Chớ Nói "Xử" Với Tôi

Chương 22



Người ta thường nói, trên đời này không có việc gì là khó, sự thật có phải như vậy chăng? Trần Hi cứ mặc kệ dễ hay khó, dù sao hôm nay cô tuyệt đối cứ trốn học trước đã.

Luôn luôn là sinh viên xuất sắc, kể từ khi trọng sinh Trần Hi không bỏ sót buổi học nào. Nhưng không phải là phải có một chút thiếu sót mới gọi là hoàn mỹ sao, cô quyết định hôm nay thực hành đạo lý đó.

Cho nên Trần Hi siêng năng xưa nay, hôm nay quyết định trốn học một ngày. Buổi sáng cô gửi tin nhắn thông báo cho Hạ Kỳ biết hôm nay mình sẽ không đến trường, nếu không có việc gì gấp thì đừng tìm mình, sau đó liền tắt điện thoại di động đi. Trần Hi tin chắc không có nơi nào an toàn hơn so với trong nhà của Khương Sâm, cô quyết định cả ngày nhốt mình trong nhà.

Nhất cử nhất động của Trần Hi đều không qua mắt được Khương Sâm, hắn cũng không hỏi gì nhiều. Buổi sáng cũng như thường ngày ăn qua điểm tâm, trở về phòng ngủ thẳng giấc đến buổi trưa, sau đó dậy ăn cơm trưa rồi theo lệ thường ra khỏi nhà.

Trần Hi cho rằng mình đã suy nghĩ rất chu đáo, sinh nhật của Doãn Triệt là hôm nay, chỉ cần hôm nay cô không xuất hiện ở trường học, như vậy Doãn triệt sẽ không tìm được cô, hắn không tìm được thì cô cũng không cần phải tham gia bữa tiệc.

Không thể không nói, Trần Hi rất hiểu thói quen của Doãn Triệt, quả nhiên hắn thừa dịp tan lớp liền đi tìm Trần Hi, nhưng cuối cùng lại thất vọng, vì Trần Hi không có ở đấy, hơn nữa điện thoại của cô cũng không liên lạc được.

Lức vừa mới ở nước ngoài trở về, Doãn Triệt liền đoán được cô gái nhỏ này chắc hẳn đã cho hắn vào danh sách đen, nhưng ngàn vạn lần hắn không nghĩ tới, ảnh hưởng của hắn đối với cô lại trở nên kinh khủng như vậy, sau khi tan học cô liền tìm cách trốn hắn. Thậm chí còn cố ý cắt đứt điện thoại liên lạc với hắn.

Như vậy cũng tốt, Doãn Triệt mặc dù có chút tức giận, nhưng cũng không phản ứng gì to tát, ra khỏi nước một tháng này, cách xa trường học, hắn cũng suy ngẫm rất nhiều chuyện, hành vi của hắn thật đúng là có chút không được đúng đắn. Hắn cố ý không liên lạc với người nào trong nước, cũng không muốn biết trong trường xảy ra những chuyện gì, chính vì hắn muốn nhìn rõ cảm giác trong lòng mình.

Ở nước ngoài loại thịt nào cũng có, rất phong phú, Doãn Triệt biết mình thuộc kiểu thích của lạ, hắn có thể được xưng tụng là động vật ăn thịt, nhưng trong thời gian này hắn nghĩ xem mình có thể bỏ qua những miếng thịt béo bở được dâng đến tận miệng như vậy không.

Sau một tháng trở về, hắn đã có đáp án, hắn phát hiện mình vẫn là động vật ăn thịt, chỉ là khẩu vị có thay đổi, nếu như trước kia hắn thích ăn thịt kho, thì hiện tại lại thích gặm sườn. Mặc dù sườn có ít thịt, nhưng có thể từ từ nhấm nháp, công thêm gặm xương có mùi vị ngon hơn, so với thịt béo ngấy lại càng có dư vị vô cùng.

Không sai, Trần Hi chính là món sườn của hắn, Doãn Triệt có lúc rất bội phục ý tưởng của mình, hắn cảm thấy mình rất có trí tưởng tượng, cuối cùng chuyện như vậy cũng được hắn phân tích thấu đáo.

“Cô nhắn tin cho cô ấy biết, tôi không muốn ép cô ấy, nhưng cô ấy không thể nào trốn học cả đời được, ngày mai tôi sẽ tìm cô ấy nói chuyện đàng hoàng, chuyện tối nay coi như không tính.” Nói xong câu đó, Doãn Triệt cũng cảm giác mình càng ngày càng giống quý ông rồi, xem xem hắn bây giờ có thể khéo lấy lòng người như thế nào, hắn cũng dễ dàng tha thứ cho cô nhiều lần làm những chuyện nghịch ý hắn, đây quả thật là chuyện lạ từ xưa đến nay.

Hắn lại hướng Hạ Kỳ cười cười rồi sau đó xoay người rời đi, Hạ Kỳ nhất thời cảm thấy hai mắt tỏa sáng, không trách được Trần Hi đã từng mê luyến Doãn Triệt như thế, bộ dạng hắn cười trông giống như thiên sứ dưới ánh mặt trời, cho dù bị chói mắt, cũng làm cho người khác không nỡ nhắm lại.

Hạ Kỳ nhìn theo Doãn Triệt, cho đến khi nhận thức được mình đang chảy cả nước miếng, bèn đưa tay lau chùi khóe miệng, âm thầm cản thán, Trần Hi quả thật vô cùng đào hoa, một người xinh đẹp đến kỳ quái, một người thì cũng đẹp trai xuất chúng.

Trần Hi vẫn là suy nghĩ muốn nắm bắt kịp tin tức, nên mặc dù đã tắt điện thoại, nhưng cứ chia đều hai giờ lại mở máy, lần thứ nhất không có động thái gì, không ngoài dự đoán, lần này cô nhận được tin nhắn Hạ Kỳ gửi tới.

Sau khi cẩn thận đọc tin nhắn, Trần Hi bắt đầu phân tích hàm nghĩa của Doãn Triệt, xem ra hình như hắn không có tức giận, có lẽ hắn muốn dựa vào đàm phán để giải quyết vấn đề, nhìn lại chính mình cũng không còn lựa chọn nào khác mà không cùng hắn đàm phán, cô cũng không thể cứ như vậy trốn tránh hắn được trong suốt khóa học.

Phân tích tất cả xong, Trần Hi lại tắt điện thoại, đã kiên trì hơn nửa ngày cô cũng không muốn thất bại trong gang tấc, bữa tiệc sáu giờ mới bắt đầu, phải biết là trước đó chuyện gì Doãn Triệt cũng có khả năng làm được.

Thời gian thật là kỳ diệu, lúc bạn mong nó trôi qua nhanh một chút, thì nó sẽ qua rất chậm, khi bạn mong thời gian trôi chậm thì nó lại trở nên vô cùng ngắn ngủi.

Thời gian hôm nay mà nói với Trần Hi là khá dài, cô nhìn xem đồng hồ, mới có bốn giờ chiều. Cô bắt đầu suy tính có nên chuẩn bị trước cơm tối cho Khương Sâm hay không, có việc gì đó để làm luôn làm cho lòng người ta bớt hoang mang đi.

Có tiếng mở cửa nhẹ nhàng, lôi cuốn sự chú ý của Trần Hi, cô nghiêng đầu nhìn về phía cửa, là Tiểu Hắc, hắn còn dẫn theo mấy người đi vào, trong tay mỗi người còn cầm không ít đồ.

Trần Hi trong lòng âm thầm vui mừng, nhiều người là tốt nhất, nhiều người thì nấu ăn sẽ phải nhiều, nấu ăn nhiều, thì thời gian chuẩn bị sẽ phải dài, rốt cuộc cô cũng có chuyện làm rồi.

“Chính là cô ấy sao?” Một người đàn ông dẫn đầu mở miệng.

Tiểu Hắc gật đầu.

Người đàn ông đi vòng quanh Trần Hi một vòng, thái độ nhìn không ra là hài lòng hay không, tóm lại ánh mắt hắn tựa hồ đang quan sát những cổ vật.

Trần Hi khẽ cau mày, chuyện này có vẽ không bình thường , cô ngửi thấy một luồng khí quen thuộc, mặc dù rất lâu rồi nhưng cô vẫn cảm giác được, hình như đã từng gặp qua những người này.

“A. . . . . .” Trần Hi sợ hãi than ra tiếng.”Tiểu Hắc tôi đi mua thức ăn, nhiều người như vậy, trong tủ lạnh không đủ đồ dùng.” Trần Hi nghĩ tự lừa dối có thể vượt qua, những người này nồng đậm mùi son phấn rõ ràng là đến trang điểm, hơn nữa những hộp to nhỏ kia được đóng gói kỹ càng, chẵng lẽ là lễ phục sao!

Cuộc sống của một thiếu phu nhân đã cách xa cô quá lâu, lâu đến nỗi cô tưởng chừng mình đã quên mất.

Đáng tiếc Trần Hi quên một chuyện rất quan trọng, đối với những vị khách không mời này mà nói, tối nay cô chính là nguồn sống của họ. Chỉ cần Khương Sâm hài lòng, lấy được tiền thù lao cũng đủ cho bọn họ ăn no một thời gian dài.

Những người này cũng thuộc dạng thân kinh bách chiến, dạng khách nào mà họ chưa gặp qua, từ những phu nhân quý phái chủ động phối hợp cho đến kiểu chống cự như cô.

Chính vì vậy lúc này, ngoại trừ những thợ trang điểm chuyên nghiệp, họ còn chuẩn bị sẵn những tên vệ sĩ cao to, nếu cô bỏ chạy thì ai sẽ trả tiền cho bọn hắn đây.

Cả đám bổ nhào theo cô về phía trước, lôi lôi kéo kéo, cuối cùng cũng ấn được Trần Hi ngồi lên ghế sofa.

Tiểu Hắc vẻ mặt kinh ngạc không ngờ những người này lại thành thạo kỹ năng như vậy, bọn họ lưu loát điều khiển người trong tay, khiến Tiểu Hắc bình thường nhận mình là vệ sĩ chuyên nghiệp c

ũng có chút xấu hổ.

“Muốn dùng dây sao?” Tiểu Hắc ma xui quỹ khiến thế nào lại thốt lên.

“Cô cần sao?” Thợ trang điểm trực tiếp hường Trần Hi hỏi, thấy cô không mở miệng, trợ lý bên cạnh lấy ra một dây lụa màu trắng mềm mại. “Chúng ta dùng cái này cho có vẽ tao nhã”.

“Không cần, tôi phối hợp.” Trần Hi lắc đầu một cái, thầm than trong lòng, không ngoan ngoãn cũng không được.

Đã từng làm qua thiếu phu nhân sang trọng, Trần Hi đối với quá trình trang điểm này nắm rất kỹ, giai đoạn nào cần làm cái gì cô đều rất phối hợp, điều này cũng làm thợ trang điểm vô cùng hài lòng, bọn họ phiền nhất là đối mặt những người cái gì cũng không hiểu mà cứ ra vẽ chỉ chỉ trỏ trỏ.

Mặc dù chỉ có một mục đích là nhận tiền và hóa trang, nhưng để trang điểm thành hình dáng gì hoàn toàn phụ thuộc vào bàn tay của những thợ trang điểm. Bọn họ có thể làm cho bạn xấu đến không ai nhận ra hay xinh đẹp làm cho người khác phải kinh ngạc. Tất cả đều dựa vào tâm tình của bọn họ.

Khương Sâm dùng bảng giá tốt nhất làm cho tâm tình họ vô cùng vui vẽ, Trần Hi lại trước sau phối hợp càng làm họ hài lòng.

Trần Hi bây giờ tựa như một cái kén sắp hóa bướm, từng chút từng chút dần dần hiện ra.

Thừa dịp làm tóc nhàn nhã, Trần Hi suy nghĩ đến việc an bài của Khương Sâm vô cùng tò mò, thời gian sao lại trùng hợp như vậy, chỉ cầu mong ngàn vạn lần đừng như cô tưởng tượng.

“Tiểu Hắc, Khương tiên sinh đây là muốn làm gì?”

“Đến bữa tiệc.” Tiểu Hắc nói xong cũng như chưa nói, trang điểm cho buổi tối không đi tiệc thì để làm gì.

“Của người nào?”

“Không biết, Khương tiên sinh chưa nói.”

Trần Hi nghĩ nếu đúng là đi dự sinh nhật của Doãn Triệt, thì quả thật là ông trời muốn cô chết lần nữa rồi.

“Tiểu Hắc, anh rất hiểu rõ ông chủ mình, anh đoán xem nếu như tôi không đi, sẽ như thế nào?”. Lớp trang điểm trên mặt Trần Hi gần như đã hoàn thành, cô nháy nháy mắt, dáng vẽ có chút mị hoặc.

“Không đi?” Ánh mắt Tiểu Hắc nhìn qua tấm lụa mỏng , đáp án rõ ràng rồi, cô cũng không cần câu trả lời của hắn nữa.

Đúng là tránh được hòa thượng cũng không thoát khỏi chùa, Trần Hi cảm thấy câu nói này diễn tả rất đúng hoàn cảnh của mình bây giờ. Cô bắt đầu suy nghĩ có nên hay không nói rõ với Khương Sâm những ân oán của mình và Doãn Triệt, mặc dù là khó mở miệng, nhưng so với để hắn tận mắt nhìn thấy còn tốt hơn.

Cô cự tuyệt Doãn triệt, rồi lại cùng đi với Khương Sâm, suy nghĩ đến chuyện này cô cảm thấy có một luồng khí lạnh từ trong người dần dần lan ra……

@@@@

Doãn gia là một đại gia tộc ở thành phố này, từ năm giờ đã liên tục có người cầm thiệp mời ra ra vào vào.

Nếu đến trễ thà rằng không đi, mọi người hình như đều hiểu đạo lý này. Được Doãn gia mời là một vinh dự rất lớn, sẽ không ai ngây ngốc lãng phí vô ích cái cơ hội tốt này, khoảng năm giờ rưỡi, tất cả mọi người hầu như đã đến đông đủ.

Điều này làm Doãn Triệt không thể không xuống sớm nửa giờ để tiếp khách, cả phòng đầy những cô gái trang điểm lộng lẫy khiến Doãn Triệt sợ hãi than với năng lực kêu gọi của mẹ mình. Nhìn xem không giống như tiệc sinh nhật mà giống lễ hội xem mắt hơn.

Doãn Triệt hôm nay mặc một cái áo kiểu Tôn Trung Sơn, dáng người vốn cao lớn của hắn nhìn vào càng có khí thế bức người. Kiểu áo này thiết kế cũng tăng thêm mấy phần nho nhã. Doãn Triệt cũng không có cài hai cút áo trên cùng, vừa vặn phù hợp với tuổi của hắn, nhưng không nhiều cũng ít làm người ta có chút cảm giác ngông cuồng.

“Anh Triệt. . . . . .” Là tiếng của Trần Tuyết Lệ, hôm nay cô mặc chiếc váy công chúa cùng màu với Doãn Triệt, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, nụ cười tràn đầy hoạt bát dí dỏm, chợt nhìn giống như một cô nữ sinh nhỏ đáng yêu.

Doãn Triệt cùng mẹ Doãn liếc nhìn nhau như mật báo, ở đây ngoài bản thân mình ra cũng không có ai khác. Rất may mắn cho Doãn Triệt là mẹ Doãn cũng đủ sáng suốt không bị bề ngoài của Trần Tuyết Lệ lừa gạt, mà là cho hắn rất nhiều cơ hội lựa chọn, căn phòng đông đúc phụ nữ như vậy chính là minh chứng tốt nhất. Chỉ là mẹ Doãn có tính khoa trương không thể thay đổi.

“Mẹ, mẹ không thấy như vậy là nhiều quá sao?” Doãn Triệt hướng Trần Tuyết Lệ cười cười, rồi đi đến gần mẹ hắn, ở bên tai bả nói nhỏ một câu.

“Đừng quên hôm nay còn có cậu của con, mẹ nghĩ cho hai người nhiều cơ hội xem mắt một chút, nếu là chọn không trúng người này liền đổi người khác tới.”

“Vậy nếu như con với cậu đồng thời chọn một người thì phải làm sao?” Doãn Triệt nhớ lại hình như chưa nói với mẹ hắn tối nay ông cậu này của mình có mang bạn gái đến, không nhịn được đùa giỡn với mẹ hắn.

“Đồng thời thích một người?” mẹ Doãn tựa hồ vẫn đang tự hỏi về vấn đề này, vẻ mặt rối rắm của bà làm Doãn Triệt không khỏi buồn cười, mẹ mình thật đúng là thật thà, bà cũng không buồn suy nghĩ chuyện này căn bản là không thể xảy ra.

“Được rồi, mẹ, cậu của con hôm nay có dẫn người tới, chắc là cũng sắp đến rồi.” Doãn Triệt vừa dứt lời, ngoải cửa liền xôn xao, thật đúng là nhắc tào tháo, tào tháo đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.