Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 77: Tận thế, ta lỡ quá trớn (16)



Edit: Lạc Lạc

Wattpad: Tolacty

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Cảm ơn." Tạ Vũ cuối cùng vẫn đi về theo bọn Đồng Phồn về tới biệt thự, nhưng lại không quen biết những người ở đây, thấy tình cảnh này thì nhận ra quan hệ của bọn họ cũng không phải rất hoà thuận, xem một hồi cũng cảm thấy lúng túng, đứng ở cửa đến nửa ngày không dám vào.

Nhưng lúng túng thì lúng túng, tận thế đã được một thời gian rồi, còn gì là tình người nóng lạnh nữa, có chuyện cướp gà trộm chó gì mà chưa từng thấy, thấy nhiều là đằng khác.

Trình Diệp ngày hôm nay rất mệt mỏi, đã muốn lên lầu nghỉ ngơi từ lâu, nhưng vì còn phải duy trì tính cách được thiết lập, nên mới miễn cưỡng làm ổ trên salon chờ lâu như vậy.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ
2. Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng
3. Hòa Thân - Lạc Nguyệt Thiển
4. Đầu Bếp Nọ Là Vợ Của Ta
=====================================

Người cũng đã trở về an toàn, thấy Trình Bạch Nghiên cũng trung khí mười phần, sức khỏe không đáng lo ngại, còn Trịnh Phi ——

Trình Diệp xốc lên mí mắt liếc nhìn Trịnh Phi còn đang chật vật điều chỉnh nhịp thở, thấy trên mặt hắn ta đầy vết bẩn, ngón tay đặt trên đùi giật giật, đứng lên kéo Đồng Phồn qua một bên, nhỏ giọng nhưng lại nói với âm lượng mà tất cả mọi người đều có thể nghe được: "Tôi sau này sẽ ngưng tụ cho mọi người một ít nước, để dành tắm rửa, rồi giặt quần áo gì đó, ngàn vạn lần phải nhớ giặt sạch vết bẩn, cẩn thận độc."

"Được!" Kết thúc mỗi ngày, trên người ngoại trừ mồ hôi còn có những vết bẩn do giết tang thi văng lên, quần áo bọn họ bẩn quá làm họ cũng không dám mang vào biệt thự, toàn bộ đều chất chồng ở ngoài sân. Vật tư khan hiếm, bọn họ cũng không dám tùy ý vứt đi, còn muốn tích góp một ít nước uống để giặt quần áo, không nghĩ tới Trình Diệp lại —— Đồng Phồn mừng rỡ, nhưng nghe thấy giọng điệu suy yếu của Trình Diệp, lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, liền do dự.

Đồng Phồn lo lắng nhìn cậu: "Hay là thôi đi, cậu đi nghỉ ngơi đi, thực sự là..." Cậu ta có hàm ý riêng mà liếc về phía Trình Bạch Nghiên một cái, hừ nói, "Mỗi lần cùng người nào đó đi ra ngoài thu thập vật tư là mệt như 'chó' vậy."

Trình Bạch Nghiên ít khi đi ra ngoài, nhưng mỗi lần đều phải chờ đến lúc cô ta và Trịnh Phi hết lương thực mới đi ra ngoài một lần cho có lệ, trước đây Trình Diệp đã nghe những người khác oán giận qua —— chỉ cần có Trình Bạch Nghiên đi theo, lượng công việc của bọn họ sẽ tăng gấp đôi có khi còn hơn thế.

Có tìm được nhiều vật tư hay không thì không biết, chỉ biết là...... rất mệt tâm!!

Chỉ cần không chú ý một chút là sẽ không tìm thấy hai người bọn họ đâu, cũng không biết là chết rồi hay là thế nào... Nếu là chết thì tốt, thậm chí cũng không cần chờ bọn họ tập hợp, đằng này... Trình Bạch Nghiên mỗi lần đều có thể trêu chọc đến một đàn tang thi... Người xưa có câu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nhân dĩ loại tụ, vật dĩ quần phân (*), Đồng Phồn nghĩ tới câu nói này không dưới một lần trong đầu, nếu tang thi yêu thích Trình Bạch Nghiên như vậy, bọn họ rất sẵn lòng để cô ta ở lại đó, sau này tang thi có gặp lại bọn họ biết đâu lại tay bắt mặt mừng!

(*) Nhân dĩ loại tụ, vật dĩ quần phân: ý chỉ dù là người hay vật, đều sẽ vì những tập tính chung nào đó mà chơi chung, tụ tập bên nhau.

Nhưng mỗi lần Trịnh Phi không chỉ cùng cô ta hồ đồ, thậm chí khi thấy Trình Bạch Nghiên đâm đầu vô số lần vào ổ tang thi còn dốc hết toàn lực cứu cô ta... Muốn cứu thì tự hắn ta đi cứu đi, chả ai thèm nói gì, nhưng... Hắn ta mỗi lần đều dẫn dụ tang thi tới giữa chỗ mọi người, lợi dụng thân phận tiểu đội trưởng để những người khác mạo hiểm cùng!

Điều này rất quá đáng! Ban đầu Đồng Phồn không muốn cứu Trình Bạch Nghiên, lười biếng một chút liền thiếu chút nữa nạp mạng! Bởi vì... Trình Bạch Nghiên thành sự thì ít bại sự có thừa, hoảng lên liền gây ra bao nhiêu sự cố! Bọn họ nếu không cố gắng hết sức, rất có thể sẽ chết! Không chỉ là Đồng Phồn, ngay cả người luôn cẩn thận từng li từng tí như Vương Đàm đều nhiều lần rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc, hấp hối thoát hiểm.

Lúc đó không nói gì, nhưng ai cũng sẽ để trong lòng, những chuyện này cứ một chút rồi lại thêm một chút thì cũng thành một tảng đá, rất nhiều người xin nghỉ ngơi vào ngày Trịnh Phi và Trình Bạch Nghiên đi ra ngoài làm nhiệm vụ... Nhưng bởi vì Trịnh Phi chỉ không đi một hai ngày, bọn họ cũng không thể chỉ đi một hai ngày đó, cho nên... Vẫn là phải nhịn thôi.

Trình Bạch Nghiên cười lạnh: "Năng lực bản thân không đủ, còn nói người khác!"

Đồng Phồn giống như nghe thấy chuyện cười, lườm một cái: "Trong tiểu đội này, người không có tư cách nói câu đó nhất là cô... Miệng đúng là to hơn gan nhiều!"

"Anh!" Trình Bạch Nghiên đang muốn bật lại, dư quang liếc thấy sắc mặt Trịnh Phi không quá tốt, mím mím môi nghẹn cục tức ở cổ, lại ngồi xuống dựa vào bả vai Trịnh Phi, tựa hồ như vậy sẽ có thêm chút cảm giác an toàn.

Người khác thấy cô ta thế nào cũng không đáng kể, chỉ cần Trịnh Phi nguyện ý bảo vệ cô ta, cô ta tạm thời sẽ an toàn.

Đồng Phồn vội vàng đến xem Trình Diệp, lại phát hiện biểu tình của Trình Diệp còn mệt mỏi hơn hồi nãy liền sợ hết hồn, thậm chí muốn đi lên ngăn cản tầm mắt Trình Diệp nhìn về phía Trình Bạch Nghiên, nhưng ——

Trình Diệp đè lại tay cậu ta, kéo cậu ta về lại chỗ cũ, ánh mắt nhìn chằm chằm Trình Bạch Nghiên, cuối cùng —— ánh mắt không có một chút gợn sóng xoay qua một bên. Nhưng trong ánh mắt đó, Đồng Phồn thấy rõ được sự khổ sở và buồn tan nát cõi lòng.

Đồng Phồn vốn là sợ Trình Diệp sẽ nói gì đó, nhưng bây giờ Trình Diệp một chữ cũng không nói, thậm chí mặt không có cảm xúc, cậu ta càng sợ hơn.

Không tức giận sao, hay là... So với tức giận còn nghiêm trọng hơn?!

Trình Diệp là người rất biết ý, tận thế trước mắt, cậu sợ sẽ gây thêm phiền phức cho mọi người... Nghĩ đến Trình Bạch Nghiên không có việc gì làm là lại đi gây chuyện, Đồng Phồn đột nhiên cảm thấy rất hận Trịnh Phi!

Người tốt như vậy cũng đã là người của hắn ta rồi, tại sao còn dây dưa với Trình Bạch Nghiên... một người không đủ tư cách, không đủ thông minh!! Chẳng lẽ bởi vì Trình Bạch Nghiên là con gái? Nhưng Trịnh Phi không phải thích con trai sao?!!

Đồng Phồn tuổi không nhỏ, nhưng tâm sinh lý còn rất ngây ngô, căn bản không hiểu những người suy nghĩ bằng nửa thân dưới như Trịnh Phi, không phải coi trọng Trình Bạch Nghiên, mà là Trình Bạch Nghiên —— có thể ch*ch!

Một người như tiên trên trời thì cũng chỉ có thể làm vật trang trí, có ích lợi gì?!

Nhưng Trịnh Phi cũng không muốn công khai chia tay với Trình Diệp, dù sao —— Có một người như tiên trên trời như vậy! Còn rất đẹp mắt! Có người đến tham quan cũng nở mày nở mặt!

Trình Diệp hít sâu một hơi, híp mắt: "Không sao, tôi ngưng tụ nước cho mọi người xong liền lên đi ngủ, buổi tối cũng không xuống nữa."

Đồng Phồn còn muốn kêu cậu đi nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng Trình Diệp cũng không phải chỉ ngưng tụ nước cho một mình cậu ta, cậu ta từ chối cũng đồng nghĩa với việc thay người khác quyết định, như vậy thì không hay, cho nên...

Đồng Phồn miễn cưỡng nói rằng: "Được rồi, vậy tôi đi làm cho cậu chút đồ ăn, cậu ăn xong rồi hẵng đi ngủ!"

Kết quả chân còn chưa kịp nhấc lên, Đồng Phồn liền bị Dương Thịnh dùng ánh mắt sắc bén khó mà giải thích được hù cho tim muốn nhảy ra ngoài, còn chưa hiểu rõ ý của Dương Thịnh, liền theo bản năng gập ghềnh trắc trở nói: "Nếu, nếu không, hay là để cho Dương Thịnh, giúp cậu đi." Nói xong liền cảm thấy bản thân nói câu sau đá câu trước, vội vàng giải thích, "Tôi không biết nấu cơm, cũng không biết khẩu vị của cậu thế nào, nấu ra mà cậu ăn không quen thì lãng phí nguyên liệu nấu ăn."

Cậu ta ngượng ngùng sờ sờ mũi, luôn cảm thấy tâm tình phức tạp, còn thấy rất kỳ quái.

Trình Diệp cười cười, xoa xoa đầu của Đồng Phồn.

Dương Thịnh nói nhỏ: "Ở trên ăn no, ở dưới tôi cũng sẽ lo cho nó được no."

Trình Diệp: "... Được."

Trình Diệp không ngưng tụ nhiều nước, chỉ một bồn nhỏ, Trình Bạch Nghiên nhìn thấy hai mắt đều nheo lại: "Anh là có ý gì, ít như vậy đủ cho ai dùng!"

Trình Diệp không mặn không nhạt nói: "Không đủ cho cô dùng, bởi vì không có phần của cô." Sợ cô ta còn chưa hiểu, Trình Diệp liền bổ sung thêm: "Mặc dù chia đều như nhau, nhưng mà bọn họ có rất nhiều, nếu cô muốn dùng, tìm bọn họ mà xin, nếu có người muốn đem phần của mình cho cô, tôi không có gì để nói."

"Trình Diệp, anh đây là muốn đối đầu với tôi sao?"

"Đúng!" Trình Diệp hết sức chăm chú gật đầu, bật cười nói, "Điều này còn cần phải nói sao, người có mắt đều nhìn ra rồi, tôi căm hận cô, trước kia là không muốn tính toán với cô, nhưng từ đó tới giờ, tôi càng nhịn cô lại càng lấn tới, đều là con người với nhau, cô làm chuyện xấu tôi dựa vào cái gì phải thông cảm cho cô?!"

Trình Bạch Nghiên không nghĩ tới Trình Diệp nói thản nhiên như vậy, cô ta thậm chí trong thời gian ngắn không thể nghĩ ra được câu chửi mắng hợp lý, sửng sốt một hồi lâu sau ha ha nói: "Đuôi cáo cuối cùng cũng lộ ra rồi!"

Trình Diệp lườm một cái, lười nói chuyện với cô ta.

Trình Bạch Nghiên hao tổn tâm cơ muốn chứng minh Trình Diệp có tâm kế, thứ mọi người thấy là do cậu giả tạo mà ra, nhìn cậu "Lộ ra nguyên hình" còn rất vui vẻ, nghĩ thầm không bao lâu nữa mọi người thấy rõ bộ mặt thật của Trình Diệp, cậu sẽ không được sống trong sung sướng nữa.

Nhưng cô lại không biết rằng —— là người bình thường thì ai cũng không thể nhịn nổi cô ta!! Ở trong mắt người khác Trình Diệp là người có tính tình rất tốt, không muốn gây chuyện, nhưng bị bức ép quá nên mới bùng nổ mà thôi!!

"Cảm ơn anh." Tạ Vũ thật vất vả mới nắm lấy được thời cơ, vội vàng nói cám ơn với Trình Diệp, cô theo bản năng liếc mắt nhìn bên cạnh, thấy chỉ có một người lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô, trong đôi mắt tràn đầy phòng bị.

Cô biết người này là bạn của Trình Diệp, hẳn là sợ cô xúc phạm tới Trình Diệp, vội vã thể hiện thiện chí của mình, cười cười, nhưng không được đáp lại, cô cũng không thèm để ý, chỉ là nhỏ giọng nói với Trình Diệp: "Em tên Tạ Vũ, có dị năng không gian."

Tạ Vũ tự nói ra dị năng cũng là muốn biểu đạt thiện ý của mình, nhưng cô chỉ thiện ý với một mình Trình Diệp mà thôi.

Trình Diệp nghe xong cũng không phản ứng gì nhiều, "ừ" một tiếng, ngoẹo cổ nhìn cô, tựa hồ không hiểu cô có ý gì. Dương Thịnh đi tới, tay khoác lên bả vai của cậu: "Cô ta là muốn cảm ơn cậu."

Trình Diệp ngẩn người một chút, bỗng nhiên phản ứng lại, từ tốn nói: "Há, không phải tôi nhìn thấy đầu tiên, tôi lúc đó đang ngủ, là bị Trình Bạch Nghiên đánh thức, tôi cũng chỉ là muốn xuống nhìn đồng đội của tôi xảy ra chuyện gì thôi!"

Đây là đương nhiên, hiện tại đã tận thế, chính cô cũng sẽ không vô duyên vô cớ xem trò vui, khắp nơi cứu người như mắc bệnh thánh mẫu, nhưng kết quả chính là —— mạng của cô là do cậu cứu, này là được rồi.

Đến đền đáp.

Tạ Vũ cũng không có gì có thể cảm ơn, chỉ có thể nói ra dị năng của mình, nếu như sau này Trình Diệp có yêu cầu, cô sẽ cố hết sức giúp đỡ.

Nhưng —— Dương Thịnh nửa ôm lấy Trình Diệp, Trình Diệp mệt mỏi hơn một nửa người đều sắp ngã vào trong lồng ngực đối phương, khí tức xung quanh hai người trộn thành một, Tạ Vũ khó giải thích được cảm thấy có chút lạnh lẽo, đặc biệt là lúc ở trên cao nhìn xuống cô, luôn khiến Tạ Vũ có một loại cảm giác như có núi đè, đầy nguy hiểm.

Cô vội vã nói với Trình Diệp "Anh có gì cần nhờ thì cứ nói với tôi", sau đó vội vàng đi ra.

Không phải —— cô sợ hãi quay đầu lại, tầm mắt đặt trên cơ thể cao to kiên cường của Dương Thịnh, vội vàng thu tầm mắt lại —— khí thế trên người người này thật là đáng sợ, vẫn là cách xa một chút thì hơn.

"Nhưng mà... Cô hình như cũng không có nơi nào để đi, muốn gia nhập tiểu đội của chúng tôi không?" Trình Diệp thuận miệng hỏi, giống như bản thân thật vất vả cứu được người ta nếu để cô đi rồi chết ở đâu đó thì rất đáng tiếc, giữ ở bên người nhìn cô sống sót mới vui.

Tạ Vũ nghe vậy lập tức quay đầu, trên mặt một trận mừng rỡ, thấp thỏm hỏi: "Có thể sao?"

Trình Diệp ngáp một cái, viền mắt ửng đỏ hòa với nước mắt, cậu giơ tay chùi, ngón tay và trên mí mắt đều là nước, lười biếng nói: "Người kia, trước đó lái xe, bây giờ còn đang ngồi trên ghế salon chính là đội trưởng, cô hỏi anh ấy một chút, rồi lại hỏi những người khác, bọn họ đều đồng ý tôi cũng không có ý kiến gì." Nói xong cậu đi thẳng lên lầu, hiển nhiên đã mệt đến mức lúc nào cũng có thể đứng tại chỗ mà ngủ.

Dương Thịnh giúp cậu mở cửa, lúc đi vào trong nháy mắt ôm lấy cậu, lại đi đến bên giường, đột nhiên trầm giọng nói: "Không cần biết cậu có nhu cầu gì, tôi đều sẽ thỏa mãn cậu."

Trình Diệp cũng đã nhắm mắt lại, nghe vậy mở mắt ra, tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn hắn, ngón tay chạm nhẹ chóp mũi hắn một cái, giống như chưa thể biểu đạt đủ thân mật, đến gần hôn nhẹ lên cằm hắn một cái.

Dương Thịnh hơi ngưng lại.

Trình Diệp lập tức nói: "Tôi rất mệt, thả tôi xuống để tôi đi ngủ, quá buồn ngủ rồi."

Dương Thịnh: "..." Lần thứ hai, dùng lý do buồn ngủ và mệt này để từ chối, nhưng hắn... Không thể không tin!

Một là hắn không muốn cưỡng ép cậu, hắn không chỉ hy vọng lần đầu tiên của hai người phải là em tình anh nguyện, tốt nhất còn phải như cá gặp nước, hai là Trình Diệp, thật sự mệt mỏi!

Nhìn mí mắt Trình Diệp sưng tấy, Dương Thịnh đem người đặt lên giường, sờ sờ gò má cậu, tầm mắt nhìn đôi mắt nhắm lại của cậu, hai má có chút thon gầy, đầy đặn nhưng lại không có màu sắc gì, bờ môi như là anh đào bị mất nước, nghĩ thầm sau này vẫn là đừng để người này làm việc chân tay gì. Mệt mỏi còn chưa tính, lỡ mà lại dùng cái cớ này để từ chối hắn, vậy thì thật là ——**!

...

Dưới lầu, Trình Bạch Nghiên oán hận nhìn Đồng Phồn đang nói chuyện với Tạ Vũ, rất là khó chịu!

Cô ta phẫn hận không thôi, rõ ràng cô ta là người đầu tiên mở miệng nói muốn cứu người, nhưng tất cả công lao lại là của Trình Diệp! Dựa vào cái gì mà cảm ơn Trình Diệp, mà quên đi cô ta mới ân nhân cứu mạng chân chính!!

Đặc biệt là cô ta còn nghe được cái gì mà không gian không gian, Trình Bạch Nghiên bỗng nhiên hoảng hốt, nếu như Tạ Vũ nói cho Trình Diệp biết chuyện không gian, đây chẳng phải là mình sẽ phải đem trong không gian chứa đồ đó chia sẻ với Trình Diệp —— với quan hệ giữa mình và Trình Diệp! Cô ta tuyệt đối sẽ không được chỗ tốt.

Trình Bạch Nghiên ở trong tiểu đội thô bạo không nói lý, đó là bởi vì cô ta đã sớm bị tiểu đội bài xích, người khác đều không ưa cô ta. Nếu đã không có cách nào cứu vãn lại, Trình Bạch Nghiên cũng không muốn tốn sức!

Nhưng Tạ Vũ không giống vậy, Tạ Vũ không quen ai, không chỗ nương tựa, trong tiểu đội hiện tại chỉ có chính mình là con gái, chỉ cần cô ta hơi hơi biểu lộ ra tâm ý thân thiết, sẽ không sợ Tạ Vũ đem bí mật chia sẻ với cô ta.

Cô ta lại quên mất chuyện trên đường chính cô ta còn định dùng Tạ Vũ làm bia đỡ đạn. Trong tình thế nguy cấp căng thẳng, cô ta cái gì cũng có thể làm ra, nguy hiểm trôi qua theo bản năng ký ức đó liền trở nên mơ hồ, coi như đó chỉ là ác mộng.

Ngoại trừ Trình Diệp, Trình Bạch Nghiên nhìn Đồng Phồn nói chuyện với Tạ Vũ, cảm giác nguy hiểm đột nhiên tăng lên... Đồng Phồn là người bên cạnh Trình Diệp, nếu để cho Tạ Vũ thân thiết với cậu ta, đây chẳng phải sẽ đứng về phía đối đầu với mình sao!

Hô! Trình Diệp, cái tên đáng ghét! Hắn ở sau lưng nói xấu mình với mọi người thì cũng thôi đi, ngay cả người mới tới này cũng không buông tha, lên lầu rồi còn để lại Đồng Phồn lôi kéo Tạ Vũ, cũng không biết bọn họ ở sau lưng bố trí âm mưu gì, Trình Bạch Nghiên biết, Trình Diệp đây là muốn để cho mọi người xa lánh cô!

Lòng người xấu đến mức cho cũng không thèm ăn!! Tên Trình Diệp đáng ghét!

Trình Bạch Nghiên chuyển động con ngươi, thấy Trình Diệp đã lên rồi, hít sâu một hơi đứng dậy, cười cười áp sát tới quan tâm Tạ Vũ hỏi: "Em không sao chứ, chị thấy hình như vừa nãy em bị người kia đánh, trên người có bị thương gì không?"

Đồng Phồn nghe thấy âm thanh yểu điệu của Trình Bạch Nghiên, cả người đều nổi da gà, buồn nôn, khắp nơi đều không thoải mái, lườm một cái tùy tiện nói vài chữ với Tạ Vũ rồi né ra.

Trình Bạch Nghiên thấy cậu ta né tránh mình, càng tin tưởng, khẳng định Đồng Phồn mới vừa nói xấu mình, oán hận trừng mắt nhìn cậu ta.

Đồng Phồn chưa kịp thấy, đã đi rồi.

"Tôi không sao, cảm ơn đã quan tâm." Tạ Vũ thấy ở sau này đều là đồng đội, không quá thân thiết với Trình Bạch Nghiên, nhưng cũng không muốn thể hiện thái độ. Bất quá vì tâm lý trước đó thiếu chút nữa bị đẩy ra ngoài làm người chết thay, trong lời nói ít nhiều gì cũng qua loa, thậm chí còn kéo khoảng cách của hai người ra xa, nói trắng ra là đều thể hiện ra thái độ không ưa Trình Bạch Nghiên.

Ánh mắt của Trình Bạch Nghiên, Tạ Vũ thấy nhiều rồi, cái này cũng là lý do tại sao bây giờ cô chọn lựa che giấu dị năng của mình... Anh trai của cô cũng vì dị năng không gian của cô mà chết! Tất cả là vì đồng đội trước đây của cô!

Đối phó người này như thế nào, Tạ Vũ đã quen tay hay việc, hai ba câu nói liền chuyển đề tài, lời nhiều sai nhiều, cho nên cô hoàn toàn không nói chuyện lúc trước của mình với ai.

Sắc mặt Trình Bạch Nghiên trong nháy mắt trở nên khó coi, nhưng vì dị năng không gian, cô ta vẫn miễn cưỡng duy trì khuôn mặt tươi cười tiếp tục đến gần, hai người có qua có lại mà đánh thái cực quyền.

"Em... Có đồ ăn không, nếu như không có, chỗ chị còn có một ít?" Trình Bạch Nghiên thăm dò hỏi, đôi mắt lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm Tạ Vũ, không bỏ qua bất kỳ biểu tình nào trên mặt Tạ Vũ.

Tạ Vũ cười cười: "Tôi ngay cả balo cũng bị cướp đi rồi, làm sao có khả năng còn đồ ăn." Cô biết nữ nhân này ý nói là đồ ăn trong không gian, hoặc là đánh chủ ý lên không gian của cô.

Nếu cô đã nhắc lên, vậy tôi cũng không cần phải khách khí nữa, Tạ Vũ coi như là chuyện đương nhiên ăn chùa uống chùa của Trình Bạch Nghiên, một chút tin tức liên quan tới không gian đều không tiết lộ.

Trình Bạch Nghiên trộm gà không xong còn bị mất không ít đồ ăn, lúc này đã tức đến mức giậm chân, nhưng cũng biết ngày thứ đầu tiên gặp mặt, đối phương chắc chắn sẽ không thổ lộ 'tình cảm' với mình, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn, tùy thời hành động.

Những người khác nghe thấy đối thoại của hai người, cũng biết đại khái Trình Bạch Nghiên cứu có mục đích, bỗng nhiên tỉnh ngộ, bởi sao Trình Bạch Nghiên khi không lại muốn đi cứu người, nguyên lai lý do là ở chỗ này đây.

Đồng Phồn ở nhà bếp làm chút đồ ăn, dựa vào cửa bưng bát cơm ăn, nghe xong toàn bộ quá trình liền lườm nguýt hai cái, thu thập đồ đạc lúc đi qua Tạ Vũ liền nói: "Tốt nhất các xa Trình Bạch Nghiên ra một chút."

Tạ Vũ cũng không nhận ra cậu ta đang khích bác ly gián, thậm chí còn báo dùng ánh mắt cảm kích nhìn lại.

Xem ra, hình tượng của Trình Bạch Nghiên trong lòng mọi người đều không tốt.

Trình Diệp có lúc ngẫm lại cũng cảm thấy rất khó mà tin nổi, thủ đoạn của Trình Bạch Nghiên thấp kém mà kỹ năng diễn xuất cũng xốc nổi, thật không biết tại sao cô ta trong nguyên tác có thể lừa gạt được biết bao nhiêu con người.

Sợ là chỉ có vầng sáng bạch liên hoa mới có thể làm được điều này.

Nhưng, bất kể nói thế nào, hiện tại —— vầng sáng của Trình Diệp lớn hơn cô ta nhiều, sáng rất sáng!

May là Trình Bạch Nghiên không bị tang thi cắn chết, nếu không thì lợi cho cô ta quá rồi. Trình Bạch Nghiên này, cầm kịch bản Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang, lại tưởng mình diễn kịch cung đấu, đây không phải là tự tìm đường chết sao.

Hiện tại rất tốt, ngoại trừ Trịnh Phi, ai cũng không ưa cô ta.

Về phần Trịnh Phi... Trước đó Trình Diệp và Dương Thịnh cùng lên lầu, đến chỗ rẽ lầu hai, liếc mắt từ trên xuống, vừa vặn đối diện với ánh mắt muốn nói lại thôi của Trịnh Phi, cũng không biết hắn ta muốn nói cái gì. Đứa nhỏ này phỏng chừng coi Trình Diệp là kẻ ngu si!

Trình Diệp dưới chân dừng một chút, hơi há mồm, cuối cùng lại nhìn thấy Trình Bạch Nghiên yểu điệu liếc mắt một cái, mệt mỏi thở dài một hơi, bị Dương Thịnh va vào vai một phát, thấy một ánh mắt lạnh nhạt: "..."

Trình Diệp không nói gì lên lầu, từ lúc nhìn Trịnh Phi xong, giống như là rất thất vọng mà lên lầu.

Ngay cả bóng lưng cũng lộ ra một cảm giác thê lương ai oán.

Trịnh Phi theo bản năng chột dạ, muốn bỏ qua Trình Bạch Nghiên, nhưng thân thể mềm mại dán vào người hắn ta, hoảng loạn bất an trong lòng tựa hồ cũng chậm rãi tiêu tan, Trịnh Phi đến cùng vẫn là không cam lòng đẩy ôn hương nhuyễn ngọc ra, hơn nữa trước đó hắn ta thấy đối phương có không ít chỗ tốt, cũng lấy đi lần đầu tiên của Trình Bạch Nghiên, hiện tại phũ quá cũng không tiện.

Trịnh Phi vỗ vỗ lưng Trình Bạch Nghiên, mà lời nói của cô ta như là quả đấm nhỏ nện nện vào lồng ngực của hắnta, nói gì mà Trình Diệp không đúng, quả thực như 'nhúng' Trình Diệp vào bùn bẩn, còn nói Trình Diệp là cố ý, chính là cảm thấy bọn họ quá phiền phức, muốn thừa cơ giết chết bọn họ.

Trịnh Phi lúng túng, những người khác cũng nghe không nổi nữa, không ngồi bao lâu liền lên lầu, chỉ để lại hai người ở lại đó thì thầm to nhỏ.

Mà Tạ Vũ, cũng ở trên lầu hai. Là Đồng Phồn và những người khác nhường cho cô một phòng.

Tạ Vũ là người có ân tất báo, bình thường cũng không nói lời nào, không nhiều chuyện, cho nên ở chung với mọi người cũng không tệ. Tất cả đều nhanh chóng đi vào quỹ đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.