lắm, Trình Cẩm Nhiên đem toàn bộ công việc ở nước ngoài tập trung xử lý hết, mỗi ngày đều có gần một nửa thời gian bay trên không trung.
Cứ như vậy, Trình Diệp và Tần Túc lại chung sống thêm được mấy tháng, quan hệ của hai người trở nên thân mật không ít, ngay cả Trình Diệp cũng ít đi mấy phần tự ti, hai người cuối cùng cũng coi như chuyển đổi thành hình thức tình nhân nhỏ, khắp nơi vung thức ăn cho chó, ngược Tô Bạch Duệ.
"Diệp Tử, sắp tới lễ giáng sinh, muốn làm gì?" Nhìn thanh niên bên cạnh bỗng nhiên liền nẩy nở, càng ngày càng tuấn mỹ, đáy mắt si mê của Tần Túc tăng lên, nguyên bản ngây ngô non nớt cũng đã rất hấp dẫn hắn, nhưng mà ——
Hiện tại, hắn mới xem như là chân chính thấy được mị lực người bên cạnh.
Khuôn mặt này, cho dù là đặt trong vòng giải trí cũng là hàng đầu.
Tuy rằng cả ngày đều mang theo bộ mặt ngây ngốc cười ha ha đi theo sau mình, nhưng Tần Túc biết, trên thực tế Tiểu Diệp Tử bị bao nhiêu người mơ ước, mỗi lần đưa cậu đến công ty đều sẽ có vô số nam nữ dùng các loại thủ đoạn để đến gần, muốn phương thức liên lạc, may là công ty nhà mình, có hắn trấn giữ, không ai dám đánh chủ ý lên lão bà của sếp.
Nhưng đám bên đối tác, thậm chí là công ty đối thủ thì ——
Tần Túc không chỉ một lần lén lút mất khống chế, thiếu chút nữa thật sự đem người nhốt vào phòng nhỏ, chỉ lo cậu thích hắn chỉ vì niên thiếu khí thịnh mới biết yêu, chỉ lo Tiểu Diệp Tử ở nơi hắn không chú ý bị con lang điêu không quen biết nào đó dụ đi mất ——
"Đều được, chỉ cần đi cùng với anh là tốt rồi." Trình Diệp mặt mày cong cong, nhìn về phía Tần Túc trong đôi mắt như là đổ đầy nước, lóe quang, cực kỳ chói mắt
Thật tốt, đáy mắt sùng bái của Tiểu Diệp Tử đối với mình chưa bao giờ giảm bớt, Tần Túc cũng có thể hơi hơi buông xuống phiền não.
Kỳ thực hắn cũng không chú trọng ngày lễ truyền thống, càng không cần nhắc tới lễ phương tây, nhưng thư ký trong lúc vô tình nói đến top những ngày lễ nên trải qua với người yêu, lễ giáng sinh xếp thứ ba, Tần Túc liền không thể coi thường.
Hắn không biết, thư ký chỉ là vì trên dưới công ty làm một công cuộc giải thoát thôi.
Lão tổng đi chơi giáng sinh, bọn họ còn cần tăng ca sao?
"Có nơi nào muốn đi hay không, hoặc là có món nào đặc biệt muốn ăn?" Tần Túc xoa vai cậu, rất có ánh mắt mà giúp cậu xoa bóp xương cổ, thấy trên mặt Trình Diệp lộ ra biểu tình hưởng thụ, mi tâm nhảy một cái, tiếp tục nghe Trình Diệp nhỏ giọng rầm rì, bắp thịt cả người đều nhảy lên.
Cảm nhận được huyết mạch trên người Tần Túc căng phồng tràn đầy sức sống, Trình Diệp áp môi dưới cong cong, tiếng rên rỉ càng lớn.
Tần Túc cũng đã có nói, trước khi kết hôn tuyệt đối không động vào cậu.
Nghe đâu nam nhân nhẫn nhiều sẽ không tốt, cũng không biết khi nào thì có thể làm Tần Túc nhịn đến hỏng.
Trình Diệp không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn cái chân thứ ba của Tần Túc mềm oặt, tình cảnh không đứng lên nổi, nhất định rất thú vị!
666: "..." Này là thú vui ác quỷ gì vậy.
"Hai ngày nay đã đi rất nhiều nơi có các món ăn ngon rồi, chưa nghĩ ra có món gì chưa ăn." lời này của Trình Diệp cũng không tính là khoa trương, từ khi hai người chính thức xác định mối quan hệ, Tần Túc liền mang theo cậu trời nam biển bắc, hơn nửa đêm cậu tùy tiện nói một câu muốn ăn bánh bao nhân gạch cua, Tần Túc liền có thể lái xe hai giờ đưa cậu đi đến quán ăn ngon nhất, sau đó sẽ lái xe trở về không trì hoãn một chút nào.
Nói thật, ngay cả 666 cũng khen ngợi Tần Túc thật sự là nam nhân tốt bốn ngàn năm khó gặp một lần, thế nhưng Trình Diệp ——
A, loại người yêu thích bạch liên hoa cũng có thể tính là nam nhân tốt? Kia chính là có đôi mắt, siêu, siêu, mù!
Hai đại nam nhân cân nhắc không đi ngày lễ giáng sinh lãng mạn, may là trong tầng thượng lưu có tổ chức một vũ hội giáng sinh, Tần Túc lại nghĩ ra kế, cũng đến lúc công khai mối quan hệ của hai người, hắn cũng không có thời gian ứng phó với những người không có mắt rình mò Tiểu Diệp Tử.
Trình Diệp đối với vòng thương mại không hiểu rõ, biết có vũ hội giáng sinh, do dự một chút lại bị Tần Túc nói một mình hắn đi tham gia thân đơn bóng chiếc, cô tịch đáng thương, một lần nhẹ dạ liền gật đầu đáp ứng.
Tần Túc không phải chưa từng tham gia vũ hội, nhưng xưa nay không mang theo bạn nhảy, ngay cả ứng phó tình cảnh cũng không có, vô số oanh oanh yến yến người trước ngã xuống, người sau tiến lên, lại tất cả đều là thiêu thân lao đầu vào lửa, thiêu đến một thân cháy đen, còn thiếu chút liên luỵ đến cửu tộc.
Từ đó về sau, không ai dám không đứng đắn đánh chú ý lên người Tần diêm vương mặt lạnh nữa.
Cho nên, lúc Tần Túc lôi kéo tay Trình Diệp, vừa đi vào hội trường vũ hội liền hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người, thân là tiêu điểm Trình Diệp trong lòng kinh hoảng, bất an siết chặt tay Tần Túc.
"Không có chuyện gì, cùng anh." Tần Túc động viên mà nặn nặn lòng bàn tay của cậu, ánh mắt nhẹ nhàng quét một vòng tuy rằng còn có người dư quang không ngừng liếc, nhưng tốt xấu gì cũng thoát khỏi cảm giác nóng bỏng dày vò, Trình Diệp không khỏi thở ra một hơi, thân thể mềm nhũn thiếu chút nữa trực tiếp dựa vào trong lồng ngực Tần Túc.
Phú nhị đại Trình Diệp tham gia không ít tiệc rượu, mà loại tiệc rượu này có các lão đại từ mọi mạch máu kinh tế đến, Trình Diệp chưa từng tham gia, cậu thậm chí thấy được không ít khuôn mặt tài phú quốc nội từ xếp cuối cho đến hàng đầu, đôi môi kích động run rẩy, nhìn Tần Túc một chút.
Ở độ tuổi này, địa vị như vậy, Tần Túc cũng thật là lợi hại.
Trình Diệp nuốt nước bọt, động tác nhỏ này khó thoát khỏi ánh mắt độc ác của Tần Túc, hắn không cảm thấy Trình Diệp không phóng khoáng, ngược lại là cảm thấy đáng yêu đến cực điểm, nhịn không được mà cười híp mắt nặn nặn mặt Trình Diệp, cúi người hỏi: "Muốn ăn cái gì, anh giúp em lấy."
Trong âm thầm hai người làm cái gì cậu cũng không cảm thấy thế nào, nhưng bây giờ mọi người kính ngưỡng, lão đại người có địa vị cao đầu hàng lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp chỉ vì chính mình mà phục vụ, Trình Diệp vội vàng đè lại tay hắn, ánh mắt xung quanh càng thêm nhiệt liệt, cậu đỏ cả mặt, khẽ lắc đầu: "Không cần, anh có chuyện gì quan trọng liền nhanh đi làm, em tìm một góc ngồi chờ anh là được rồi."
Cậu chưa có ngốc bạch ngọt đến mức tin tưởng loại tiệc rượu này chính là đơn thuần đem các lão đại tập hợp tập cùng nhau để thăng tiến tình cảm.
Tần Túc cúi đầu, thân mật nói: "Không có việc gì so với em quan trọng hơn."
Lời tình tứ còn chưa nói hết, một người không nên xuất hiện liền đứng ở trước mắt.
Lúc Tần Túc và Trình Diệp trong mấy tháng anh nông em nông này, Tô Bạch Duệ ban đầu vẫn luôn tìm cách dính vào tiền lên phía trước, nhưng Tần Túc luôn lấy cớ tránh xa cậu ta, Tô Bạch Duệ cũng không ganh tỵ, mỗi ngày cũng không biết đang làm gì, đi sớm về trễ, chính vì thế ba người rất ít chạm mặt, không nghĩ tới bây giờ lại chủ động tìm tới.
Vô sự lấy lòng, không gian tức trá!
Trình Diệp giống như chú nhím nhỏ, cấp tốc dựng thẳng mỗi một cái gai trên người, làm ra biểu tình phòng vệ cảnh giác.
Tần Túc cao hứng, Diệp Tử rốt cục cũng biết Tô Bạch Duệ không có ý tốt, vậy hắn có phải là có thể đem người tiêu hủy, cả ngày ở trước mắt đảo đảo thật sự rất đáng ghét, xem thôi đôi mắt cũng đau.
666 chà chà hai tiếng, nghĩ thầm Tô Bạch Duệ tồn tại chính là vì để kích thích anh a, Đại Diệp Tử còn phải nghĩ trăm phương ngàn kế đem người kiếm về đó.
May là tiểu đáng thương Tần Túc đối với Đại Diệp Tử nói gì nghe nấy, mặc dù tâm lý ngạnh một cây gai khó chịu đến cực điểm, cũng chưa từng phá hoại kế hoạch của Đại Diệp Tử dù chỉ một lần.
Nói như vậy, hình như lại thêm đáng thương!
"Túc ca, Diệp Tử, hai người đến?" Tô Bạch Duệ mặc trên người một thân âu phục xanh ngọc, cài ngực trước ngực sáng lấp lánh màu xanh nước biển dưới ánh đèn lưu ly chiếu xuống lại thêm lộng lẫy nhiễu mắt, này căn bản không phải thứ cậu có thể gồng gánh nổi.
"Tiểu Bạch, đã lâu không gặp." Bởi vì Tô Bạch Duệ chủ động lạnh nhạt, Trình Diệp cũng không muốn mặt nóng dán mông lạnh, cho nên nhàn nhạt gật gật đầu, vừa vặn Tần Túc giơ tay kéo cậu vào trong lồng ngực của mình, để Tô Bạch Duệ duỗi tay ra phải lúng túng, bầu không khí trở nên quỷ dị.
Mắt thấy đáy mắt cậu ta không hề che giấu tình cảm đối với Tần Túc, Trình Diệp cau mày, nhìn bốn phía: "Tiểu Bạch, ai mang cậu tới đây? Cậu không phải là..."
Cậu còn chưa dứt lời, nhưng cái gì nên hiểu đều hiểu, đặc biệt là mặt Trình Diệp treo lên một bộ đau lòng, mặc dù trong thời gian ngắn không nghĩ tới, cũng bị cậu nhắc nhở.
Sắc mặt Tô Bạch Duệ cứng đờ, quả thực, dùng thân phận của cậu ta thì không có tư cách tới tham gia loại vũ hội của giới thượng lưu này, có thể tới nơi này, cũng chỉ có thể dựa vào những người khác, nhưng Trình Diệp, không phải cũng giống vậy à!
Nếu như không có Tần Túc, cậu ta làm sao có khả năng xuất hiện ở nơi có tầng lớp thương nhân tụ hội!
Hơn nữa, nếu như không có Trình Cẩm Nhiên, cậu ta làm sao có khả năng từ nhỏ đã áo cơm không lo, thậm chí hưởng thụ hâm mộ và ái mộ từ bốn phương tám hướng.
Tô Bạch Duệ hai tay nắm chặt, nhìn về phía Tần Túc ánh mắt càng ngày càng oan ức và u oán.
Tại sao, tất cả những thứ này rõ ràng đều phải thuộc về mình, người ở bên cạnh Túc ca phải là mình, người Túc ca thích cũng chỉ có thể là mình, bọn họ là thanh mai trúc mã, tâm ý tương thông, nhưng bây giờ ——
Tô Bạch Duệ không thể nhẫn nại mỗi ngày nhìn thấy hai người càng ngày càng thân mật, cho nên cậu ta cùng trước đây cả ngày ở trong trạng thái vùi mình ở nhà ngóng trông Tần Túc tan tầm hoàn toàn tương phản, cậu ta tình nguyện bôn ba ở bên ngoài cũng không muốn bước vào cửa Tần gia.
Nơi đó, tựa hồ đã hoàn toàn không có chỗ cho mình dung thân.
Cậu ta không có tâm tình làm việc, mỗi ngày ở ngoài đường lang thang, có người mời ăn cơm liền đi, có người tổ chức tụ hội cũng không vắng chỗ, bằng vào ưu thế của bản thân cũng quen biết không ít người có tiền.
Hai ngày trước cậu ta nghe người giúp việc nhắc qua, Tần Túc sẽ đưa Trình Diệp đến tiệc rượu, cho nên cậu ta cũng muốn xuất hiện, còn muốn lóe sáng hơn Trình Diệp, hấp dẫn ánh mắt người khác hơn.
Vừa vặn có một con nhà giàu đối với cậu ta hết sức ân cần, cậu ta chỉ hơi ra chút thủ đoạn liền làm cho đối phương dẫn cậu ta đến vũ hội này.
Đúng vậy, Trình Diệp, mày thấy không, mày có thể sao tao lại không thể, thậm chí, mày không thể, tao vẫn có thể!
Không có mày, tao vẫn có thể bước lên tầng thượng lưu! Trình Diệp, tao không hề kém cạnh mày!
Tô Bạch Duệ nhìn Tần Túc, giữa hai lông mày tràn đầy tình thế bắt buộc.
Chờ Túc ca hồi tâm chuyển ý, chờ cậu ta một lần nữa trở lại bên người Túc ca, cậu ta nhất định phải làm cho Trình Diệp nhìn cho rõ!
Tô Bạch Duệ hận Trình Diệp đến nghiến răng, nhưng Trình Diệp căn bản không coi cậu ta là gì.
Đáy mắt bạch liên hoa mơ hồ trút xuống kiêu ngạo Trình Diệp căn bản không thèm để ý, cậu chỉ là hưởng thụ lúc Tô Bạch Duệ đối mặt với cậu có bao nhiêu vô lực cùng thất bại, không phải giả bộ nhu nhược sao, tôi liền để cậu thật sự nhu nhược! Thật sự đáng thương!
"Túc ca ——" một tiếng anh tình ý kéo dài, Tần Túc trong bóng tối trốn tránh cậu ta, hiếm thấy có cơ hội nhìn thấy Tần Túc, đáy mắt Tô Bạch Duệ bi thống, như phải đem khoảng thời gian chua xót khổ cay này toàn bộ lan truyền cho Tần Túc thấy, tất cả mọi thứ đều đã quên đi rồi cậu ta lúc này chỉ muốn đến gần kéo Tần Túc, cho hắn biết Trình Diệp hại cậu ta, ánh mắt nhìn về phía Trình Diệp càng thêm trần trụi oán muộn.
Tần Túc: "?" Thuốc cao bôi da chó tại sao lại dính lên đây, hắn lắc người một cái cấp tốc né tránh Tô Bạch Duệ với tay ra.
Nhận ra được Tần Túc không kiên nhẫn, lại nhìn Tô Bạch Duệ sắc mặt trắng bệch, Trình Diệp biết trong nội tâm Tô Bạch Duệ khẳng định hận chết cậu, oán giận cậu chiếm dụng thời gian của Tần Túc, không cho Tần Túc thấy cậu ta.
Cậu tại sao lại làm vậy chứ, cậu nhưng là bạch liên hoa cực kỳ tri kỷ đó, đương nhiên phải sáng tạo cơ hội cho bạn trai mình xuất quỹ (ngoại tình) chứ, không thì làm sao nháo được, làm sao thấy biểu tình hổ thẹn của Tần Túc?
Cho nên cậu mượn cớ đi vệ sinh, trực tiếp bỏ chạy, một chút cũng không muốn quấy nhiễu Tô Bạch Duệ tìm đường chết.
Sau khi Trình Diệp quay người, sắc mặt Tần Túc lập tức chìm xuống, hắn nhấp một ngụm rượu vang đỏ trong ly, ở chỗ ba người bây giờ là trước sân có tia sáng đối lập với tối tăm, nơi ba người đứng đã sớm hấp dẫn phần lớn ánh mắt của mọi người, chỉ là bị vướng bởi Tần Túc, không ai dám quang minh chính đại mà bát quái, nhưng mỗi người đều thập phần cảnh giác mà lưu ý bên này.
Tần Túc đứng ở nơi khuất ánh sáng, hai tay đút túi, phiền chán mà nhìn Tô Bạch Duệ: "Cậu nháo đủ chưa?" (cậu này là kiểu ghét nên xưng hô chứ không phải ngang hàng nên xưng cậu đâu nha)
Tô Bạch Duệ đầy mặt oan ức, bi thương mà nhìn hắn, giống như người vợ bị ruồng bỏ: "Túc ca, em chỉ là, quá yêu anh mà thôi, Túc ca, em yêu anh, chẳng hề ít hơn Trình Diệp, thậm chí, thậm chí em yêu anh so với cậu ta còn sớm hơn, thật sự, Túc ca, em có viết nhật ký, từ lúc hai người vẫn chưa có hôn ước em đã thích anh, là cậu ta, là cậu ta chen vào giữa chúng ta!"
Thật sự là người luôn vì bản thân, thật ngu ngốc mà, Tần Túc ngay cả ánh mắt cũng không cho Tô Bạch Duệ, có thể nói chúng ta sao?
Trình Diệp dựa vào bệ rửa mặt, vẩy vẩy nước trên tay, buồn cười xem hình ảnh chiếu thông qua camera theo dõi của 666 trong đầu.
"Nói đủ chưa, cậu năm lần bảy lượt tìm tôi chính là muốn nói câu nói này, nói rồi liền đi, cậu đã thành niên, sự giúp đỡ đã kết thúc, bắt đầu từ hôm nay, tôi không muốn thấy cậu ở Tần gia nữa." Tần Túc nói xong cũng đi, là tra công thượng xong bỏ chạy, không sai rồi.
"Túc ca, anh chờ một chút, em cho anh xem nhật ký của em, em yêu anh nhiều năm như vậy, anh —— "
Tần Túc mạnh mẽ bỏ qua cái nắm nơi cổ tay, quay đầu lại trong nháy mắt một trận ác liệt, Tô Bạch Duệ không khỏi cứng người, thân thể hoàn toàn không thể động đậy, đồng tử hơi khuếch đại, hoảng sợ nhìn chằm chằm Tần Túc, đôi môi run cầm cập, một chữ cũng không nói ra được.
Tần Túc bỗng nhiên cười cười, ánh đèn dịu nhẹ chiếu vào trên mặt tối tăm của hắn, quỷ dị và khủng bố không nói lên lời.
Đầu gối Tô Bạch Duệ như nhũn ra, cơ hồ muốn quỳ xuống.
"Diệp Tử chính là nhìn quyển nhật ký kia của cậu, mới bị cậu đẩy xuống lầu?"
"Em không có ——" Tô Bạch Duệ vừa mới nói ba chữ, cuống họng nghẹn lại, giống như là bị nhét bông gòn không mở ra được, giống như ác quỷ giữ lại cổ, chỉ có thể trừng một đôi mắt không cam lòng nhìn bóng lưng Tần Túc.
Túc ca, rõ ràng là anh yêu em, anh sao có thể vì Trình Diệp mà thay lòng đổi dạ?!
Nhất định là Trình Diệp, là do Trình Diệp hồ ly câu dẫn anh, có đúng hay không, cậu ta cho anh ăn bùa mê thuốc lú?! Đúng, nhất định là như vậy.
Ngũ quan Tô Bạch Duệ dữ tợn, đáy mắt điên cuồng, nội tâm không cam lòng và lửa giận thiêu hủy lý trí của cậu ta, mãn tâm mãn nhãn cũng chỉ còn sót lại một ý nghĩ, giết Trình Diệp, nếu không Túc ca sẽ bị cướp mất!
"Tần Túc, đã lâu không gặp, gần đây bận rộn gì sao?" Một vị Địa Trung Hải, bụng bia, áo sơ mi không cam lòng giấu ở phía dưới âu phục nam nhân bưng ly rượu đi tới, cười tủm tỉm nhìn về phía Tần Túc, ánh mắt lúc nhìn Trình Diệp cũng không có nửa phần kiêng dè, thậm chí nâng ly lên, tự mình nhấp trước một ngụm.
"Trình Diệp, em trai Trình Cẩm Nhiên." Ngày hôm nay đưa Trình Diệp đến đây chính là tuyên cáo chủ quyền, thuận tiện để đám người trong nhà có con gái kịp lúc dập tắt tâm tư không nên có.
Hôn ước giữa Trình gia và Tần gia trên thương trường không ai không biết, nhưng mọi người đều biết đó chỉ là thể hiện thái độ thành khẩn hợp tác của Tần gia với Trình gia, không nghĩ tới ——
"Là họ Trình mà tôi biết kia sao?"
"Trình gia và Tần gia hợp tác —— xem bộ dáng là vẫn muốn tiếp tục hợp tác lâu dài."
"Không phải chứ, tôi tại sao lại nhìn ra hai người đó có vấn đề?"
"Bất kể là vấn đề gì, cậu biết hai nhà hợp tác là được rồi, có vấn đề rơi xuống cậu có thể làm gì?"
Thanh âm Tần Túc không nhỏ, người xung quanh không ít người nhanh chóng chuyển đầu, cái tên Trình Cẩm Nhiên này trên tất cả các mặt báo đều có tên, kia không có khả năng là nhà khác.
"Thì ra là như vậy." Người đến cũng là người trải qua sóng to gió lớn, đáy mắt khiếp sợ chợt lóe lên, chợt gật đầu cười, "Quãng thời gian trước nghe nói Tần thị có thiên tài tinh thông tám thứ tiếng, chắc chắn là Trình tiểu thiếu gia, quả nhiên, thiếu niên xuất anh hùng."
Không có đánh giá Trình Diệp ở bên ngoài, cũng không bát quái mối quan hệ giữa cậu và Tần Túc, mà là khéo léo tán dương bản thân Trình Diệp, không hổ là cáo già.
Lời này vừa nói ra, ngay cả người xung quanh nguyên bản còn ánh mắt khinh thị cũng thay đổi, từ hoài nghi biến thành quả nhiên là phải có chỗ tốt.
Mà luôn luôn ở cách đó không xa chú ý hai người Tô Bạch Duệ xác thực hận đến mài răng hàm, không phải chỉ là xuất thân danh môn thôi sao, Trình Diệp căn bản đáng có được ánh mắt hâm mộ và kính nể.
Chạy hết một vòng, trên căn bản tất cả đều biết hiệp ước của Tần gia và Trình gia không phải tờ séc bị trả lại, Tần Túc xác xác thực thực yêu Trình Diệp, muốn cùng Trình Diệp trải qua một đời, thấy Trình Diệp tẻ nhạt ngáp, vẫn còn muốn chống đỡ vì mình bảo trì dáng dấp cao cao tại thượng, Tần Túc buồn cười lại cảm thấy đau lòng.
Tiểu Diệp Tử luôn luôn nhân nhượng hắn.
Tần Túc cùng chủ nhân vũ hội hàn huyên hai câu sau đó liền nói tạm biệt.
Hắn có thể tới cũng đã là rất nể tình, tự nhiên không ai dám giữ, bảo an đưa tiễn hai người lên xe an toàn, một mặt hâm mộ nhìn từng làn khói do xe thải ra, lắc lắc đầu cảm khái một phen vận mệnh sau đó đi trở về hội trường.
"Tiên sinh? Ngài làm sao vậy?" Quay người lại liền thấy một nam nhân, chăm chăm nhìn phía cửa, nguyên bản một gương mặt tuấn tú hiện lên dữ tợn, giả dối, hai chữ tính kế cơ hồ khắc ở trên mặt, nhìn thực sự là khiếp sợ đến hoảng loạn, cũng may bảo an nghiệp vụ ưu tú, rất tự nhiên dò hỏi.
Nhưng nam nhân không hề liếc mắt nhìn bảo an lấy một cái, đá một cước lên bậc thang oán hận rời đi.
Bảo an: "?" Lại quay đầu liếc mắt nhìn người mới vừa rồi còn bởi vì mình mở cửa cho mà gật đầu nói cảm ơn sau đó mới rời đi, đây chính là sự chênh lệch giữa người có tiền và quý tộc đi..