Chớ Nói "Xử" Với Tôi

Chương 26



“Khụ khụ. . . . . . Hắt xì. . . . . .” Nhìn khăn giấy trong thùng rác trước mặt đã chất đống như núi, Trần Hi vuốt vuốt lỗ mũi, cảm mạo nóng sốt ho khan chảy nước mũi lại xảy ra cùng một lúc, làm cô không khỏi than thầm sao mình lại xui xẻo nhu vậy.

“Khụ khụ. . . . . . Hắt xì. . . . . .” Nhìn thùng rác cứ như trên cái núi nhỏ lại mọc thêm một đóa hoa trắng rồi.

Từ bữa tiệc lần đó về sau, Trần Hi bắt đầu suy nghĩ lại, cô vốn đã chuẩn bị tinh thần rất tốt, nhưng là mỗi lần gặp Doãn Triệt đều bị hắn ăn sạch sẽ. Đây rốt cuộc là tại sao lại như vậy chứ?

Giống như thời điểm nhùn thấy hắn đại não cô liền bị co rút lại, trở nên không minh mẫn, cũng không hẳn là sợ, nhưng chính là một loại cảm giác không kháng cự được, giống như, cô đã âm thầm tự nói cho mình biết, cô không được đề kháng hắn, cô coi như có kháng cự thì kết quả cũng sẽ không thay đổi.

“Cốc cốc . . . . .” Tiếng gõ cửa vang lên.

“Trần tiểu thư, cô có khỏe không.” Ngoài cửa là Tiểu Hắc.

“Tôi. . . . . . Khụ khụ. . . . . .” Trần Hi dùng tiếng ho khan để trả lời.

“Cơm đặt ở trên bàn ăn rồi, nhớ ăn, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi, tôi đi trước.”

Kể từ đêm đó về sau, Khương Sâm cũng vẫn không có xuất hiện qua.

Trần Hi còn nhớ rõ ngày đầu tiên cô bị cảm, lúc tỉnh dậy cũng đã đến trưa rồi. Cô xộc xệch đi ra cửa phòng, vừa lúc Khương Sâm cũng đang định ra cửa, hai người đứng đối mặt với nhau.

“Tại sao anh lại bỏ rơi tôi ở đó?” Trần Hi nhớ lúc ấy hình như mình đã hỏi một câu như vậy. Có lẽ là đầu cô bị nóng rồi, nên lúc đó cô cảm thấy những lời này không có vấn đề gì. Cô chỉ cảm thấy, nếu không phải là Khương Sâm khăng khăng mang cô theo tham gia bữa tiệc, cô cũng sẽ không lần nữa bị Doãn Triệt ức hiếp như vậy. Nếu như không phải là Khương Sâm đem mình đơn độc ném cho Doãn Triệt, cô coi như có bị ức hiếp cũng sẽ không đến nỗi thảm như thế.

“Đã ăn ốc ma chưa?” Khương Sâm hỏi ngược lại cô một câu.

Trần Hi mặc dù lúc ấy đầu không tỉnh táo lắm, nhưng cái ốc ma này đúng là cô cũng đã ăn rồi, cô nhớ hình như là mình có gật đầu một cái.

“Cô cảm thấy có ốc ma nào mà không bị người ta lấy ra từ trong vỏ ăn hết không?”Khương Sâm để lại một câu nói như vậy, quay đầu bước đi ra khỏi cửa chính.

Lúc ấy đầu của cô rất đau, cũng không suy nghĩ được những câu hỏi tới hỏi lui như vậy của Khương Sâm, liền trốn về phòng ngủ.

Buổi tối hôm đó, cô cảm giác mình nghiêm trọng hơn một chút, rất đói, nhưng cũng không biết ăn cái gì, cứ như vậy suy yếu đi đến phòng khách, ngồi trên sofa chờ Khương Sâm trở lại, nhưng cuối cùng vẫn là Tiểu Hắc xuất hiện.

Tiểu Hắc dẫn đến một bác sỹ, kê cho cô một ít thuốc, trước khi đi, Tiểu Hắc còn để lại lời nhắn của Khương Sâm, ý là để cô an tâm dưỡng bệnh, đợi khi cô hết bệnh, Khương Sâm dĩ nhiên sẽ trở lại.

Lúc ấy Trần Hi có một loại cảm giác rất kỳ quái, cô cảm giác mình tựa hồ đang bị chê bỏ, khi không còn khả năng làm việc nhà và nấu nướng được nữa, cô cảm giác mình bị coi là người vô dụng.

Từ lúc bắt đầu trọng sinh, cô cũng chưa từng duy trì bất kỳ ý nghĩ nào làm những chuyện to tát. Cô chỉ là muốn cách xa Doãn Triệt một chút, sau khi tốt nghiệp tìm một công việc lý tưởng, có thể nuôi bản thân mình, rồi tìm một người chồng bình thường, cùng sống cuộc sống đạm bạc qua ngày.

Có thể nói, Trần Hi rất cam lòng sống một cuộc sống bình thường, cô cảm thấy kiếp trước mình đã ra sức tranh giành, tổn hao hết tâm trí, quay đầu lại còn không phải là công dã tràng? Bây giờ bắt đầu lại, cô làm sao chấp nhận khổ cực như vậy nữa, mặc kệ những phương diện khác sẽ như thế nào, nhưng cô không muốn đặt hết tâm trí vào người đàn ông này nữa.

Thời điểm có người tung tin đồn vu oan, cô định dùng sự bình tĩnh mà đối đãi, lại phát hiện, căn bản bình tĩnh cũng không giải quyết được vấn đề, thậm chí nếu như không có Khương Sâm, cô căn bản là năng lực phản kích cũng không có.

Khi cô một mình đối mặt với Doãn Triệt, cô luôn tìm cho mình lý do, luôn nhìn trước ngó sau, nghĩ tới mình không chọc đến hắn có gì mà không trốn thoát được? Nhưng cô phát hiện mình thật không thoát khỏi hắn được.

Nếu như nói ngay cái phút bị hắn phá đi trinh tiết kia cô vô lực không thể thay đổi, nhưng hai lần sau này, rõ ràng là cô có thể chạy trốn được hết.

Lúc ấy Doãn Triệt đến lớp học chặn cô, tại sao cô lại muốn tin tưởng lời nói của hắn, tin tưởng hắn thật sự muốn mang cô đi họp, lúc ấy coi như cô dứt khoát cự tuyệt, có thể làm gì, Doãn Triệt chẳng lẽ có thể dưới con mắt mọi người đem cô đi không? không, hắn cũng sẽ không làm vậy, hắn cũng phải quan tâm đến mặt mũi của mình.

Thời đểm yến tiệc ngày hôm qua, tại sao cô không dám hét to lên, chỉ cần cô kiên quyết một chút, chỉ cần cô không cố kỵ nhiều như vậy, cô cũng sẽ không bị Doãn Triệt mang đến vườn hoa, càng sẽ không xuất hiện một màn khó coi như vậy. So sánh với những gì trải qua kia, thì việc lớn tiếng ồn ào có là gì, cùng lắm là làm cho người ta cười nhạo không hiểu chuyện, không có lễ nghi thôi.

Cô rõ ràng là lo lắng vấn đề xảy ra, rồi lại cố tình để cho nó xảy ra, hơn nữa những chuyện phát sinh còn nghiêm trọng hơn so với cô lo lắng rất nhiều.

Trần Hi lại nghĩ đến câu nói kia của Khương Sâm, hắn nói rất có đạo lý, nếu như nhất định là một con ốc màu mỡ nhiều nước, có cái vỏ thật dày căn bản cũng không có bất kỳ tác dụng phòng ngự nào.

“Khụ khụ. . . . . . Hắt xì. . . . . .” Trần Hi ho khan hai tiếng, lại rút ra khăn giấy lau mũi mình.

Đem mình vùi vào trong cái chăn dày cộm, Trần Hi trước giờ luôn nghĩ tới là tại sao người khác cứ dây dưa với mình, cô tại sao không nghĩ một chút làm thế nào mới có thể không tạo cơ hội cho họ lại gần?

Mang theo vấn đề này, trong đầu Trần Hi đột nhiên thoáng qua một câu nói, trở nên mạnh mẽ cũng chỉ là thái độ bên ngoài.

@@@@

“Chạy mau, chạy mau, không nên quay đầu lại, chạy mau, chạy trốn xa xa, mẹ chỉ hy vọng con có thể bình an sống qua ngày, ngàn vạn lần không được trở lại tìm ta, ngàn vạn lần không được. . . . . .”

“A. . . . . .” Trần Hi thức tỉnh, cô đưa tay sờ lên trán, tất cả đều là mồ hôi.

“Ừm. . . . . .” Trần Hi khụt khà khụt khịt, phát hiện lỗ mũi tựa hồ thông suốt rồi, bệnh cảm hình như cũng đã khỏi. Đây là chuyện gì xảy ra, sao lại kỳ quái như thế đây?

Cô đưa tay sờ sờ chăn đệm đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, tựa hồ như lúc nào cô cũng đổ mồ hôi, làm thế nào mà cô lại mơ giấc mơ kỳ lạ này.

Trần Hi vén chăn lên xuống giường, mấy ngày nay luôn trong tình trạng hỗn loạn, đột nhiên sau một đêm tinh thần liền sảng khoái.

Đi tới phòng tắm nhìn mình trong gương, sắc mặt của cô vẫn nhợt nhạt như cũ, cằm hình như cũng nhọn hơn trước. Mặc dù mỗi ngày Tiểu Hắc đều mang cơm cho cô, nhưng trên căn bản cô cũng không đụng tới bao nhiêu.

Trần Hi đưa tay đè chóp mũi hồng hồng, cảm giác còn hơi nhói đau, đây chính là hậu quả của việc lau nước mũi để lại. Cô giống như ngửi thấy mùi vị chua chua, cúi đầu hít hà, thì ra lại là trên người mình. Phải là bao nhiêu ngày không tắm mới để lại mùi vị kinh khủng như vậy.

Không vội đi tắm, đầu tiên Trần Hi vén màn cửa sổ nhìn một chút thời tiết bên ngoài, mặt trời đã nhô lên cao, ánh nắng cũng gay gắt, trời xanh mây trắng. Cô ôm chăn đem phơi nắng trên kệ ban công, phải phơi bây giờ, để đến lúc đi ngủ mới kịp khô ráo.

Sau khi làm xong tất cả, Trần Hi mới vào phòng tắm tỉ mỉ tắm rửa, tìm ra một bộ quần áo thể thao thoải mái mặc vào, cô nhìn mình trong gương đưa tay tạo dáng “Yes” một cái.

Sau đó, cô kéo hết tất cả rèm cửa còn lại trong phòng ra, Khương Sâm quả thật chọn phòng ánh sáng rất tốt, nhất thời trong nhà liền thay đổi sáng sủa ấm áp hẳn lên.

Thấy tất cả đồ dùng trong nhà đều nổi một tầng bụi mỏng, Trần Hi lại lấy dụng cụ ra bắt đầu quét dọn, trước kia cô chưa từng phát hiện qua, nhìn những vật dụng trong nhà chính tay mình lau dọn trở nên sáng ngời lại có cảm giác sảng khoái như vậy.

“Bệnh của cô đã khỏi rồi?” Tiểu Hắc mở cửa nhìn thấy căn nhà sạch sẽ sáng sủa, trong không khí tựa hồ còn tản ra mùi thơm nhàn nhạt.

“Ừm. . . . . . Cảm ơn anh mấy ngày qua đã chăm sóc, tôi khỏe rồi, mau đến đây cùng tôi ăn cơm.” Trần Hi chính là đang chờ Tiểu Hắc, cô mang món ăn cuối cùng từ trong phòng bếp đi ra.

“Tôi nên gọi ông chủ trở về thôi.” Nghe Tiểu Hắc nói muốn gọi điện thoại, Trần Hi nhanh tay lẹ mắt chụp được cánh tay của hắn.

“Ngày mai anh hãy nói cho anh ấy biết, hôm nay tôi chỉ muốn ăn cơm với anh.” Nói xong Trần Hi nhìn tiểu Hắc cười ngọt ngào. Tiểu Hắc chợt thấy lạnh run, ông chủ đã dạy qua cho hắn, vô sự mà ân cần, khôn

g phải kẻ gian xảo cũng là phường trộm cắp.

“Sao vậy, tới dùng cơm đi, tôi chỉ là có chút vấn đề muốn thỉnh giáo anh.”

“Cô hỏi trước đi, hỏi xong thì tôi mới ăn.” Tiểu Hắc vẫn nhớ rõ lời dạy dỗ kia.

“Tiền lương của anh là bao nhiêu, anh có thể nói cho tôi biết không, còn thời gian làm việc của anh nữa.”

“Chỉ những thứ này thôi sao?” Tiểu Hắc đưa tay bưng chén cơm lên.

“Chỉ những thứ này, anh yên tâm tôi đảm bảo không có những yêu cầu gì khác đâu.” Trần Hi giơ tay lên, giống như trẻ con đang thề thốt.

Tiểu Hắc bắt đầu ăn, trong ý thức của hắn, tiền lương cũng không cần phải bảo mật.

Cái gì gọi là cú-đúp, đây chính là cú-đúp, Trần Hi rất hài lòng hôm nay mình đã thực hiện được đại sự.

Tiễn Tiểu Hắc đi, Trần Hi ngồi ở phòng khách, lấy tập bút ra đem tin tức vừa mới lấy được từ Tiểu Hắc bắt đầu ghi chép và phân tích.

Thời gian làm việc của Tiểu Hắc là 24h, mà mình coi như đi làm cũng có 8h, như vậy chỉ bằng một phần ba của Tiểu Hắc.

Công việc chính của Tiểu Hắc là vệ sỹ cộng thêm các việc linh tinh khác, mà mình đơn thuần chỉ làm giúp việc. Tính chất phức tạp thì chỉ bằng một nửa của Tiểu Hắc.

Công việc của Tiểu Hắc tính chất nguy hiểm phải thường xuyên giải quyết với khách, mà mình, ừm, cô cảm thấy không có gì so với việc ở cùng Khương Sâm là nguy hiểm hơn cả, ở mục này cũng gần bằng 0.8 của hắn, coi như thành 1 đi.

Tiểu Hắc đi theo Khương Sâm nghe nói ít nhất cũng năm năm, mà mình mới có mấy tháng, như vậy làm tròn một năm, coi như cũng được 1 phần năm của hắn.

Trước mắt tiền lương của Tiểu Hắc, hình như là năm vạn, như vậy mình…. Trần Hi tiến hành phân tích đơn giản ra được kết quả, Như vậy một tháng tiền lương của cô cũng phải được 13000.

3000 coi như cô không cần, dùng để làm tiền bồi thường gương mặt của Khương Sâm, Trần Hi đối với tiền lương này tự nhận thấy tương đối hợp lý và công bằng.

“Cô ở đây coi cái gì?”. Thanh âm Khương Sâm từ sau tai Trần Hi truyền đến.

Người này đi cũng không phát ra tiếng động, Trần Hi cũng không hỏi Khương Sâm tại sao hôm nay trở lại, cô cũng biết, Tiểu Hắc tuyệt đối sẽ không giấu giếm Khương Sâm tình trạng của mình.

“Tiền lương của tôi, tôi hi vọng anh có thể trả cho tôi, nếu không bắt đầu từ ngày mai tôi liền bãi công.” Trần Hi đưa kết quả tính toán trong tay cho Khương Sâm.

“Tiền lương, bãi công, chẳng lẽ cô quên mất là cô đang làm việc miễn phí sao?” Khương Sâm nhìn bảng phân tích, khẻ nhíu mày, giọng điệu của hắn đối với Trần Hi vẫn giống như trước khi cô ngã bệnh, tựa hồ không có bất kỳ biến hóa, giống như việc cô bệnh, việc cô vả Doãn Triệt đã xảy ra chuyện gì đều chưa từng tồn tại.

“Tôi chưa từng quên, nhưng rõ ràng là không hợp lý, nếu như anh không giao tiền lương, ngày mai tôi tuyệt đối sẽ không phục vụ cho anh.”

“Cô không phải sợ tôi sao?” Khương Sâm đứng sát Trần Hi, hắn từ trên cao nhìn xuống cô, vẻ mặt hài hước giống như đang cười nhạo hành động ngây thơ của cô.

Trái tim nhỏ bé của Trần Hi khẻ run lên.

“Sợ. . . . . . Nhưng đây là thù lao tôi nên nhận được.” Cô dũng cảm nhìn vào ánh mắt của Khương Sâm, giờ phút này trong mắt cô không hề có e dè, chỉ có sự quyết tâm.

Khương Sâm cùng cô nhìn nhau một lúc, phát hiện Trần Hi cũng không giống như thường ngày mà dời tầm mắt đi, khóe miệng hắn khẻ cong lên. “Đưa cho tôi một lý do có thể thuyết phục.”

“Đây là tôi nên được, có gì mà phải thuyết phục anh?” Trần Hi không trả lời mà hỏi ngược lại.

Khương Sâm nở nụ cười ma mị. “Ngày mai đi ngân hàng mở tài khoản, tôi sẽ sắp xếp người gửi tiền cho cô.” Khương Sâm nói xong xoay người quay về phòng, Trần Hi đứng chôn chân trong phòng khách buồn bực, chuyện này sao lại giải quyết thuận lợi như vậy.

Cô vốn cho là vấn đề này hầu như không có khả năng thực hiện được, không thể nghĩ lại đơn giản như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.