Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 93: Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp đi! (5)



Edit: Lạc Lạc

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Minh Lan trong nhà có ít tiền, bình thường rất hung hăng, nguyên chủ vốn dĩ sẽ không có quan hệ gì với người có tiền, thế nhưng Minh Lan lại thích Bố Lí, mà Bố Lí là người đứng đắn, không thể tiếp thu cậu ta, Minh Lan cho rằng Bố Lí là vì Trình Diệp mới từ chối cậu ta, cho nên liền hận nguyên chủ, Bố Lí có giải thích thế nào cậu ta cũng không thèm nghe.

Nguyên chủ hướng nội, lúc trước cũng từng bị Minh Lan bắt nạt mấy lần, nhưng đều cắn răng nhẫn nhịn.

Không đành lòng cũng hết cách rồi, một đứa nhỏ như cỏ dại, sống sót đã rất không dễ dàng, sao còn dám đi gây chuyện.

Cũng may Minh Lan không dám làm gì quá đáng, cho nên nguyên chủ cũng chỉ là bị thương, nhưng thân thể nguyên chủ vốn là không tốt, những vết thương đó như chó cắn áo rách, lại nói, nguyên chủ nguyên bản tính tình rộng rãi, mặc dù hoàn cảnh khó khăn, nhưng lại như cọng cỏ nhỏ, vẫn luôn nỗ lực sống sót, căn bản không có khả năng bị bệnh trầm cảm.

Sắc mặt Trình Diệp âm trầm, trừng trừng nhìn chằm chằm đám người với những ý nghĩ dơ bẩn trên mặt.

"Tiện chủng, nhìn cái gì chứ!" Minh Lan đối diện với ánh mắt đen kịt của Trình Diệp, trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ hãi không lý do, cậu ta phô trương thanh thế mà quát, lại không thấy được hình ảnh khúm núm củi đầu nhận sai của Trình Diệp như trước kia, không khỏi hoảng sợ.

"Đánh cậu ta cho tôi!" Minh Lan theo bản năng lùi về sau một bước, cậu ta vung tay lên, ba bốn giống đực cao lớn đứng ra, bao quanh Trình Diệp bốn phía.

Minh Lan thì lại đứng ở phía sau cùng, ôm cánh tay phách lối kêu gào: "Tiểu tiện chủng ngày hôm nay lại còn dám phản kháng, ăn gan hùm mật gấu sao? Đừng tưởng rằng Bố Lí đại ca thích mày thì có thể muốn làm gì thì làm, cả ngày giả bộ đáng thương gì chứ, mày cho rằng mày giả bộ đáng thương thì Bố Lí đại ca sẽ vẫn luôn giúp mày sao, si tâm vọng tưởng! Chỉ bằng mày mà cũng xứng?! Tao nhắc nhở mày, cách Bố Lí đại ca xa một chút, nếu không tao sẽ đánh gãy chân chó của mày!"

Cậu ta nói ra những lời hung ác xong, đám giống đực liền cùng nhau tới, bất quá lại không có ý định ra tay, chắc hẳn chỉ muốn dọa cậu sợ.

Trình Diệp cười lạnh một tiếng.

666: "..." Tên Minh Lan này quả thực quá đáng ghét, khiến người ta muốn nhấn đầu cậu ta xuống đất mạnh mẽ chà, chà ra tia lửa, để cho cậu ta tự soi lại bản mặt mình!

Rốt cuộc là ai cho cậu ta dũng khí nói những câu đó.

Ngay lúc Minh Lan xoay eo quay người muốn đi, Trình Diệp bỗng nhiên thu hồi dao găm, vung tay lên một roi cán tre xuất hiện ở trong tay, roi được bện bằng chất liệu đặc thù, mặt trên thậm chí có vết tưa, dùng sức vung lên, roi xuyên qua đám giống đực trực tiếp đánh vào lưng Minh Lan!

"A!" Một tiếng kêu thảm thiết, tất cả mọi người trợn tròn cặp mắt, kinh ngạc nhìn về phía Trình Diệp.

Đánh nhau mà còn phân tâm, Trình Diệp một cước gạt ngã một giống đực, lúc giống đực phản ứng lại trước một roi chuẩn bị đánh lên người Minh Lan, hắn xoay người, phần sau roi đánh trúng mặt hắn ta, trong nháy mắt máu tươi chảy ra.

Nghĩ đến bọn họ trước đây tửng thả ma thú ra hù dọa nguyên chủ, mà ma thú há lại dẽ dàng khống chế như vậy, nguyên chủ bị ma thú cắn cho thương tích khắp người, thiếu chút nữa mất mạng, Trình Diệp đánh Minh Lan chỉ dùng tới bảy phần lực.

Minh Lan chỉ là một giống cái, được nuông chiều từ bé, ngón tay rách da còn dùng nước mắt lừa gạt, lúc này những vết tưa của roi đâm vào trong da khiến cậu ta đau đến ý thức đều hoảng hốt.

Cậu ta quát to một tiếng, oa oa khóc lớn, nhóm giống đực dồn dập ra tay, nhưng bọn họ tuy rằng thể trạng cường tráng, đánh nhau dựa hết vào thể lực, không hề có kỹ xảo gì.

Trình Diệp trước đây từng luyện Taekwondo, hơn nữa gần đây lại dùng công pháp luyện thể, đối phó với mấy người này dễ như trở bàn tay.

Ánh mắt cậu lạnh lẽo, biết nguyên chủ bị mấy người này bắt nạt đều có liên quan đến những người này, ra tay càng nặng thêm mấy phần.

Trình Diệp đột nhiên giơ cao chân dùng sức đá về phía trước, gót chân gắt gao đạp vào gáy một giống đực, kéo dây chằng cậu một trận nhe răng trợn mắt!

M* nó tên này sao cao quá vậy, nếu không phải cậu chân dài thì thiếu chút nữa đã đá vào không khí rồi.

Sức lực sau khi trải qua luyện thể so với bọn họ lớn hơn nhiều, không bao lâu, mấy tên giống đực cũng đã nằm trên đất, tập thể kinh ngạc lại hoảng loạn mà nhìn Trình Diệp.

Khóe môi Trình Diệp câu ra một nụ cười trào phúng, quả nhiên nắm đấm nói rõ tất cả, cậu cười lạnh đi tới một trước mặt một giống đực từng bắt nạt nguyên chủ, một cước đạp trúng khoang ngực hắn ta, như thái sơn áp đỉnh, ép tới hắn ta phun ra một ngụm máu, sợ đến thở mạnh, lời xin tha cũng không dám nói.

Trình Diệp đè nén phẫn nộ, nói: "Là một giống đực, lại đi bắt nạt một á thư, anh còn muốn mặt mũi không hả?"

Giống đực: "..." Cậu là á thư sao? Ai từng thấy á thư hung hãn như thế?!

Hắn ta nhăn mặt đến sắp khóc, xin tha mà nhìn Trình Diệp.

Trình Diệp: "Nói! Còn cần mặt mũi không?!"

Giống đực liền vội vàng lắc đầu, khóc lóc nói: "Là tôi không biết xấu hổ, là tôi không biết xấu hổ!"

666: "..."

Trình Diệp vung roi, trên mặt hắn ta liền xuất hiện một vết máu chữ x, cậu ôm lấy khóe môi, nghiêng đầu tựa hồ như đang nhìn ngắm: "Không muốn thì hủy thôi!"

Hắn ta đau đến mức không cảm nhận được da mặt của bản thân, hắn ta không nghĩ tới Trình Diệp sẽ thật sự động thủ, đau đớn đến cực điểm phẫn nộ hét lớn: "Trình Diệp, mày chờ đó, tao sẽ trở lại liền..."

Trình Diệp một cước đạp vào miệng hắn ta, căn bản không nghe hắn ta uy hiếp, đạp mấy phát như giẫm con gián, cậu ở trên người tìm kiếm ra một bình thuốc màu xanh lam, nắm hai gò má hắn ta, rót vào miệng hắn ta: "Đây là thuốc độc, nếu như không có thuốc giải không thể sống hơn một tháng!"

Hắn ta nhìn thấy một á thư trong nhóm người đang run lẩy bẩy mà ôm một con thỏ, hẳn là ma thú bị thuần dưỡng, cậu đi lên phía trước, á thư kia mới vừa nhìn thấy Trình Diệp hung hãn, sợ đến hai chân mềm nhũn trực tiếp ngồi trên mặt đất, gào khóc: "Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi..."

Trình Diệp một cước đá vào bả vai á thư, trực tiếp gạt người ngã ra đất, xem như cỏ rác nhìn á thú đó: "Không đánh cậu, đá chết cậu thôi!"

666: "..."

Trình Diệp trực tiếp cầm lấy lỗ tai thỏ nhấc lên, lấy đến trước mặt giống đực ban nãy, ở trước mặt hắn ta trực tiếp rót thuốc vào miệng con thỏ, không bao lâu, thỏ bốn chân co giật chết ngay lập tức.

Mọi người tại chỗ đã chấn kinh, chủ nhân của con thỏ thê thảm kêu lên: "Bảo bối!"

Trình Diệp không kiên nhẫn nhìn sang, một ánh mắt liền kinh sợ khiến đối phương không dám nói tiếp nữa: "Kêu cái gì mà kêu, chết rồi còn có thể nghe thấy cậu gọi sao, nếu cậu không nỡ thì tôi cũng có thể cho cậu một lọ, xuống cùng nó?!"

"Cậu mẹ nó khóc đi?! Phiền đến tôi, tôi sẽ ngay lập tức cho cậu xuống cùng bảo bối của mình!" Á thư mới vừa há mồm, lập tức chặt chẽ che miệng lại, một chút tiếng vang cũng không dám phát ra.

666: "..."

Giống đực vừa nãy uốnglọ thuốc kia đã choáng váng, ánh mắt đều trở nên ngây dại.

Trình Diệp lườm một cái: "Đừng lo lắng, thân thể anh tốt hơn thỏ nhiều, đại khái có thể hoàn thành một tâm nguyện, trở về ăn ngon uống ngon một chút đi."

Hắn ta bừng tỉnh hoàn hồn, lập tức khóc ròng ròng quỳ gối bên chân cậu, níu lấy ống quần Trình Diệp: "Cầu, cầu cậu, cứu tôi, tôi không muốn chết!"

"Không muốn chết thì đem điểm thông dụng giao ra đây!" Lời xin tha của hắn ta còn chưa nói hết, cả người đều bối rối.

Trình Diệp nắm tóc: "Sao, thà giữ điểm thông dụng lại chứ không muốn sống nữa?"

"Không không không, đưa, tôi đưa!" Hắn ta lập tức lấy quang não của mình ra, cẩn thận từng li từng tí một hỏi số thông tin của Trình Diệp, lập tức đem hết điểm thông dụng mình có chuyển cho cậu, Trình Diệp liếc hắn ta một cái, đứng tại chỗ kiểm tra tài khoản, tổng cộng có 3 vạn điểm thông dụng.

Trình Diệp híp mắt: "Nghèo như vậy?"

Hắn ta đang đen mặt đột nhiên đỏ rần.

Trình Diệp vừa nghĩ tới hoàn cảnh nơi này, bọn họ tuy rằng áo cơm không lo, nhưng cũng chỉ là giàu có trong nơi nghèo nhất mà thôi, mạnh mẽ nó: "Lãng phí mất của tôi một bình thuốc!"

Giống đực: "..."

Trình Diệp ném một cây lúa mạch ra: "Ăn đi."

Hắn ta luống cuống tay chân nhặt lên, coi như bảo bối, trực tiếp ném vào trong miệng, cảm kích nhìn Trình Diệp.

Trình Diệp bỗng nhiên lấy ra một đồ vật nhỏ, cậu trực tiếp ném về phía Minh Lan.

"A!" Minh Lan kêu thảm một tiếng, mấy cây trát (?) đâm vào trên người cậu ta, khắp nơi đều có cảm giác đâm đau.


Trình Diệp nhìn Minh Lan: "Trở về gom đủ mười vạn điểm thông dụng cho tôi, nếu không cho cậu thuốc giải đâu."

Minh Lan trợn tròn mắt.

Trình Diệp híp mắt: "So xem ai mắt to hơn à, không muốn sống thì thôi, đi cáo trạng đi, kêu người đến bắt tôi, tôi sẽ không thừa nhận, ai biết tôi có thuốc chứ? Đi kiểm tra đi, dù sao tôi cũng không chế thuốc không ai kiểm tra được! Không làm theo lời tôi nói, vậy thì chờ da dẻ toàn thân thối rữa mà chết đi!"

"Hiện tại, những người còn lại mỗi người đem hết điểm thông dụng đưa tôi, nếu như tôi phát hiện ai giở trò bịp bợm, tôi sẽ cho các người chung số phận với con thỏ này!"

Tất cả mọi người nơm nớp lo sợ, nhanh chóng móc ra quang não.

Trình Diệp đột nhiên xốc lên mí mắt, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm một á thư.

Á thư kia ngồi dưới đất, bị cậu nhìn đến da đầu lạnh lẽo, chậm rãi lùi về phía sau, Trình Diệp đánh một roi vào cổ chân á thư, á thư đau đến hai mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu: "Dám dùng mánh lới với tôi, đem 2 vạn còn lại chuyển qua cho tôi!"

Những người khác đều một mặt kinh ngạc, phải biết gia đình á thư này không giàu có, nếu không phải cha cậu ta kết thân với Minh Lan, bọn họ căn bản sẽ không thèm nhìn cậu ta.

Á thư xấu hổ đỏ cả mặt,nhưng lại sợ uy lực của Trình Diệp, không cam lòng mà chuyển đi.

Ngoại trừ Minh Lan, tất cả mọi người đều chuyển sạch điểm thông dụng mình có, thậm chí một điểm cũng không dám để lại, đây tuyệt đối không phải là Trình Diệp, đây là ma quỷ! Là quỷ! Thế mà lại biết trong tài khoản bọn họ có bao nhiêu điểm thông dụng.

Trình Diệp nhìn về phía Minh Lan, bỗng nhiên nổi giận nói: "Về phần cậu, trong vòng ba ngày gom không đủ mười vạn, cũng không cần gom nữa, giữ lại để làm tang lẽ cho bản thân đi!"

Nói xong Trình Diệp cũng không nhìn khuôn mặt trắng bệch của Minh Lan, không nhìn ánh mắt khiếp sợ của bọn họ, quay người kéo bên chân có hơi đau, khấp khễnh giống như vừa bị bắt nạt, trong tay còn mang theo cái đầu thỏ lớn bóng loạng không dính nước, nản lòng mà rời khỏi.

Thỏ thỏ đáng yêu như thế, đương nhiên muốn lấy về, hấp, nướng, chiên dầu, ướp muối tiêu ăn... Này là thỏ nuôi, vừa nhìn là biết thịt nhiều mỡ, so với thỏ hoang dã ngon hơn nhiều, thịt mỡ cũng nhiều hơn thịt nạc.

Đau chân, chính là dù ở tận thế cậu cũng chưa bao giờ bị thương, bởi vì biết hoàn cảnh ác liệt, vẫn luôn bảo trì cảnh giác.

Nhưng qua thế giới mới nên cậu không nghĩ nhiều, cho nên vừa đi vừa ngẩn người, nếu không phải có 666, sợ là cậu sẽ bị thương nặng hơn, bất quá nghĩ đến trong tài khoản nhiều thêm 20 vạn điểm thông dụng, tâm tình nặng nề khá hơn nhiều.

Đến nhà liền gặp Bố Lí tan tầm, nhìn thấy cậu đi khập khiễng, Bố Lí lập tức chào đón, đở cánh tay cậu, ngưng trọng hỏi: "Em lại gặp phải những người kia?"

Trình Diệp rất bất đắc dĩ: "Ừm."

Bố Lí nghiêm mặt, một mặt phẫn nộ: "Cứ luôn không dứt ra được, ngày mai anh đi tìm Minh Lan, nếu như cậu ta lại xuống tay với em, anh liền..."

Hắn ta cũng không có thể làm gì, Minh Lan là á thư, hắn ta lại là giống đực, không cần biết có phải đối phương làm sai hay không, chỉ cần Bố Lí ra tay, chính là không nói lý, chính là sai.

Thế giới này chính là như thế.

Trình Diệp vung vung tay: "Không có chuyện gì, ngày hôm nay chúng em đã đạt thành thỏa thuận, sau này cậu ta sẽ không trở lại quấy rầy em nữa."

Bố Lí không tin, hỏi: "Làm sao có thể, Minh Lan căn bản không nói đạo lý, sao em có thể nói chuyện với cậu ta?"

Thanh danh này của Minh Lan đúng là vang xa, khóe miệng Trình Diệp giật một cái: "Em nói cho cậu ta biết, em có người mình thích rồi." Nói ra lời này, cậu mím môi, tai ửng đỏ, như tiểu thiếu niên ngây thơ mới biết yêu.

Bố Lí do dự hỏi: "Là người ở trong nhà em sao?"

Trình Diệp kinh hãi đến biến sắc, lắc đầu liên tục: "Làm sao có khả năng."

Bố Lí không nhịn được cười: "Làm sao không thể, anh thấy hai người ở cùng nhau thời gian dài như vậy, thân thể hắn ta quá yếu, không bảo vệ được em, em còn phải đi ra ngoài tìm ăn..."

Bất quá chỉ là nói vui, tuyệt đối không phải thật, cho nên Trình Diệp mới có lá gan trêu ghẹo nói: "Anh cũng biết mà, anh ta là người trên cao, chúng ta có thể trèo cao sao, lúc trước em nhìn thấy anh ấy sắp chết, cho nên mới giúp đỡ, nơi nào có thể bắt người báo ơn."

"Cái gì mà bắt người báo ơn?" Bố Lí nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Trình Diệp: "..." Không có văn hóa, thật là đáng sợ.

Cậu giải thích: "Cũng không thể vì em giúp anh ấy, liền bắt anh ấy cưới em được, này không thích hợp, lại nói anh ấy không thích em, em cũng không thích anh ấy."

"Hắn ta cưới được em, là may mắn của hắn ta, Diệp Tử, em rất tốt." Bố Lí mặt đỏ lên, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

Trình Diệp cười cười: "Cảm ơn." Cậu rất biết mình, cậu dung mạo không đẹp, tình huống gia đình quá kém, hơn nữa mặc dù là á thư, nhưng cơ bản đã không còn khả năng sinh con, cả đời này cậu có khả năng phải độc thân.

Về phần gả cho Lôi Tu, chỉ sợ là si tâm vọng tưởng thôi.

Trình Diệp tự giễu ngoắc ngoắc khóe môi, không tiếp tục suy nghĩ nữa.

Bố Lí nhìn ra cậu không phải là bởi vì thẹn thùng, mà là thật sự không có cảm giác với Lôi Tu, một cảm xúc lơ lửng đột nhiên rơi xuống đất, nhưng lại cảm thấy Diệp Tử đã từ chối mình, dù cậu không phải thích Lôi Tu, đều không liên quan đến hắn ta, liền có chút tiếc nuối, nhìn gò má Diệp Tử ửng đỏ, cảm thấy bản thân không nên từ bỏ.

Hắn ta nhỏ giọng hỏi: "Vậy em thích ai?"

Trình Diệp lắc đầu: "Em không có thích ai."

Bố Lí kinh ngạc: "Vậy lời em nói với Minh Lan..."

Trình Diệp khẽ cười thành tiếng: "Em lừa cậu ta đó, vì cậu ta cứ đến làm phiền em, cậu ta thích anh, chỉ cần cậu ta cảm thấy anh và em không thể đến với nhau thì sẽ không đến tìm em nữa."

Bố Lí âm trầm, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, nếu không phải vì anh em cũng sẽ không bị Minh Lan bắt nạt."

Trình Diệp sững sờ, bỗng nhiên ý thức được mình nói sai, vội vã giải thích: "Bố Lí ca, em không phải ý đó, em..." Cậu lo lắng đến đỏ cả mặt, tai cũng đỏ bừng, Bố Lí nhìn đến phát ngốc, Trình Diệp gọi hắn ta vài lần hắn ta mới hồi thần.

Trình Diệp nói: "Bố Lí ca giúp em nhiều như vậy, em là thật lòng xem Bố Lí ca là anh trai, nếu như Minh Lan bắt em sau này không được gặp anh, vậy em nhất định sẽ không đáp ứng, nhưng chỉ cần làm cho cậu ta thấy anh và em không thể trở thành một đôi, vốn dĩ anh và em sẽ không kết hôn nha." Cậu chớp chớp mắt, một bộ dáng dấp đẹp đẽ.

Bố Lí sững sờ, đầu quả tim có chút chua xót, thôi thì vẫn nên buông tay thôi, Diệp Tử thật sự không mình, hắn ta chán nản gật gật đầu: "Đúng vậy."

Trình Diệp thở ra một hơi, Bố Lí là người tốt, cậu không muốn làm trễ nãi đối phương.

Mà giả bộ làm bạch liên hoa quá lâu, cậu cũng không biết nên dùng tư thái thế nào để từ chối người khác, nếu như trước trực tiếp đánh người thì không được, nếu Bố Lí vẫn nghe đạo lý, hiểu được vậy cũng thật quá tốt rồi.

Lôi Tu có chút lo lắng cho Trình Diệp, nhưng hắn không nghĩ tới Trình Diệp lại trở về cùng Bố Lí, quan trọng nhất là còn bị thương!

Hai mắt hắn chăm chú nhìn hai người, lại quan tâm Trình Diệp: "Cậu không sao chứ, sao lại bị thương, có nghiêm trọng không?"

Lôi Tu vội vàng muốn dìu cậu, lại bị Trình Diệp tránh ra, như trước để Bố Lí đỡ cậu ngồi xuống, còn thở ra một hơi: "Tôi không sao, không cẩn thận té lộn mèo một cái, bị trật chân."

Bố Lí tức giận nói: "Còn không tại..."

Trình Diệp vội vàng kêu một tiếng Bố Lí đại ca, lắc đầu một cái: "Đều là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới."

Bố Lí nhớ tới lời Trình Diệp từng nói, Lôi Tu tương đương với khách, cậu không muốn làm phiền Lôi Tu, cũng sẽ không nói, nhưng nghĩ tới Minh Lan liền đầy bụng tức giận.

Trình Diệp mím mím môi, nhìn Bố Lí nói: "Con thỏ kia Bố Lí ca lấy về đi, hai ngày trước Galông còn nói với em là muốn ăn thịt, hai ngày nay anh không cho nhóc ăn sao?"

"Không không không, không cần, em đã cho rất nhiều đồ rồi, thắng nhóc này, luôn tham ăn như vậy, em chớ xía vào, đừng chiều nó."

Trình Diệp than thở: "Làm sao có thể không quan tâm em ấy, nó vẫn chỉ là trẻ con mà thôi, anh đừng đem toàn bộ thịt làm thành thịt khô, cách mùa đông còn có một khoảng thời gian nữa, anh cũng đừng cắt xén khẩu phần ăn của em ấy, bây giờ em ấy đang tuổi ăn tuổi lớn."

Nghĩ đến đứa bé kia mới mười một tuổi, Bố Lí cũng do dự, một hồi lâu sau cũng gật gật đầu: "Được, vậy anh làm cho em..." Hắn ta ngẩng đầu nhìn Lôi Tu, sau khi nghe Trình Diệp nói, hắn ta cũng bớt ác cảm với Lôi Tu, lâm thời sửa lời nói, "Mang tới cho các em ăn." Hắn ta nói như vậy, còn có chút biệt nữu, không được tự nhiên.

Trình Diệp coi như không biết: "Được."

Chờ Bố Lí đi rồi, Trình Diệp quay đầu liền nhìn thấy mặt Lôi Tu âm u.

Vừa nãy hai người kia không coi ai ra gì tán gẫu, hắn lại như người ngoài, thậm chí ngay cả một cơ hội quan tâm cũng không có.

666: "..." Anh zai à, tại sao anh không có một chút tự giác nào vậy, anh không phải như người ngoài, mà trong mắt Đại Diệp Tử, anh vốn dĩ là người ngoài!

"Muộn như vậy mới trở về?" Vốn dĩ Lôi Tu rất quan tâm chân bị thương của cậu, nhưng nhìn thấy Trình Diệp cùng người khác nói cười lơvui vẻ mà làm lơ hắn, trong lòng hắn rất khó chịu, tự nhiên cũng không muốn quan tâm cậu.

"Vì bị đau nên nghỉ ngơi ở bên ngoài một lúc." Trình Diệp lời ít mà ý nhiều, hoàn toàn không nghe ra giọng nói không vui của hắn, thậm chí còn đánh trống lãng, "Anh ăn chưa? Tôi không nhìn thấy bát đũa, anh rửa rồi à? Lần sau không cần như vậy, để tôi rửa là được rồi."

Lôi Tu nhíu mày, tựa hồ lúc nào cũng có thể phát ra lửa, Trình Diệp rụt cổ, hắn lại giống như khinh khí cầu, phút chốc liền xẹp xuống, cuối cùng cũng chỉ nói: "Cậu không nên xem tôi là khách, tôi..."

Lúc nói chuyện với hắn, Trình Diệp hoàn toàn không tự nhiên như nói chuyện với Con Gấu kia, rất chăm chú lại rất nghiêm túc, nhưng rõ ràng cũng có thể nhìn ra có chút sốt sắng, mặc dù đã cực kỳ gắng sức kiềm chế.

Lôi Tu nhịn không được nghĩ lại cười khổ, hắn không biết nên làm sao để cậu tin tưởng là hắn thật lòng với cậu, cảm thấy nếu như bây giờ hắn tỏ tình, Trình Diệp nhất định khéo léo từ chối và nghĩ biện pháp đuổi hắn đi càng sớm càng tốt.

Hắn không dám đánh cược.

Lôi Tu hít sâu một hơi: "Cho tôi xem vết thương của cậu một chút."

Trình Diệp vội vã rút về chân: "Này sao được?"

Lôi Tu liền tối sầm, hắn cúi thấp đầu: "Tại sao không thể?"

Trình Diệp hàm hàm hồ hồ: "Anh là giống đực, tôi là á thư, không quá thích hợp." Bởi vì không thể sinh con, sau này cậu cũng không muốn lấy chồng, cho nên Trình Diệp xưa nay cũng không coi mình là á thư, lẫn lộn cùng giống đực trong mỏ quặng, cùng giống đực ăn cơm, thậm chí còn cùng Bố Lí xưng huynh gọi đệ, nhưng bây giờ ——

Trình Diệp dĩ nhiên tự nhủ cậu là á thư.

Lôi Tu nghĩ, Trình Diệp tuyệt đối không phải ám chỉ hắn, mà là —— cậu muốn kiếm cớ này để kéo xa khoảng cách với hắn thôi, ý của cậu hẳn là... Này sao được, thân phận ngài cao quý như vậy.

Hắn mím mím môi, thấy Trình Diệp cả người căng thẳng, sợ hắn còn cố chấp cậu sẽ không xử lý tốt vết thương, liền đi tới một bên tự chữa trị thân thể mình.

Mà Trình Diệp, cẩn thận liếc trộm vài lần, xác định hắn không hề tức giận, mới thở phào một hơi, điểm mũi chân cầm thuốc mỡ lần trước Bố Lí đưa tới, ngón tay trỏ quệt một ít, cẩn thận lại quý trọng mà bôi vào chỗ xanh xanh tím tím.

Lôi Tu mở mắt ra, vừa vặn có thể nhìn thấy động tác Trình Diệp thành thục nhưng lại có chút ngốc nghếch, nắm chặt hai tay, mi tâm nhíu chặt, thậm chí sắp in ra dấu vết đến nơi.

Mà Trình Diệp ——

Ha ha ha ha ha ha, sau này hắn sẽ vì thế mà kiên nhẫn mà theo đuổi cậu, nói câu nói kinh điển như là kiếp này chỉ yêu một mình em!

Cậu càng từ chối, hắn càng đau lòng, càng đau lòng lại càng ra sức, đến lúc đó lại càng đau!

Chờ đến lúc buồn ngủ, Trình Diệp trước tiên giúp Lôi Tu thu thập giường chiếu, Lôi Tu mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Trình Diệp một cái, "Hừ" một tiếng, quay người đi ra ngoài.

Trình Diệp không hiểu ra sao, muốn đuổi theo nhưng rồi lại suy nghĩ gì đó mà dừng chân, tiếp tục trải giường chiếu.

Lôi Tu cố tình đứng ở cửa chờ cậu: "..." Hoàn toàn không biết mình đi ra để làm gì.

Tùy tùy tiện tiện đi một vòng, Lôi Tu không thể làm gì khác hơn là đi trở về, dù sao cũng không có thể ở bên ngoài qua đêm.

Trình Diệp không biết hắn đang làm mình làm mấy cái gì, chỉ cảm thấy tính tình người có tiền khả năng rất ngang ngược như vậy, mặc dù mất đi ký ức nhưng vẫn sẽ có những thứ in sâu trong máu, cậu đi tới phía sau Lôi Tu, đóng cửa lại.

Lôi Tu: "..."

Trình Diệp liếc nhìn sắc mặt Lôi Tu, đen có thể hóa thành thực thể rồi, cậu cũng không dám hỏi đối phương vì sao lại tức giận, chỉ sợ sẽ xúc phạm đến đối phương, cho nên im lặng làm xong mọi thứ liền nằm xuống trước, ít nhất sẽ không e ngại ánh mắt của Lôi Tu.

Lôi Tu: "..." Thấy cậu với dáng dấp như hắn rất cao quý, nhất định phải cẩn thận để không đắc tội, quả thực sắp tức chết, ngửa mặt nằm vật xuống, đưa lưng về phía Trình Diệp nhắm mắt lại, không tới năm phút đồng hồ, lại lần nữa lộn lại, quay mặt về phía Trình Diệp, nhìn gương mặt tinh xảo kia thật lâu...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.