Chớ Nói "Xử" Với Tôi

Chương 17



Trần Hi đã dự định là kêu Tiểu Hắc dừng xe xa trường học một chút, sau đó tự mình đi bộ vào. Tai tiếng ở trường học này nhanh như vũ bão, nên kiêng dè một chút thì tốt hơn.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, xung quanh khuôn viên trường học đều có học sinh thu phòng, trừ khi cô chấp nhận chen lên trên xe bus, nếu khôbg chưa đến nửa giờ, cô đảm bảo mình không tìm được một lối đi bộ an toàn.

Huống chi, từ đầu đã bị theo dõi như vậy, càng tránh thì càng bị để ý hơn, nếu cô không ngừng xe ở kí túc xá trừờng học càng chứng minh cho mọi ngừời mình có vấn đề .

Tiểu Hắc trước sau như một lái xe vào cửa chính trường học, bình thường hắn cũng sẽ để Trần Hi xuống xe dưới lầu kí túc xá, nơi này dễ dàng quay đầu xe, cũng tiện cho Trần Hi lấy đồ dùng của mình.

Nhưng hôm nay hắn rõ ràng cảm thấy có chút kỳ quái, lúc Trần Hi xuống xe, những sinh viên qua lại không như trước đây mà cứ nhìn tới nhìn lui, lại còn nhằm họ chỉ trõ, có người còn lấy điện thoại di động ra chụp hình lại.

Mặc dù chiếc Mercedes-Benz này không phải tầm thường, màu trắng cũng hơi bắt mắt một chút, nhưng Tiểu Hắc cũng không cho là chiếc xe này nổi bật đến nỗi nhiều người chụp ảnh như vậy.

Tiểu Hắc nghiêng đầu nhìn Trần Hi, cô lại càng có chút khác thường, không giống trước đây vừa đến liền xuống xe, lần này cô lấy gương ra săm soi, sửa sang lại mái tóc và y phục, giống như là chuẩn bị ra sân khấu trình diễn.

“Trần tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì, cần tôi giúp một tay không?”

Trần Hi rất kinh ngạc không ngờ Tiểu Hắc nhạy cảm như vậy, một người đàn ông trông có vẽ ngu ngơ, vậy mà lại có năng lực quan sát tinh tế như vậy! Xem ra hắn cũng không phải ngu như cô tưởng. Không trách được, cô vẫn luôn thấy kỳ quái, Khương Sâm thông minh như vậy sao có thể tìm một thuộc hạ ngu ngốc được. Thì ra thông minh của hắn là tiềm ẩn.

“Không có việc gì, hôm nay tôi có hai tiết buổi chiều, nếu anh đến thì gọi điện cho tôi, tôi muốn đi siêu thị mua ít đồ, nếu không có chuyện gì, thì thời đểm đón tôi như ngày hôm qua”. Trần Hi nói rõ thời gian của mình, cô đối với những lời đồn đại kiểu này cũng lười giải thích. Trong trường học chính là như vậy, chuyện này không ai để ý mấy ngày sẽ tan thành mây khói thôi, hiện tại cô cần phải làm là cho người khác thấy mình vẫn xinh đẹp như thường, khiến cho những tin đồn kia âm thầm mà biến mất.

Sau khi Trần Hi xuống xe còn thoải mái phất phất tay với Tiểu Hắc, mắt nhìn thẳng về phòng ngủ lấy tập vở của mình.

Hạ Kỳ cùng mấy cô bạn học vẫn còn trong phòng, nhìn thấy Trần Hi trở về, biểu tình trên mặt các cô dường như đang rất áy náy.

“Thật xin lỗi, đều là chúng ta hại mi rồi.” Hạ Kỳ xung phong lên tiếng trước, cô là người cảm thấy áy náy nhất.

“Thế nào?” Trần Hi nhìn ba người họ có chút mơ hồ.

“Ngày hôm qua chúng ta cùng rất nhiều người giải thích, mi chỉ là đi làm giúp việc, nhưng mà không có ai tin.”

“Không có việc gì, những thứ này đều là chuyện nhỏ.” Trần Hi vỗ bả vai Hạ Kỳ an ủi, tỏ vẽ mình củng không quan tâm.

“Còn có. . . . . .” Hạ Kỳ ngập ngừng muốn nói .”Ta còn nói, cái tên thuộc hạ hay đi đón mi mới là một đôi với mi, n

hưng trên đễn đàn vẫn truyền tin mi bắt cá hai tay, đã vậy còn mắc bệnh HIV… ”

“À. . . . . . Không có việc gì. . . . . .Người khôn không tin vào tin đồn. . . . . .”

Trần Hi vốn cho những lời đồn này chỉ là chuyện nhảm… Cứ nghĩ để mặc bọn sinh viên này truyền tin đi, nhưng nghìn vạn lần cô không nghĩ tới, chuyện lại không đơn giản như vậy.

Khi đi học, cũng chỉ có mấy người bọn họ là ngồi cùng chỗ, những sinh viên còn lại đều tránh xa hết mức có thể.

Theo kinh nghiệm quá khứ, Trần Hi cảm thấy Hạ Kỳ với hai cô bạn trong phòng có gì đó không đúng, lôi kéo Hạ Kỳ hỏi một hồi, mới phát hiện thậm chí ngay cả ba người họ cũng bị xa lánh.

Họ bị nghi ngờ thân mật với nhau như vậy, lại còn ở cùng phòng ngủ. Rất có khả năng sẽ lây những bệnh khó nói. Thậm chí bạn trai của Tiểu Diễm còn có ý tốt “nhắc nhở” cô ngộ nhỡ bị bệnh gì, thì hắn nhất định sẽ chia tay. Mặc cho Tiểu Diễm nói thế nào, hắn cũng không tin, thế là Tiểu Diễm giận đến mức gây gỗ một trận rồi chia tay hắn.

Trần Hi chân chính hiểu được miệng lưỡi có thể giết chết người là như thế nào, cô chủ động thu thập đồ đạc của mình, cự tuyệt ý tốt của Hạ Kỳ và hai cô bạn cùng phòng.

Ngược lại Trần Hi càng muốn xem có thể xảy ra chuyện gì nữa, hiện tại cô dám xác định, sự việc còn phía sau chắc chắn sẽ không dừng ở đây.

Kiểu này không đơn giản chỉ là nhiều chuyện nói xấu nhau, càng không đơn thuần chỉ công kích mình cô, thậm chí còn nhắm vào những người bên cạnh cô.

Buổi trưa đến phòng ăn ăn cơm, không có một người nào ở quầy cơm đồng ý bán cơm cho cô, cái này lại càng kỳ quái, những người ở quầy cơm này, thậm chí còn không biết chữ mấy, làm sao có thể xem tin tức trên diễn đàn, sao có thể liếc mắt liền biết Trần Hi là người nào? Chẳng lẽ cô trở thành tôi phạm bị truy nã, có người mang hình ảnh đi phát tán nói mình bị HIV sao?

Không sao, Trần Hi nhịn, cô đến siêu thị mua đồ ăn vặt thay cơm trưa, cùng lắm ngày mai cô tự mình mang cơm theo ăn, tin chắc Khương Sâm không để ý cô ăn nhiều hơn một ít.

Trần Hi cầm túi đồ ăn vặt, tìm một cái ghế ở vị trí vắng vẽ nhất, nơi này buổi tối sẽ là nơi hẹn hò của các sinh viên, nhưng buổi trưa bình thường sẽ không có ai đến. Trần Hi thật đoán đúng, nhìn xung quanh chẳng có ai.

Thấy điện thoại rung trong túi, Trần Hi lấy ra nhìn một chút, là số điện thoại ở nhà gọi đến.

“À. . . . . . Mẹ. . . . . .”

“Tiểu Hi hả. . . . . . Con khỏe không?”

Nghe được giọng nói âm trầm của mẹ, Trần Hi cảm thấy vô cùng thân thiết, trước đây sau khi cô kết hôn năm thứ ba thì mẹ Trần bệnh mà qua đời, trong nhà mặc dù không thuộc dạng có tiền, nhưng gia đình luôn hòa thuận, Trần Hi cũng được ba mẹ cưng chiều từ nhỏ, nếu không thì ban đầu cô cũng không tùy hứng như vậy.

“Mẹ. . . . . . Con rất tốt… Mẹ và cha có khỏe không?” Gương mặt và giọng nói Trần Hi tự nhiên mềm mại hẳn.

“Mẹ và cha con cũng rất tốt, thật sự con không có việc gì?” Giọng nói mẹ Trần hơi run run, cô cảm thấy có gì đó không đúng.

“Không có chuyện gì đâu mẹ . . . . . .”

“Lão già. . . . . . ông làm gì đấy. . . . . .”

Trong điện thoại truyền đến âm thanh cãi vã.

“Mẹ. . . . . . Cha. . . . . . Thế nào. . . . . .”

“Tao làm sao lại sinh đứa con gái không có tiền đồ như mày” Giọng nói cha Trần truyền đến.

“Tiểu Hi đừng nghe cha con nói càn, không có chuyện gì đâu”. Lúc này đổi thành tiếng của mẹ Trần.

“Cái gì mà không có việc gì, còn bị cả bệnh đường sinh dục, lại bị người khác bao nuôi, Trần Gia cũng bị mày làm cho mất mặt” âm thanh cha Trần rất lớn, giống như là đang thét lên.

“Mẹ. . . . . . Rốt cuộc thế nào”

“Hôm nay có người gọi đến nhà, nói tình hình của con, còn hy vọng cha và mẹ làm tư tưởng cho con tự động xin nghỉ học…” Giọng nói mẹ Trần có chút nghẹn ngào. “Cha con chỉ là tức giận quá thôi, đừng trách ông ấy..”.

“Con . . . . . Mẹ. . . . . . Mẹ đừng nghe người khác nói bậy, không có chuyện như vậy đâu, căn bản là có người không vừa mắt con nên …”

“Tiểu Hi. . . . . .”

“Đưa điện thoại cho tôi. . . . . .” Lại đổi thành tiếng cha Trần, Trần Hi như nghe được tiếng hít thở nặng nề của ông.

“Mày…Mày còn tốt lành gì? Cha Trần dừng một chút “thà mày chết trong nhà còn hơn là chết ngoài đường…….”

“Lão già chết tiệt, ông nói điềm gỡ gì vậy, Tiểu Hi, đừng nghe lời cha con nói, con trở lại cũng tốt, cha mẹ cũng rất nhớ con”.

“Mẹ, mẹ và cha cứ yên tâm đi, con thật sự không có việc gì, chỉ là có người muốn hại con….” Trần Hi nắm chặt tay, cô cảm giác mình sắp không nhịn được, những đả kích đó, đối với cô bao nhiêu cũng không sao. Ngược lại cô còn xem đó như một trò vui. Nhưng để cho người trong nhà bị kéo theo mà làm to chuyện như vậy, điều này đã vượt ra phạm vi nhẫn nhịn của cô.

Chuyện này không thể nào là do trường học làm, có trường nào lại khuyên sinh viên nghỉ học, lẽ ra phải tìm nhân vật chính nói chuyện trước chứ. Có thể thấy người này tâm địa độc ác, rõ ràng là muốn gia đình cô cũng sống không được yên.

Trần Hi hít sâu một hơi, bây giờ tức giận nóng vội chính là mắc bẫy của bọn họ, phải nhẫn nại nữa, đối phó với những chuyện như vậy càng phải bình tĩnh.

Mặc mưa to gió lớn, lòng ta vẫn yên tĩnh như nước. Như vậy mới có thể làm cho người kia trở nên điên cuồng, chỉ có nóng nảy, mới có thể làm tình hình rối loạn .

Buổi chiều Trần Hi vẫn như cũ, mặt không đổi sắc xuất hiện trong phòng học, lần này cô tự động tìm một cái góc nhỏ , chuyên tâm nghe xong hai tiết học của giáo sư.

Bởi vì ngồi ở cuối cùng, ánh mắt của bao nhiêu người quay đầu lại , Trần Hi đều điềm tĩnh quan sát.

Trừ cúp cua , hiện tại Trần Hi khẳng định, ít nhất không phải quay đầu lại với những người này, bọn họ đều là một bộ dạng nhiều chuyện, trong đôi mắt thậm chí còn kèm theo một chút khinh bỉ.

Không rõ chân tướng nên dễ bị lôi kéo, thật ra phản ứng của bọn họ cũng là bình thường.

Là ai, rốt cuộc là ai, mà lại có mối thù lớn với mình như vậy?

Chẳng lẽ là cô ấy? Trần Hi lắc đầu một cái, Trương Nghiên không đến mức làm được những chuyện cao siêu như vậy. Dù là cô ấy, cũng không thể suy nghĩ kín kẽ đến thế. Họ đã từng quen biết, Trần Hi biết Trương Nghiên sẽ không đến mức này.

Trần Hi hoang mang trở lại phòng ngủ, cô tỉ mỉ thu dọn đồ đạc của mình, mặc dù không thể mang toàn bộ đến chỗ Khương Sâm, nhưng trước mắt cô cũng không định quay về nữa, trừ khi chuyện này được làm rõ ràng.

“Thật xin lỗi, đều là bọn ta gây họa.” Hạ Kỳ thấy rất áy náy, nếu cái quan hệ hữu nghị ngày đó mà Trần Hi không đi thì tốt, tất cả đều sẽ không xảy ra.

“Không liên quan gì bọn mi, là có người muốn nhằm vào ta, coi như không có chuyện này, cũng sẽ làm ra chuyện khác. Tiểu Diễm, thật xin lỗi vì chuyện của mi và bạn trai”.

“Xin lỗi cái gì, hiện tại hắn không tin tưởng ta, về sau làm sao có thể, ta còn muốn cảm ơn mi cho ta nhìn rõ bộ mặt của hắn.”

Cùng mấy cô bạn an ủi mấy câu, Trần Hi khéo léo từ chối họ đưa cô xuống lầu, một thân một mình mang theo túi đồ đi xuống.

Tiểu Hắc đã đợi dưới lầu, hắn nhìn thấy túi đồ của Trần Hi rõ ràng to hơn lúc sáng, chủ động nhận lấy bỏ vào cốp xe sau.

Hai người lên xe, Tiểu Hắc khởi động xe.

“Trần tiểu thư, cô thật không có việc gì chứ?” Sự nghi ngờ của Tiểu Hắc càng ngày càng lớn.

“Không có việc gì. . . . . . Chúng ta trở về thôi. . . . . .”

“Cô đi siêu thị rồi hả ?”

“À . . . . . . Đúng, chúng ta đi siêu thị trước.”

____________

Ở tiệm net ngoài sân trường, một cô gái đầu mang nón lưỡi trai, đang đọc topic hot trên diễn đàn, khóe miệng cong lên.

Xem hết tin tức mới nhất, cô đưa tay rút từ bao thuốc lá một điếu thuốc nhỏ giành cho phái nữ. Nhàn nhạt hít một hơi, phà ra những vòng khói trắng.

Xem ra đối thủ còn rất mạnh mẽ, chuyện đến vậy mà vẫn còn hoàn thành buổi học.

Doãn Triệt. . . . . . Doãn Triệt. . . . . . Sau khi trở về, phát hiện người mới của mình bị đồn đại thế này, xem anh sẽ như thế nào đây? Cô rất mong đợi đến ngày đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.