Editor: Chanh
Vừa mới xuống xe, Chu Hành Diễn đã gặp Viện trưởng Chu đúng lúc đi làm nơi cổng bệnh viện.
Viện trưởng Chu đã tuổi trung tuần, mắt đeo một cặp kính gọng mạ vàng, thân hình rắn rỏi đĩnh bạt, nhìn qua thật sự không giống như người đã ngoài năm mươi.
Chu Hành Diễn thấy ông, bước chân hơi ngừng lại, cung kính chào hỏi: "Viện trưởng."
Viện trưởng Chu gật đầu, chân không dừng bước đi vào trong: "Nghỉ đủ rồi?"
Chu Hành Diễn: "Vâng."
"Hoàn thành nhiệm vụ chưa?"
Chu Hành Diễn nghĩ nghĩ: "Cũng tàm tạm ạ."
Viện trưởng Chu một bên chỉnh lại cổ áo, một bên khẽ lườm anh: "Cái gì mà kêu tàm tạm? Hoàn thành chính là hoàn thành, không hoàn thành chính là không hoàn thành, trên bàn mổ cũng có thể kêu tàm tạm à?"
"..."
Hai người đi vào thang máy, Chu Hành Diễn ấn số tầng: "Viện trưởng, hai chuyện này có chút khác nhau."
"Khác chỗ nào?" Viện trưởng không kiên nhẫn cau mày, vừa nói vừa khua khoắng như thể đang cầm dao phẫu thuật trong tay, "Theo đuổi con gái cũng giống như lúc phẫu thuật ấy, xuống tay nhất định phải vừa nhanh vừa chuẩn, chỉ cần một giây anh chần chừ thôi là máu đã tuôn như suối rồi, một khắc đáng giá ngàn vàng đấy."
"..."
Thang máy "đinh" một tiếng, cửa mở ra, Chu Hành Diễn mặt không cảm xúc cất lời: "Viện trưởng, tôi xin phép đi trước."
"Đợi chút." Viện trưởng nhanh chóng bắt lấy tay anh, vô cùng thần bí thò đầu hỏi, "Nghe nói là người mẫu à? Anh có ảnh không?"
Chu Hành Diễn: "..."
"Không ạ, cô ấy cũng không nổi tiếng lắm."
Viện trưởng Chu cũng bày ra bộ dáng không mấy để ý, buông tay, "Thôi chả sao, con bé sắp quay phim phỏng? Tôi về tôi hỏi mẹ anh."
Chu Hành Diễn: "...!"
*Giải thích một chút về cách xưng hô: Chanh nghĩ là đang trong môi trường công việc, mối quan hệ của bố Chu Hành Diễn và anh nhà là cấp trên – cấp dưới, thế nên mới để Chu Hành Diễn xưng "tôi" với bố.
Còn những lúc ở nhà thì sẽ lại xưng "con" như thường, nhỉ?
Chu Hành Diễn ra khỏi thang máy rồi đi thẳng với văn phòng, đúng lúc Lương Thịnh Tây từ trong phòng bệnh đi ra, nhìn thấy anh bước chân bỗng thoăn thoắt hơn hẳn: "Về rồi đấy à? Cậu con mẹ nó thế mà đi chơi vui nhỉ, hai ngày nay ông đây mệt như chó đấy, ngay cả phân còn không có sức ăn."
Chu Hành Diễn liếc nhìn anh chàng một cái: "Lúc đi làm đừng có hở tí là ông này ông nọ, thích thì tan làm tự cậu về nhà mà ăn."
Lương Thịnh Tây nghẹn ứ họng, quăng cho anh ánh mắt vô cùng ghét bỏ: "Cậu đúng là, rốt cuộc bao giờ em gái yêu tinh mới phát hiện ra bộ mặt thật của cậu nhỉ, tôi sắp chờ không nổi rồi đây."
Hai người đi vào văn phòng, Chu Hành Diễn mặc kệ người bên cạnh, trực tiếp cởi áo khoác treo qua một bên, rồi khoác blouse trắng lên người.
Bên kia Lương Thịnh Tây uống hai ngụm nước rồi tiếp tục nhả chữ: "Nhưng mà cậu thế này quả thực có chút không xứng với em gái người mẫu Hướng đâu, tôi thấy tên Tổng giám đốc Phó kia còn khá tốt cơ, tuấn tú lịch sự lại còn có tiền, cậu nên lo dần đi là vừa."
Nghe vậy, động tác Chu Hành Diễn chợt ngừng, sự chú ý của anh cuối cùng cũng bị phân tán: "Tổng giám đốc Phó nào cơ?"
"Tổng giám đốc Phó của thương hiệu em gái yêu tinh chúng ta đang làm người mẫu đại diện đó, đừng nói là ngay cả chuyện có người công khai theo đuổi em gái cậu mà cậu cũng không biết nhé?"
Chu Hành Diễn nhíu mày, không nói gì.
Thời gian vẫn còn sớm, trong văn phòng chỉ có Lâm Nhiễm và một người nữa mới tới, Lâm Nhiễm nghe thấy thế bèn quay người lại, cười một cái: "Bác sĩ Chu đây là có bạn gái rồi sao?"
Lương Thịnh Tây vẫn rất đồng tình với cô đàn em từ lúc mới lên đại học đã nhiệt tình tìm cảm giác tồn tại này, cười khan hai tiếng, lòng đang cân nhắc nên trả lời thế nào mới phải.
Chu Hành Diễn mắt cũng không nâng, ngữ khí vô cùng tự nhiên: "Ừ."
Một chữ "Ừ" của anh khiến Lương Thịnh Tây có chút không phản ứng kịp.
Văn phòng yên tĩnh hai giây, đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến.
Bầu không khí xấu hổ bị đánh gãy, Lương Thịnh Tây nhẹ nhàng thở hắt ra, quay đầu nhìn về phía cửa, là một cậu trai thoạt nhìn rất trắng trẻo sạch sẽ, trong tay xách hai cái túi, tầm mắt quét qua một vòng, rồi đi thẳng tới chỗ Chu Hành Diễn.
Là cậu nhóc lần trước tới đưa bữa sáng, Lương Thịnh Tây nhận ra, Lâm Nhiễm cũng thế.
Nhìn logo trên bao bì thì có vẻ vẫn là quán lần trước, Trình Mục vẫn đặt đồ ăn xuống rồi quay ngoắt đi như cũ, mãi khi tới cửa mới như sực nhớ ra điều gì đó, ngoảnh đầu lại nói với Chu Hành Diễn: "Chị Hướng Ca nói sáng nay anh không ăn được bao nhiêu."
Lương Thịnh Tây và vị bác sĩ ngồi bàn trước "Ồ" một tiếng, bác sĩ hơi mũm mĩm kia lắc đầu: "Yêu đương tốt thật, tôi cũng muốn có bạn gái."
Lương Thịnh Tây cười hai tiếng: "Trần ca, lời này của anh đừng để cho chị dâu nghe thấy, em sợ hai ngày nữa em phải phẫu thuật cho anh đó."
Sắc mặt Lâm Nhiễm trắng bệch, không lên tiếng.
Chu Hành Diễn mở máy tính, điện thoại đặt trên bàn khẽ rung lên, là Lương Thịnh Tây gửi qua một bức ảnh chụp màn hình bài viết Weibo.
Bức ảnh hai màu đỏ đen, cô gái với đôi mắt đen sắc bén, bờ môi đỏ mọng hơi nhếch lên, nụ cười vừa lạnh lùng lại kiêu diễm, là bài viết Phó Dung Sâm chia sẻ thổ lộ muốn theo đuổi cô.
Thậm chí Lương Thịnh Tây còn thả tim một cái.
Chu Hành Diễn mặt không đổi sắc ấn vào ảnh đại diện của anh ta, kéo vào danh sách đen.
- -
Trình Mục tới rất nhanh, một giờ sau đã xuất hiện dưới tầng lầu nhà cô.
Hướng Ca nghĩ dù gì mình cũng đi nghe mắng, trang điểm kỹ càng cũng chẳng ích lợi gì, lại không thể khơi dậy được sự đồng tình của vị sếp kia, vậy nên chỉ đơn giản tắm một cái rồi vác mặt mộc đi.
Dạo trước đó cô gầy khô như que củi, muốn có da có thịt lại cũng không phải ngày một ngày hai, thế mà ngược lại lại rất có cảm giác tiều tụy.
Tùy ý chọn một bộ quần áo mặc lên người, Hướng Ca đi xuống lầu, vừa lên xe đã không nhịn được mà hỏi: "Cậu đưa đồ chưa?"
Trình Mục gật gật đầu.
"Nữ bác sĩ kia cũng ở đấy chứ?"
"Vâng."
"Lời cần nói cũng nói rồi đúng không?"
Cậu nhóc lại gật đầu như gà mổ thóc.
Hướng Ca hài lòng, vẻ mặt đắc ý vì đạt được mục đích, cả người lại dựa vào ghế, liếm nhẹ khóe môi cười hai tiếng mở miệng: "Tiểu đầu gỗ, cậu lái chậm một chút."
Tiểu đầu gỗ nhìn cô qua gương chiếu hậu một cái, vẻ mặt rất khó hiểu: "Chị Hướng Ca, hình như Tống tổng rất gấp thì phải."
"Chị biết chứ." Hướng Ca dùng hai ngón tay miết miết nơi khóe mắt, "Hy vọng trên đường đi có thể vui vẻ lâu hơn một chút, dù gì khi đến nơi chị cũng sống dở chết dở mà."
Trình Mục: "..."
Đã qua giờ cao điểm buổi sáng, suốt cả dọc đường cũng không bị kẹt xe.
Đến cửa công ty, Hướng Ca xuống xe đi vào, vốn định đi tìm Kiều Hân đã lâu không gặp trước, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đối mặt với bão táp xong rồi tính sau.
Cô đi đến cánh cửa văn phòng thật lớn kia, cửa không đóng, vừa liếc nhìn qua đã thấy Tống Chấp ngồi bên trong.
Người đàn ông mặt không cảm xúc nhìn cô, sau đó ngoắc ngoắc tay, vẻ mặt bình yên trước giông bão.
Bộ dáng này của anh ta còn đáng sợ hơn lúc cầm đồ ném người.
Hướng Ca chần chờ một lát, cung cung kính kính đi vào: "Tống tổng."
Tống Chấp cười lạnh: "Tôi đã nói với cô thế nào rồi."
"Phó Dung Sâm nhiều hoa đào lắm, cô đang nổi thì đừng làm chuyện gì xấu mặt tôi." Hướng Ca vô cùng quy củ lặp lại lời anh ta nói lúc đó, "Tôi không trêu chọc anh ta, hơn nữa bài Weibo đấy cũng đâu có gì thái quá."
"Không có gì thái quá?" Tống Chấp tức đến bật cười, "Cái vòng này là thế nào chẳng lẽ cô không biết à? Cô dùng sai một dấu chấm câu thôi cũng đủ để người ta tế từ giờ đến Tết cũng chưa hết chuyện, bây giờ cô cảm thấy không có gì, nhưng sau này lúc đã nổi tiếng, người ta mà đi đào lại chuyện khi cô mới ra mắt thì bất kỳ chuyện gì cũng có thể lên được đầu đề."
Hướng Ca im lặng, không biết nên bày tỏ thái độ biết ơn hay lời xin lỗi vì sự tin tưởng kia, cô ngẩng đầu lên, nhẹ nói: "Tống tổng, tôi không muốn tiến vào giới giải trí."
Tống Chấp còn có lời muốn nói, lại bị câu này của cô đè trở lại, "Cô nói gì?"
"Tôi biết chiều cao này của mình so với giới người mẫu thì có chút kém cạnh, nhưng cũng không phải không có tiền lệ, càng không muốn vì khó mà bỏ cuộc.
Trước đây tôi từng cảm thấy bản thân cũng không phải quá yêu thích cái nghề này, chỉ là điều kiện thích hợp thì làm thế thôi, nhưng bây giờ xem ra thì hình như cũng không hẳn như vậy.
Tôi rất xin lỗi vì đã phụ sự kì vọng của anh." Cô cúi gằm đầu.
"Thật ra bây giờ tôi rất muốn quay , cũng vô cùng cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội và tài nguyên tốt như vậy.
Nhờ bộ phim này, tôi ngẫm nghĩ thêm được một vài điều, nhưng cũng chỉ giới hạn trong bộ này thôi, không phải chưa từng nghĩ đến, chỉ là bản thân cảm thấy sau , tôi không có cách nào lột tả được trọn vẹn hình tượng nhân vật khác."
Cô đứng thẳng người, mỉm cười, "Tôi còn không biết sống cuộc sống của mình thế nào cho phải, sau này làm sao có thể diễn tốt được nhân sinh của người khác chứ."
Hướng Ca ngồi trong văn phòng Tống Chấp gần hai giờ, đến cuối cùng, người đàn ông không nói thêm gì nữa, ra hiệu cho cô đi ra ngoài.
đã sắp khởi quay, buổi trưa cô định về nhà đọc kịch bản, kết quả mới nhớ ra mình còn không có chìa khóa nhà của Chu Hành Diễn, không còn cách nào khác, chỉ có thể tới bệnh viện tìm anh lấy chìa.
Lúc đến bệnh viện còn chưa hết thời gian nghỉ trưa, hôm nay Chu Hành Diễn không làm việc đúng giờ, hẳn là cơm nước vừa xong, đang ngồi bên bàn cạnh cửa sổ nói chuyện với Lương Thịnh Tây, Lương Thịnh Tây đưa cho anh một quả đậu bắp, anh nhận lấy cắn một miếng.
Hướng Ca cong môi, rút điện thoại nhắn cho anh một tin: [Đậu bắp ngon không anh?]
Điện thoại trên bàn rung lên, Chu Hành Diễn với lấy nhìn thoáng qua, vẻ mặt rõ ràng thả lỏng, ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Hướng Ca đang dựa người vào bức tường cạnh cửa văn phòng, lười biếng duỗi ngón tay ngoắc ngoắc với anh.
Chu Hành Diện tiện tay nhét quả đậu bắp bị cắn một nửa vào tay Lương Thịnh Tây rồi đứng dậy.
Sau lưng anh, Lương Thịnh Tây giơ quả đậu bắp lên khuơ khoắng: "Này này, cậu cắn một miếng rồi đưa cho tôi là có ý gì thế? Chê à?"
Hướng Ca không nhịn được cười.
Lúc này Chu Hành Diễn đã đi tới cửa văn phòng, anh đứng trước mặt Hướng Ca, rũ mắt nhìn cô: "Sao em lại tới đây."
"Em tan làm rồi." Hướng Ca ngẩng đầu, "Tới lấy chìa khóa để về nhà."
Lương Thịnh Tây bên kia đã thấy bóng dáng Hướng Ca thấp thoáng ngoài cửa, vẻ mặt bừng tỉnh "À à" hai tiếng, rồi vô cùng tự nhiên cắn nửa quả đậu bắp trong tay, người cũng đứng lên đi ra cửa chào hỏi: "Em gái Hướng Ca, có nhớ anh trai Thịnh Tây không?"
Hướng Ca bị anh chàng chọc cười, cũng thoải mái chào lại: "Em nhớ chứ."
Lời còn chưa kịp nói xong, tay cô đã bị Chu Hành Diễn kéo đi, phía sau Lương Thịnh Tây còn đang rướn cổ nhìn theo bóng lưng hai người, cố ý đề cao giọng: "Này bác sĩ Chu sao lại ăn cả dấm của anh rể thế, em gái Hướng Ca, đừng quên anh đấy nhé!"
Chu Hành Diễn kéo Hướng Ca đi đến cuối hành lang, đẩy cánh cửa sắt đi vào lối an toàn.
Cầu thang bộ bệnh viện rất ít người đi lại, trong lối an toàn không gian an tĩnh lại trống trải, tiếng giày cao gót cồm cộp vọng lại, bởi vì không có ánh mặt trời chiếu đến nên có chút lành lạnh.
Hai người đứng trước cửa cầu thang, Hướng Ca còn đang cười.
Chu Hành Diễn liếc cô: "Em còn rất vui nhỉ."
Hôm nay Hướng Ca mặc hơi ít, cô lùi qua hai bước tránh đi đầu gió, "Bạn của anh còn gọi anh là em rể kìa." Cô hơi nghiêng người, liếm nhẹ môi dưới, đáy mắt đong đầy ý cười nhìn anh, "Tiền đặt cọc anh giao xong rồi, công việc tiếp theo là gì đây? Đã đến lúc chuẩn bị thanh toán đầy đủ chưa?"
Chu Hành Diễn im lặng rũ mắt nhìn cô.
Sau một hồi lâu, anh trầm giọng lên tiếng: "Không kịp chuẩn bị."
Hướng Ca nghiêng đầu, chớp chớp mắt: "Gì cơ?"
"Kiệu tám người khiêng chất đầy ba rương vàng bạc thì được, nhưng theo đuổi bảy bảy bốn chín ngày thì không thể, anh chờ không kịp." Anh bỗng nhiên cúi đầu, hàng mi dài rũ xuống, khẽ cắn vào khóe môi cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng mơn trớn dọc theo đường viền cánh môi, mơ hồ nói hết những lời còn lại rồi ngậm lấy môi cô.
"Bây giờ em làm bạn gái của anh đi."
*Editor có lời muốn nói: Mừng ngày đất nước thống nhất, mừng ngày anh Chu chị Hướng nên đôi ^^
- -----------
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "Tiệm Nhà Kẹo" trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~.