Chớ Nói "Xử" Với Tôi

Chương 37



Bóng đêm bên ngoài dày đặc, từng hạt mưa vỗ vào cửa sổ thủy tinh, cơn mưa này đến rất nhanh, nước mưa bám trên cửa sổ thành một màn nước mỏng, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh đèn đường bên ngoài trở nên mờ ảo.

Trong phòng khách chỉ mở một chiếc đèn tường, bóng đèn vàng ánh làm cho cả phòng khách thoạt nhìn rất nhu hòa, Trần Hi tẩy trang, tắm rửa xong, cô mở tivi lên, trên tivi phát chương trình gì không quan trọng, quan trọng là cô cần có một chút âm thanh.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Trần Hi được đưa về nha, Tiểu Hắc không biết đã chở Khương Sâm đi đâu.

Vào nhà cũng đã hơn mười giờ, vốn Trần Hi cho là có sẽ cảm thấy mệt chết đi được, rất muốn ngủ, nhưng cô phát hiện mình một chút buồ

n ngủ cũng không có. Càng làm cô càng cảm thấy ngạc nhiên là, trong đầu cô luôn hiện lên hình ảnh người phụ nữ đó, gương mặt bình tĩnh không gợn sóng đó làm cô muốn quên nhưng cũng không thể nào quên được.

Trong bữa tiệc do có Doãn Triệt quấy rối, Trần Hi không có cảm giác nhiều lắm, bây giờ ở nơi này đêm khuya yên tĩnh, cô ngược lại càng muốn tìm hiểu người phụ nữ đó là ai, vì sao một thân một mình trong căn phòng đó, tại sao lại có thể trầm tĩnh như thế?

Trần Hi biết, hiện tại cô tuyệt đối không chỉ là tò mò đơn thuần như vậy, cô thật vô cùng muốn biết người phụ nữ kia là ai, cô cảm thấy bà ta cùng mình quan hệ không đơn giản, nếu không với năng lực của Khương Sâm, hắn đại khái cũng có thể tìm bất kỳ người nào đi làm chuyện này.

Trần Hi suy nghĩ đến đau cả đầu, điện thoại di động rung lên, nhìn thấy có một tin nhắn gửi đến.

【Đã ngủ chưa, có muốn sờ tôi hay không, Doãn Triệt. 】 một cái tin nhắn mang theo một tấm hình, là một lỗ tai thỏ đầy lông lá.

“Người này.” Trần Hi lầm bầm một tiếng, ném điện thoại di động sang một bên.

Tin nhắn này mặc dù không có tác dụng gì, nhưng là làm cô đang rối rắm được thoát ra ngoài.

Cô cảm thấy nhẹ nhõm không ít, bên ngoài mưa vẫn đang tiếp tục, một chút cũng không bớt.

@@@@@@@@@@@@@

“Ông chủ, bà Ngô cũng nói phu nhân tựa hồ không có biến hóa gì lớn.” Tiểu Hắc đã thay trang phục của người làm ra, hắn cầm tờ giấy nhỏ đưa cho Khương Sâm: “Trần gia đối với phu nhân nhìn thấy rất nghiêm ngặt, ngay cả người giúp việc bên cạnh bà cũng không thể tùy tiện tiếp xúc với người ngoài, nếu theo như Trần Hi nói, bước kế tiếp có vẽ sẽ rất khó khăn.”

Khương Sâm lắc lắc ly rượu, khẽ nhíu chân mày, hắn nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, những viên đá bên trong đã tan ra không ít, hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khi rượu vào miệng có cảm giác lành lạnh, nhưng vào trong dạ dày lại trở nên nóng hừng hực.

“Thật nhanh, nhanh giống như ảo giác, nếu như không phải là cố ý che giấu, người khác làm sao có thể thoạt nhìn thấy mình là người đần độn?”

“Nói cũng phải.” Tiểu Hắc ra vẽ lĩnh ngộ gật gật đầu: “Ông chủ, còn một việc, là ngày mà Trần tiểu thư say rượu, tôi nghe nói Trần tiểu thư hình như cưỡng bức Doãn Triệt, tưởng tượng một chút thật là buồn cười, haha ….”

“Buồn cười sao?” Khương Sâm quét mắt qua Tiểu Hắc một cái.

“Không buồn cười.” Mặt Tiểu Hắc lập tức sưng lên, ánh mắt này của Khương Sâm thật kinh khủng, Tiểu Hắc giả vờ vô tình nhìn ra cửa sổ “Ánh trăng tối nay thật đẹp!”

“Vậy sao?” Khương Sâm khẽ mỉm cười một cái: “Vậy cậu đi ra bên ngoài chụp hình ánh trăng sáng thế nào cho tôi, chụp không đẹp không cho phép trở lại.”

Tiểu Hắc nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài, hắn nhận thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, không phải ai muốn giả làm người trí thức đều được. Một từ “trăng sáng” tình thơ ý họa như vậy lại có thể làm cho hắn bị tắm mưa ướt nhẹp, hắn làm sao lại quên mắt, không phải là ban đêm đều có thể dùng ánh trăng để hình dung!

“Ông chủ. . . . . .”

“Đi đi, tôi muốn xem trăng sáng.” Khương Sâm cười đến đẹp đẻ lạ thường, sự khổ sở của người khác là một trong những nguốn gốc hạnh phúc của hắn, hơn nữa là trong đêm mưa gió thế này.

Ngày thứ hai, là một ngày đầy ánh nắng, mặt trời chiếu rọi khắp trên mặt đất ẩm ướt. Khương Sâm cả đêm không về, Tiểu Hắc cũng không thấy xuất hiện.

Trong xe là một khuôn mặt xa lạ, Trần Hi hỏi ra, nghe nói là Tiểu Hắc ngã bệnh, hình như là cảm sốt, Trần Hi tưởng tượng một chút cái đầu đen thui nằm trên giường bệnh đầy kim tiêm rên rỉ hừ hừ, nghĩ đến đó thật là có một cảm giác hân hoan khác lạ.

Chẳng mấy chốc đã đến cuối học kỳ, trong phòng học cực kỳ đông đúc, đã đến thời điểm giáo sư các khoa điên cuồng đểm danh, vồn là phòng học trước đây không đầy một nữa, bây giờ lại chen lấn nhau mà ngồi.

Tất cả mọi người múa bút thành văn, cố gắng tìm trong bài giảng của giáo sư ra đề thi cuối kỳ.

Thời gian hôm nay trôi qua rất nhanh, đã đến giờ tan lớp, tới đón Trần Hi vẫn là gương mặt xa lạ buổi sáng.

Trần Hi lại nghe tin tức mới nhất của Tiểu Hắc, nghe nói hắn đã có thể bò dậy từ trên giường, hơn nữa còn rất quái dị là tìm một quyển sách giáo khoa Hán ngữ mà nghiên cứu.

Trần Hi lại mơ mộng một cái một đầu đen cắm vào quyển sách, ngoại trừ cảm giác hoan hỉ còn có chút quái dị.

Xe mới vừa lái đến cửa chính sân trường, một chiếc xe màu bạc liền chặn trước mặt.

Doãn Triệt mở cửa xe từ bên trong đi ra, tay cầm một bó hoa hồng màu trắng, trên mặt tràn đầy nụ cười sáng lạn, lộ ra hàm răng trắng bóng.

“Tiểu Triệu, trở về nói với ông chủ cùa anh, tôi đã đưa Trần tiểu thư đi rồi, buổi tối tôi sẽ đưa cô ấy về.” Doãn Triệt không nói gì liền kéo Trần Hi đến bên cạnh mình “Sinh nhật vui vẻ.”

Trần Hi nhìn Doãn Triệt, trên mặt hắn rất nghiêm túc.

“Hôm nay là sinh nhật âm lịch của em, tôi biết rõ đến ngày sinh nhật dương lịch chắc chắn em sẽ không đi với tôi, cho nên hôm nay để cho tôi ăn mừng với em, yên tâm trước mười giờ tối, tôi sẽ đưa em về nhà.” Doãn Triệt thấy Trần Hi không nói lời nào, lại gần sát tai Trần Hi, nhỏ giọng nói “Nếu như mà tôi có hành đông gì bất chính, em có thể dùng chiêu đá người làm đoạn tử tuyệt tôn của mình mà.”

Trần Hi không nói, cô cảm thấy mặt của mình phát sốt.

“Tốt như vậy, coi như em vẫn còn tình cảm với tôi, hôm nay để tôi ăn mừng với em, về sau tôi đảm bảo sẽ không nhắc đến chuyện ngày đó.” Doãn Triệt hướng Trần Hi nhíu mày “Nếu em nhất định không đồng ý, tôi sẽ đi khắp nơi rêu rao ngày đó em đã cưỡng bức tôi thế nào.”

“Anh đang uy hiếp tôi?” Trần Hi nhìn về phía Doãn Triệt.

“Không phải uy hiếp.” Doãn Triệt lắc đầu một cái: “Là dụ dỗ. . . . . .”

Rốt cuộc không biết là do uy hiếp, quyến rũ hay là thật sự muốn có người cùng ăn mừng sinh nhật với minh, Trần Hi cũng không rõ, ma xui quỷ khiến thế nào cô đi theo Doãn Triệt đến nơi hắn đã chuẩn bị sẵn.

Địa điểm lần này chính là nơi mà trước đây Trần Hi tỉnh rượu lại, cô còn chút ấn tượng, trên bàn cơm phòng khách đã bày sẵn những bộ đồ ăn tinh xảo, những cây nến đang cháy giữa bàn. Xung quanh gian phòng đều là hoa tươi, cả căn phòng tràn ngập mùi hoa.

“Sẽ có ngay, chờ tôi một chút.” Doãn Triệt mặc tạp đề, tay cầm dụng cụ làm bếp nhẹ nhàng di chuyển.

Phòng bếp nhà Doãn Triệt là kiểu mở, nhất cử nhất động của hắn, Trần Hi đều có thể nhìn thấy. Trần Hi còn chưa thấy qua dáng vẽ xuống bếp của Doãn Triệt như vậy, đây đối với cô mà nói không chỉ là ngạc nhiên.

Cô nhìn Doãn Triệt lấy thịt bò đông lạnh từ trong tử lạnh ra, tất cả gia vị ở đây đều là mới. Một tay Doãn Triệt cầm quyển sách dạy nấu ăn, một tay đổ dầu vào trong chảo, thoạt nhìn rất là vụng về.

“Phụt. . . . . .” Trần Hi bật cười, cô nhìn thấy Doãn Triệt như thế không biết nên nói gì, tình cảnh này rất giống như cô nằm mơ giữa ban ngày, rất ấm áp.

Cô ảo tưởng Doãn Triệt là một người đàn ông tốt, đang làm một bữa cơm tình yêu cho mình, cho dù là không ngon miệng, nhưng lại rất lãng mạn, cô nhất định sẽ đem những thứ khó ăn đó mà ăn sạch không chừa một miếng.

“Á. . . . . .” Chảo dầu tựa hồ quá nóng, lúc bỏ thịt vào làm lửa cháy phừng lên, Doãn Triệt bị hoảng sợ nhảy về sau một bước dài.

“Có cần tôi giúp anh một tay hay không?” Trần Hi hai tay chống cằm, cô nhìn thấy Doãn Triệt vụng về thì rất vui vẻ, cô càng ngày càng thấy mình có những niềm vui rất xấu, thích xem bộ dạng chật vật của người khác.

Mặc dù là ngoài miệng hỏi như vậy, nhưng cô một chút cũng không nghĩ đến muốn động tay, vẫn ngồi yên trên ghế như cũ.

“Không cần, lát nữa miếng thịt này tôi sẽ ăn, miếng thứ hai nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều.” Doãn Triệt dùng cái xẻng trở thịt qua, miếng thịt một bên đã cháy đen, một bên vẫn còn tươi nhìn thấy cả tia máu, “Quên không hỏi em ăn chín mấy phần?”

Trần Hi buồn cười nhìn Doãn Triệt, hắn hỏi vấn đề làm như mình rất chuyên nghiệp vậy.

Doãn Triệt nhìn thấy ánh mắt nhạo báng của Trần Hi, hắn buông tay ra.”Vậy tôi sẽ làm theo ý mình.”

Trần Hi cười nhíu mày, vừa chỉ chỉ sau lưng Doãn Triệt: “Nấu nướng phải chuyên tâm.”

Doãn Triệt lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, miếng thịt bò bít tết cháy đen đầu tiên đã làm xong.

“Không sao, tôi còn rất nhiều thịt.” Doãn Triệt biểu hiện vẫn ung dung như cũ, hắn mở tủ lạnh ra, bên trong nhét đầy thịt bò tươi. “Tin tôi đi, chắc chắn sẽ có một miếng có thể ăn được.”

Trần Hi nằm dài ra bàn, hai vai khẽ lay động tiết lộ tâm tình của cô rất tốt.

Doãn Triệt bĩu môi, dù sao hắn cũng đã có chuẩn bị trước.

Nếu như không để ý thịt bò và trứng là do dùng Microwave nấu chính, cà rốt thì vẫn còn sống, thì Trần Hi miễn cưỡng thấy bữa cơm này quả thật cực kỳ thú vị.

Ánh nến phát ra tia sáng ấm áp trên mặt hai người, Trần Hi len lén liếc Doãn Triệt một cái, lông mi của hắn rất dài, tựa như bàn chải nhỏ, khi ánh sáng rọi vào trên mặt hiện ra một bóng dài.

Trần Hi có chút cảm thấy kỳ quái, cùng là hắn với cô, tại sao hai người ở kiếp trước không thể chung đụng như vậy, cô nhớ rõ lúc đó có một khoảng thời gian Doãn Triệt trông rất sa sút.

“Nhìn cái gì chứ.” Doãn Triệt ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn cùng Trần Hi nhìn thẳng vào nhau, bắt quả tang Trần Hi đang nhìn mình chăm chú.

“Không có.” Trần Hi cúi đầu tiếp tục cố gắng cắt miếng thịt bò của mình.

Buổi tối trừ ăn cơm ra, cái gì cũng không có xảy ra, thậm chí ngay cả một cái hôn cũng không có,Doãn Triệt không phải là không muốn, chỉ là không dám. Hắn không dám mạo hiểm phá hủy công sức mình đã gầy dựng.

Trước mười giờ, Doãn Triệt theo lời hứa đưa Trần Hi về đến nhà Khương Sâm, trước khi đi, Doãn Triệt rốt cuộc cũng không nhịn được kéo Trần Hi hung hăng hôn một cái, đến khi cảm thấy Trần Hi sắp bị mình áp đảo vào trong xe mới thả tay ra. Hắn ôm Trần Hi vào trong ngực, dường như muốn hai cơ thể hòa lại làm một. Doãn Triệt cúi đầu lên cổ Trần Hi hít một hơi thật sâu.

“Tôi thật sự thích dáng vẽ say rượu của em.” Doãn Triệt buông ra những lời này, liền vội vã lên xe.

Nhìn bộ dạng Doãn Triệt chạy trối chết, Trần Hi trong lòng không khỏi cảm thấy dễ chịu, cô không biết đây có phải là cảm giác quý mến hay không, nhưng rõ ràng rất ấm áp, có một chút ý nghĩ ngọt ngào.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã đến đợt thi cuối kỳ, tất cả sinh v

iên vô luận dùng tất cả biện pháp để mong vượt qua được kỳ thi.

Hoàn thành bài thi xong, bất kể kết quả tốt hay không, tất cà mọi người sắc mặt đều vui mừng, thảo luận đi nơi nào liên hoan hoặc du lịch.

Mấy ngày nay không thấy bóng dáng của Doãn Triệt, Trần Hi vốn cho là vắng đi cái miệng khoác lác kia cô sẽ cảm thấy thật thoải mái, nhưng không ngờ, cô thế nhưng thỉnh thoảng lại nhớ đến hắn, nhớ đến cái nụ hôn đó, nhớ bộ dạng muốn nhưng cố gắng kiềm chế của hắn, tất cả tựa như dấu ấn khắc sâu vào trong đầu óc cô.

Thu thập xong đồ đạc của mình, Trần Hi đi ra khỏi phòng học, một bóng dáng thon dài lười biếng tựa vào vách tường trên hành lang. Là Doãn Triệt, hắn đang nhàm chán chơi trò chơi trên điện thoai di động.

Trời chiều chiếu ánh nắng lên người hắn, làm bóng dáng của hắn trên mặt đất kéo dài thêm.

Trần Hi không biết trong điện thoại của hắn có cái gì, mà đứng yên nơi đó như không phát hiện ra cô, cô cũng không có ý định nói lời nào, mắt nhìn thẳng đi qua người hắn.

Rất nhanh một cái tay bắt được cổ tay cô.

“Em đạp lên bóng của tôi, phải bồi thường, tối nay phải đi ăn cơm với tôi.” Doãn Triệt lộ ra hàm răng trắng bóng, cười rực rỡ vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.