Chớ Nói "Xử" Với Tôi

Chương 33



Khi âm thanh báo thức của chuông điện thoại vang lên, Trần Hi cũng tỉnh lại, rốt cuộc cô cũng nếm được mùi vị say rượu là như thế nào, đầu thì đau buốt, dạ dày căng trướng, toàn thân khó chịu không nói nên lời.

“Tỉnh, tôi thật sự rất buồn bực, nữ sinh các người, liều mạng uống rượu cái gì.” Thanh âm Doãn Triệt vang lên bên tai, Trần Hi bị dọa sợ giật mình trợn to hai mắt.

Gian phòng này lại vô cùng xa lạ, Trần Hi vén chăn lên nhìn một chút, y phục trên người đã không thấy tung tích đâu nữa.

“Cái người này tên khốn kiếp. . . . . .” Trần Hi làm ra vẻ nhào tới trên người Doãn Triệt.

“Em đừng kích động, em không sợ phô bày cơ thể, tôi cũng không ngại nhìn, nhưng sau khi nhìn xong, không biết tôi sẽ làm nên chuyện gì đâu.” Doãn Triệt lui về phía sau một bước dài, làm ra dáng vẻ hoảng sợ. “Chúng ta cũng làm qua không chỉ một lần, em cảm nhận một chút, xem có cái gì khác thường không.”

Trần Hi cẩn thận cảm nhận phía dưới, cũng không thấy chỗ đó có cảm giác ê ẩm gì, cô hơi thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi cũng là không còn cách nào mới mang em đến đây, tôi ở ngoài cửa đợi, chính là lo lắng mọi người uống quá nhiều. Còn nói, ba người bọn họ lắc lư dìu nhau bỏ đi, để em nằm ngủ một mình trong khách sạn. Tôi chỉ muốn đưa em trở về, nhưng em nôn hết lên hai người chúng ta, em cũng biết tôi là chủ tịch hội sinh viên, cũng phải để ý hình tượng có phải không?”

Doãn Triệt tránh nặng tìm nhẹ kể sơ qua tình cảnh thảm thiết đêm qua, hắn cảm giác mặt mình có chút phát sốt.

Trần Hi không bắt bẻ được gì trong lời nói của Doãn Triệt, nhưng chính là cô cảm thấy, chuyện khẳng định không có đơn giản như hắn nói, nhất là biểu tình của Doãn Triệt tuyệt đối không tự nhiên, cô chưa từng thấy qua vẻ mặt này của hắn.

Hình dung như thế nào đây, từ đen chuyển thành hồng, từ hồng chuyển thành trắng, rồi lại đen, dù sao thấy thế nào đi nữa cũng có cái gì đó không đúng.

“Khụ khụ. . . . . .” Doãn Triệt nhìn Trần Hi vẫn nhìn chằm chằm vào mình, hắn ho khan hai tiếng, đem sữa tươi trên tay đặt trên tủ đầu giường bên cạnh: “Uống sữa tươi này đi, tốt cho dạ dày, y phục đoán chừng một lát nữa là có thể khô rồi, xong tôi sẽ mang vào cho em, trong tủ quần áo có y phục của tôi, em có thể tùy ý mặc.

Doãn Triệt nói xong, xoay người rời khỏi phòng, trước khi ra cửa hắn còn buồn bã nhìn Trần Hi một cái.

Trần Hi chợt lạnh run một cái, ánh mắt của Doãn Triệt như vậy là sao? Giống như cô đã làm chuyện gì rất có lỗi với hắn.

Thời điểm hai người bọn họ ở cùng nhau, mỗi lần đều là cô xui xẻo mà? Trần Hi gãi gãi đầu, ngày hôm qua uống rượu quá nhiều, nếu không cô cũng không say đến nỗi cái gì cũng không nhớ.

Trần Hi cầm sữa tươi trên tủ đầu giường lên, thử nhiệt độ một chút, sữa không nóng lắm, vừa vặn uống. Quả thật cô cũng cảm thấy cổ họng khát khô, đem sữa tươi uống một hơi cạn sạch.

Sau khi uống sữa xong, Trần Hi lại nằm trên giường, mắt nhìn thẳng lên trần nhà, cô cảm thấy thân thể còn chưa thoải mái, giống như có khí nóng bốc lên làm đổ mồ hôi, ợ ra còn có cả mùi vị rượu.

Cô không biết mình lại nằm bao lâu, dù sao chính là không muốn . Muốn ngủ cũng không ngủ được, chỉ là trợn tròn mắt, mơ hồ nhớ lại tình huống ngày hôm qua.

“Cốc cốc cốc. . . . . .” Tiếng gõ cửa vang lên.

Trần Hi không có lên tiếng, Doãn Triệt tự mình đẩy cửa ra liền đi vào.

Trần Hi cảm thấy lúc này mới phù hợp tính tình Doãn Triệt, không biết lễ phép, kiêu ngạo tự đại.

“Tôi vừa mới đi xuống mua thuốc giải rượu, em uống thuốc này trước đi.” Nói xong Doãn Triệt liền đưa cho Trần Hi hai viên thuốc màu đen, nhìn cô đem thuốc bỏ vào miệng, Doãn Triệt lại đưa nước ấm tới, trong miệng còn lẩm bẩm: “Uống nhiều như vậy làm gì, cuối cùng tự mình khó chịu.”

Trần Hi đem nhận định vừa rồi của mình thay đổi, hôm nay Doãn Triệt căn bản giống như một bà mẹ vậy, dong dong dài dài, làm cho đầu cô cũng bắt đầu đau đớn.

“Anh xong chưa, tôi uống thuốc xong rồi, anh đi ra ngoài đi.” Trần Hi đưa tay chỉ cửa phòng.

“Không trách được mọi người đều nói độc nhất là lòng dạ phụ nữ, nếu không phải tôi lo lắng cho em uống nhiều không có người quan tâm, em cho rằng tôi nguyện ý ở lại sao, em nhìn xem mắt của tôi cũng vì em mà thâm hết rồi này.” Doãn Triệt làm ra bộ dáng đáng thương: “Tôi có ý tốt mua thuốc, quan tâm em, vậy mà em vẫn hung hăng với tôi! Tôi….trên đời này có còn cái gì gọi là thiên lý không!”

Trần kinh ngạc há miệng, một người đàn ông chững chạc thuần thục và kiêu ngạo sao lại thành ra dáng vẽ nũng nịu kia?

Cô thật đúng là không thích ứng được, đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện với nhau sau khi Doãn Triệt xuất viện, thay đổi cũng quá lớn rồi, chẵng lẽ hắn ngã bệnh đến bị cháy hỏng đầu óc?

Doãn Triệt lại buồn bã nhìn thoáng qua Trần Hi, sau đó hắn ra khỏi phòng, mấy phút sau, hắn liền trở lại, lần này trên tay hắn cầm là y phục của Trần Hi.

“Y phục có thể mặc được rồi, tôi đi trước, đây là phòng của tôi, em muốn ngủ thì ngủ thêm một lát, lúc đi nhớ đóng của lại là được.”

Lần này Doãn Triệt dứt khoát bỏ đi, không có dài dòng dây dưa một chút nào, điều này làm cho Trần Hi càng không thích ứng nỗi.

Phải biết, cô tựa hồ như cái máy đã lắp đặt sẵn chương trình phòng ngự, chỉ chờ Doãn Triệt dở trò cởi quần áo ra, cô sẽ liền đạp cho hắn một cước, nhưng cuối cùng hắn lại bỏ đi, hơn nữa còn an bài tất cả mọi việc cho cô.

Gương mặt Trần Hi co lại, cô có loại cảm giác anh hùng không đất dụng võ, rốt cuộc có ai nói cho cô biết, đến khi nào cô mới có thể áp dụng chiêu tất sát đó trên người hắn đây?

“Hắt xì. . . . . .” Doãn Triệt vừa mới đi ra chưa lâu, đã cảm thấy ngứa mũi hắt xì một cái thật to, hắn không khỏi oán thầm, tại sao lại bắt đầu nhảy mũi?

Đừng nói là mình vừa ra khỏi bệnh viện giờ lại phải quay lại, phải biết là ngày hôm qua cái gì hắn cũng không có làm, không đúng, phải nói là ngày hôm qua hắn để cho người khác làm.

Nghĩ tới đây, Doãn Triệt cảm thấy chỗ đó lại có chút căng đau, ngoài phản ứng bình thường hắn còn có nỗi khổ riêng, hắn thật là cảm giác mình càng sống càng đi xuống rồi.

Nghe được điện thoại di động của mình vang lên, Doãn Triệt lấy điện thoại ra, trên màn hình biểu thị mẹ Doãn đang gọi tới, Doãn Triệt vội vàng nhấn n

út trả lời.

“Thứ sáu bảy giờ tối, ở Trần gia có mở một tiệc từ thiện nhỏ, ta đã an bài cho con một tiết mục, con phải chơi một bản nhạc, nhạc gì thì tùy con, không cho phép leo cây, đúng rồi có thể mang theo bạn tham gia.” Mẹ Doãn bô bô nói một tràng, xong liền trực tiếp cúp điện thoại, có ý nói cho Doãn Triệt biết, từ chối đối với bà là vô ích.

Doãn Triệt thật là cảm giác mình năm xui tháng hạn, ngay cả mẹ hắn cũng khi dễ hắn.

@@@@

“Ông chủ, người bảo vệ của Trần tiểu thư nói, đêm qua Trần tiểu thư qua đêm ở nhà Doãn tiên sinh.” Tiểu Hắc cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt của Khương Sâm, phát hiện vẻ mặt của hắn cũng không có biến hóa gì lớn, nhưng là tay Khương Sâm đang cầm chuột vi tính hơi run lên một cái.

“Ừ. . . . . .” Khương Sâm nhẹ nhàng lên tiếng, bày tỏ mình biết rồi.

“Người bảo vệ Trần tiểu thư còn nói, hôm qua hình như Trần tiểu thư uống hơi nhiều, quan hệ của cô ấy và Doãn tiên sinh thoạt nhìn rất thân mật, là được Doãn tiên sinh cõng về nhà.” Con mắt Tiểu Hắc đảo một vòng.

“Ừ. . . . . .” Khương Sâm lại đáp một tiếng, nhưng mà lần này thanh âm so với vừa rồi lớn hơn một chút.

“Bảo vệ của Trần tiểu thư . . . . . .”

“Trần Hi bị bắt sao? Cô ấy bị thương sao? Hay là chết rồi?” Khương Sâm cắt đứt lời nói của Tiểu Hắc, đưa ra ba câu hỏi liên tiếp, khiến Tiểu Hắc biết rõ ràng là Khương Sâm không thoải mái.

Dưới cái nhìn soi mói của Khương Sâm, Tiểu Hắc nhất thời lắc đầu một cái.

“Nếu không có, vậy những chuyện tôi muốn biết cũng đủ rồi.” Khương Sâm tiếp tục nhìn vào máy vi tính.

“Nhưng là không biết Trần tiểu thư có chịu nội thương gì hay không?” Tiểu Hắc giống như đang lầm bầm lầu bầu, hắn mảy may không cảm thấy dáng vẽ mình to lớn như vậy lại nhăn nhăn nhó nhó vô cùng khó coi.

“Tiểu Hắc. . . . . .” Rốt cuộc Khương Sâm cũng đã có chút biểu tình bất thường, chỉ là thái độ của Khương Sâm không phải tức giận mà chỉ là mỉm cười.

Tiểu Hắc cảm giác Khương Sâm tươi cười với ánh nhìn soi mói như thế vô cùng áp lực, phải biết có những người cười lên rất đẹp, thế nhưng chỉ là một loại phương pháp hấp dẫn đối thủ, tựa như những bông hoa đẹp đẽ chói mắt trong rừng, thường đều có mang độc tố chết người.

“Ông chủ, ngài kêu tôi?” thái độ của Tiểu Hắc rất nhún nhường, giọng điệu của hắn rất cung kính.

“Trần Hi hiện tại học đến đâu rồi?” Khương Sâm hỏi.

“Súng ống, đánh nhau với người thật, còn phải luyện tập một chút nữa mới hoàn thành.” Tiểu Hắc cảm thấy mình đổ mồ hôi lạnh, lúc mà ông chủ hiểu rõ mọi chuyện còn giả vờ hồ đồ, cho đến bây giờ đều không có chuyện gì tốt lành xảy ra.

“Đánh nhau?” Khương Sâm tựa hồ cũng lẩm bẩm lầu bầu, ánh mắt quét về phía Tiểu Hắc: “Ta cảm thấy cô ấy có thể đẩy nhanh quá trình hơn nữa, trước khi đánh nhau với người khác, cho tập đánh với cọc gỗ đi, như vậy lúc thực tế mới có thể không kiêng dè.”

Trong lòng Tiểu Hắc âm thầm thề thốt, về sau hắn không bao giờ lắm mồm nữa, lòng hiếu kỳ cũng có thể giết chết một con mèo, huống chi hắn dù sao cũng chỉ có một mạng thôi. Tiểu Hắc không dám hé răng, hắn biết lời của Khương Sâm còn chưa nói hết.

“Nghe nói bây giờ cọc gỗ cũng khó tìm, ta thấy không được, cậu đảm nhiệm vị trí này mấy ngày đi.” Khương Sâm nhìn Tiểu Hắc, ánh mắt của hắn trên mặt Tiểu Hắc quét tới quét lui.

Tiểu Hắc nhớ tới dáng vẽ Trần Hi liều mạng đá cái cọc gỗ, nhất thời mặt hắn xụ xuống: “Ông chủ, tôi đảm bảo không tái phạm.”

“Cậu bảo đảm?” Khương Sâm nhíu mày, không nói thêm gì.

“Tôi bảo đảm, ông chủ, tôi bảo đảm, tôi đi ra ngoài trước, ha ha. . . . . .” Tiểu Hắc cười ngây ngô mấy tiếng, liên tiếp té lui về phía sau, cho đến khi đụng phải cánh cửa: “Ông chủ, không có chuyện gì, tôi ra ngoài trước.”

Nghe được tiếng đóng cửa, Khương Sâm động đậy con chuột vi tính, mở ra một thư điện tử còn chưa đọc.

Hắn cau mày. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.