Chớ Nói "Xử" Với Tôi

Chương 46



Trần Hi vốn cho là những chuyện xảy ra đối với mình đã đủ ly kỳ lắm rồi, lần này trở lại thành phố, cô chính là muốn đem những bí ẩn đó cẩn thận tìm hiểu để tháo bỏ hết những gút mắc trong lòng.

Đáng tiếc thật đáng tiếc, chuyện đời, có những chuyện mình không nghĩ là nó có thể xảy ra, nhưng không có gì là tuyệt đốlti cả.

Như anh em nà Wright trước kia, cứ nghĩ bay trên bầu trời chỉ là giấc mơ, nhưng cuối cùng cũng thành hiện thực đó thôi.

Trần Hi bị những âm thanh làm thức tỉnh, cô nghe thấy những ngôn ngữ kỳ quái của ai đó đang nói chuyện với nhau, rõ ràng ngôn ngữ này hoàn toàn xa lạ, cô nghe thấy nhưng không hiểu được gì.

Trần Hi cũng có một loại ảo giác, giống như mình vẫn đang nằm mơ, bởi vì trước mắt cô tối đen như mực, cái gì cũng không thể nhìn thấy, thân thể cô thì cứng ngắc như xác ướp, cử động ngón tay cũng thấy khó khăn.

Nhưng lại vô cùng kỳ quái, nằm mơ mà cô vẫn nghe thấy tiếng tim mình đang đập? Thậm chí còn đập rất mạnh, sau khi không khí xung quanh yên tĩnh, cũng chỉ có tiếng tim đập làm bạn với cô.

Trần Hi cảm thấy ý thức của mình đang hoảng loạn, hiện tại cô chỉ muốn phân biệt rõ mình là đang nằm mơ hay trong thực tại.

Cô bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô nhớ hôm qua là ngày đầu tiên chính thức đi học lại, buổi sáng Tiểu Hắc đưa cô đến trường.

Buổi học đầu tiên, ngay từ lúc bước vào lớp học, cô đã cảm thấy rất không thoải mái, giống như có người đang theo dõi mình, cô dám khẳng định, cái cảm giác bị theo dõi đó làm cô rất lo lắng, nhưng cô vẫn không phát hiện được là ai đang làm chuyện đó.

Đến giờ nghỉ trưa, cô giống như thường ngày đến phòng ăn ăn cơm, sau đó cô gặp được Doãn Triệt, hai người cùng ăn, lại gặp được Trần Tuyết Lệ, Trần Tuyết Lệ có mời cô và Doãn Triệt mỗi người một lon coca.

Sau đó, ba người mỗi người một ngã, cô vào phòng học, lấy tập sách ra chuẩn bị học, tất cả đều theo thường lệ từng bước một, đúng lúc này điện thoại của cô vang lên, là một dãy số lạ, cô nghe điện thoại thế nhưng lại là Trần Tuyết Lệ.

Trần Tuyết Lệ nói cho cô biết, cô ta đang tìm cô có chuyện, lại là chuyện rất gấp, nhất định phải gặp được cô.

Trần Hi vốn là muốn cự tuyệt, cô cảm thấy mình với Trần Tuyết Lệ luôn có khí thế bất hòa, nhưng không biết vì sao đột nhiên nhớ đến người phụ nữ thần bí trong căn phòng ở nhà Trần Tuyết Lệ, cô ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý đi.

Địa điểm mà Trần Tuyết Lệ hẹn cô rất gần phòng học, cô còn nhớ rất rõ Trần Tuyết Lệ đứng ở ngã rẽ cười với mình, nụ cười đó mới quỷ dị làm sao, sau đó trước mắt cô liền tối sầm đi….

Trần Hi đang suy nghĩ, hiện tại thứ duy nhất có thể cử động trên người cô chính là đầu óc, cô cố gắng mở to mắt, nhưng vẫn chẳng nhìn thấy được cái gì. Trong lúc bất chợt, cô cảm thấy có một chấn động nhỏ, chung quanh lại vang lên tiếng nói chuyện xa lạ, những người đó đang nói cái gì, cô một câu nghe cũng không hiểu, nhưng âm thanh càng lúc càng to, càng sôi động hơn.

“Nhẹ một chút. . . . . .”

Trần Hi rốt cuộc cũng nghe hiểu được ngôn ngữ này, những tiếng này như gần trong gang tấc, giống như ngay bên tai mình.

Trước mắt đột nhiên hiện ra ánh sáng, vô cùng chói mắt, Trần Hi theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng.

“Đèn lớn cũng tắt.”

Tiếng Trung Quốc này, nghe qua thật không giống bình thường, chắc không phải là người Trung Quốc rồi.

Nghĩ tới đây, Trần Hi mở mắt, vẫn có chút chói mắt như cũ, nhưng cô đã thích ứng được rất nhiều, cô cảm giác như mình vừa mới xuyên qua, đến thời trung cổ của Châu Âu, trước mắt là những màn lụa, đèn trần tráng lệ, tay của cô có cảm giác nhói đau, chất lỏng lạnh lẽo đang từ từ đưa vào trong cơ thể, dần dần cô bắt đầu có được cảm giác chân thật, các giác quan cũng đã thức tỉnh.

Trần Hi không thể không thừa nhận, loại cảm giác này thật không tốt, làm cho cô vô cùng không thoải mái, cô bây giờ giống như là một tượng gỗ mặc người khác định đoạt, cô chán ghét cảm giác này, nhưng không có cách nào thoát khỏi.

“Không sao, lát nữa cô sẽ khỏe thôi….” Giọng nói lai lai đó lại một lần nữa vang lên, Trần Hi lần này nhìn thấy một người đàn ông, nhìn hắn đứng lên gầy trơ cả xương, vẻ mặt vô cảm, một thân tây trang chỉnh tề, rất hợp với phong cách của căn phòng này.

Trần Hi đột nhiên rất bội phục sự bình tĩnh của mình, lúc này mà cô còn rãnh rỗi quan sát cách bày trí cũng như phong cách này kia.

Hiện tại thứ cô muốn có nhất chính là gương và lịch vạn niên, có hai thứ đồ này cô có thề xác định được mình đã xuyên qua thời đại nào rồi.

Nếu như thật sự là xuyên qua, thì cuộc sống của cô cũng quá cẩu huyết rồi, một người phụ nữ có thể sống ở hai thế giới khác nhau.

Dần dần, cô cảm thấy mình cứ trợn mắt lên như thế thật là mệt chết đi được, mắt bây giờ vừa xót vừa đau, cô quyết định nhắm mắt lại một lát, hi vọng khi mở mắt ra lại, cô đã quay trở về nhà Khương Sâm, hoặc là lớp học, cứ cho là nằm mơ giữa ban ngày, bất luận là loại nào cũng có thể tiếp nhận được.

@@@@

“Ông chủ, tôi không tìm được Trần tiểu thư, tôi tìm bạn học của cô ấy hỏi, buổi trưa cô ấy nhận được điện thoại liền mất tích, tìm mãi không có tung tích gì.”

Khương Sâm cắt ngang điện thoại của Tiểu Hắc, hiện tại hắn đã trở về nhà, thời điểm này trong phòng bếp lẽ ra nên vang lên tiếng xào nấu đồ ăn, nhưng giờ phút này âm thanh gì cũng không có.

Hắn nhìn Doãn Triệt lại nhìn qua Jess, trên mặt hai người không có biểu tình gì, vẫn bình tĩnh giống như ngày thường.

Khương Sâm lần nữa nhìn Jess, hắn vẫn ung dung như cũ.

“Anh nhìn tôi làm cái gì?” Jess tựa hồ nhận ra được điều gì, hắn nghiêng đầu nhìn lại Khương Sâm: “Tôi cho anh biết, không làm xong việc, tôi cũng chưa đi đâu.”

“Là anh. . . . . . Có đúng hay không?” Khương Sâm nhìn thẳng vào mắt Jess.

“Anh nói cái gì, cái gì là tôi?” Jess cười cười, nghi ngờ nhìn chằm chằm Khương Sâm.

“Cậu nhỏ, hai người đang nói gì vậy, Trần Hi vì sao còn chưa trở lại?” Doãn Triệt khép laptop lại, nhìn vào hai người, hắn buổi chiều không có tiết, sau khi cùng Trần Hi ăn trưa thì giúp giáo sư một số việc.

“Không về được, mất tích.” Thanh âm Khương Sâm vô cùng bình tĩnh, tựa như đang bàn luận chuyện thời tiết.

“Cái ì?” Hai âm thanh cùng đồng loạt vang lên, lại xuất phát từ hai người đàn ông khác nhau.

“Cậu nhỏ, cậu đùa cái gì thế, buổi trưa bọn con còn cùng ăn cơm với nhau đấy.” Doãn Triệt cười cười, sau một thoáng kinh ngạc trên mặt hắn biến thành nụ cười ranh mãnh: “Hôm nay cũng không phải cá tháng tư, cái chiêu này làm sao có thể dùng được?”

“Không, là anh ta nói thật.” Biểu tình của Jess cũng trở nên nặng nề, hắn nhìn vào mặt Khương Sâm, không khí trong phòng khách trong nháy mắt liền trầm xuống.

@@@@

Trần Hi mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện ngón tay của mình đã có thể cử động nhẹ nhàng, cô thử ngồi dậy để đứng lên, thân thể cảm giác vô cùng nặng nề, toàn thân không có chỗ nào không đau nhức.

“Cảm giác thế nào rồi, lát nữa ra ngoài đi dạo một chút, đợi thuốc có tác dụng là tốt rồi.” Giọng điệu tiếng Trung cứng nhắc lại vang lên, lúc này Trần Hi mới quan sát người đàn ông trước mặt, hắn một đầu tóc đen, mắt cũng màu đen, nhưng ngoại hình rất vượt trội, vẫn là tướng mạo của người phương Tây. Trần Hi đoán không ra tuổi của người đàn ông trước mặt, nhìn hắn cũng không còn nhỏ, ít ra so với Jess thì có vẽ già dặn hơn rất nhiều.

“Ông là ai, chuyện này là thế nào, sao tôi lại ở chỗ này?” Trần Hi nghi hoặc hỏi.

“Những thứ này tôi đều không thể nói, nhưng cô có thể yên tâm, tôi sẽ không làm tổn thương cô.” Người đàn ông cười cười, xoay người đi ra ngoài, sau khi hắn đi ra, một xe đẩy thức ăn đi vào, bữa ăn tinh xảo nhìn qua như một tác phẩm nghệ thuật, tất cả đều hư ảo như thế.

“Cô cần gì, tôi sẽ lấy cho cô.” Người giúp việc rất có lễ phép, khách khí mà xa lánh, lời của hắn cũng là kiểu tiếng Trung không lưu loát.

“Cho tôi gương, còn có nói cho tôi biết thời gian bây giờ.” Trần Hi cảm thấy càng ngày cô càng có thể tiếp thu những chuyện không thể tưởng tượng nổi rồi, cô đối mặt với mọi chuyện có thể bình tĩnh như thế.

Gương cũng đã soi, thời gian cũng đã hỏi, ít nhất chứng minh một điều, cô vẫn còn là mình, chỉ là bây giờ cô đang ở một nơi mà mình không biết, và tương lai cũng không biết điều gì đang chờ đợi.

Ăn cơm xong, Trần Hi nhờ người giúp việc đồng hành dẫn mình đi ra ngoài gian phòng.

Tất cả bên ngoài làm cô vô cùng ngạc , phía xa là một khu rừng rậm cao vút, bên cạnh là vườn hoa, hoa huân y thảo, tulip, hồng, tổng cộng chỉ có ba loại hoa này. Khắp vườn hoa có 36 luống, gần nhất là 12 luống hoa hồng, ở giữa là 12 luống hoa tulip, xa nhất là 12 luống hoa huân y thảo.

Những con bướm truy đuổi chơi đùa trong vườn hoa, mùi thơm nồng nặc bay vào mũi.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Trần Hi nghiêng đầu, cô phát hiện người giúp việc bên người mình lại đổi t

hành người khác, lúc này là một cô gái nhỏ với gương mặt tàn nhanh đáng yêu, xem ra khoảng mười ba mười bốn tuổi.

Trả lời cô là một tràng bô bô nghe qua không hiểu là gì.

Cô gái nhỏ lôi kéo Trần Hi đi đến một sân cỏ nhỏ, phía trên đã chuẩn bị sẵn ghế nằm cùng một bàn trà bánh.

Cô gái nhỏ ý bảo trần Hi ngồi xuống, sau đó bắt đầu thuần thục pha trà.

Cô gái một tay pha trà, một tay chỉ vào vườn hoa, Trần Hi mặc dù nghe không hiểu, nhưng từ động tác khoa tay múa chân của cô bé, hình như là nói cho cô biết, những bông hoa trồng ở đây là được dùng để pha trà.

Mùi hoa nồng nặc không làm cho tâm tình Trần Hi được buông lỏng xuống, ngược lại còn cảm thấy cuộc sống của cô đã bắt đầu nghiêng trời lệch đất rồi.

@@@@

“Lúc này cô hài lòng chứ?” Trần Xương đem tấm hình cầm trong tay quăng ra trước mặt Trần Cẩm Sắt:” Tôi đã đặc biệt nhờ người ta làm một cái quan tài thượng hạng cho nó, yên tâm ở Trung Quốc này, cô sẽ không cách nào tìm được tung tích của nó, nếu cô không để cho tôi dễ sống, vậy tôi sẽ cho cô sau này mỗi đêm cũng không thể ngủ ngon…”

Trần Xương nắm được cằm của Trần Cẩm Sắt: “Tôi sẽ phục vụ cô ăn uống thật tốt, để cho cô sống lâu hơn, chỉ cần ngày nào tôi còn sống, cô cũng sẽ không chết được, để cho cô hưởng thụ cuộc sống cô độc là như thế nào, để cho cô biết, những ngày trước khi ba cô chết, tôi làm sao mà sống được. Đúng rồi, cũng đừng nói tôi cạn kiệt nhân tính, tôi sẽ cho cô một cơ hội, cô muốn biết nó ở đâu thì nhanh ký tên đi.”

Trần Xương nói xong đem hình ném ở trên bàn xoay người ra cửa.

Trần Cẩm Sắt rốt cuộc đưa tay cầm hình lên, cô cầm hình lên đặt trước mắt mình nhìn một chút, một giọt nước mắt chảy xuống.

Trong phòng ngủ, Trần Tuyết Lệ đang nhìn chằm chằm vào màn ảnh, cô nhìn thấy động tác của người phụ nữ đó, vừa nhìn thấy Trần Xương đi vào, liền kéo hắn tới: “Thấy không, đây là lần đầu tiên tôi thấy bà ta như vậy, có hiệu quả nha!”

Trần Xương khó nén hưng phấn đi nhanh hai bước, sau khi xem qua, hắn đột nhiên có một loại cảm giác lo lắng mơ hồ, không thể nói ra không đúng ở chỗ nào, hắn cứ có cảm giác, vẻ mặt của Trần Cẩm Sắt có gì đó không bình thường….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.