Tựa hồ người ngoại quốc rất thông dụng tên Mike, giống như ở Trung Quốc có
Tiểu Minh, Tiểu Cường vậy, đó là những cái tên phổ biến.
Trước kia Doãn Triệt cũng rất thích những người ngoại quốc tên Mike, bởi vì
tên này rất dễ nhớ, anh thậm chí hận không được quen biết hết tất cả những người
có tên gọi là Mike.
Nhưng hiện tại, anh cảm thấy chán ghét cái người tên Mike này, một người
thường xuyên cắt ngang chuyện tốt của người khác.
Chỉ cần một cuộc điện thoại của Mike, bất kể hai người đang làm gì, Trần Hi
đều ngừng lại, thần thần bí bí đi nghe điện thoại, xem tin nhắn, đọc mail.
Đầu tiên làm Doãn Triệt chán ghét Mike, chính là vào buổi tối mà Khương Sâm
bỏ đi, vốn là anh đang vác súng định ra trận rồi, một cuộc điện thoại của Mike,
anh đành phải ngoan ngoãn mặc quần áo cùng Trần Hi lên đỉnh núi mang người
về.
Đây thật là một chuyện rối rắm, dám chắc là bất kỳ cha vợ nào đều không muốn
lần đầu tiên gặp con rể mà phải bị mang ra làm trò hề như vậy.
Thật bất hạnh, lúc ấy Khương Sâm không biết tại sao lại khóc lóc đến trên mặt
toàn là nước mắt nước mũi, thêm vào đó hình ảnh một người đàn ông cao lớn, ôm
Khương Sâm khóc lóc kể lể, không cần nói cũng thấy có bao nhiêu kỳ quái rồi.
Mặc dù Doãn Triệt nhìn thấy được hình ảnh Khương Sâm nhìn ánh trăng cười khúc
khích, nhưng cũng không đủ để lắp đi áp lực trong lòng.
Trong phòng khách ở nhà Doãn Triệt, đang diễn ra một màn, đó là hình ảnh cha
vợ đang nghiên cứu con rễ.
Roger chính là cha vợ, mà con rễ không ai khác là Doãn Triệt, bên cạnh là
Khương Sâm cầm một ly rượu đỏ vừa uống vừa xem tivi, cộng thêm Mike đang cầm một
túi văn kiện dày cộm.
“Cậu chính là Doãn Triệt?” Roger nhìn Doãn Triệt một chút, đây là câu nói đầu
tiên với Doãn Triệt sau khi ông tỉnh rượu, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị.
“Trong hình nhìn cậu có vẽ thuận mắt hơn một chút.” Roger nhận lấy cái nhìn
cung kính của Doãn Triệt, cầm tách trà lên uống một hớp “À, đúng rồi, trong ảnh
cậu mặc âu phục! Ăn mặc có hình có dạng, không trách được tôi cảm thấy trong ảnh
có tinh thần hơn. Mike, cậu đem những tấm hình kia cho Doãn tổng xem một
chút.”
Doãn Triệt nhìn Mike rút một tấm hình từ túi tài liệu ra đưa cho Roger, Roger
nhìn hình biểu tình tựa hồ rất hài lòng: “Không phải nói, người này nhìn cũng
thật ăn ảnh.”
“Cám ơn.” Doãn triệt khách khí cười cười, đưa tay tiếp nhận tấm hình Roger
đưa anh, nụ cười trên mặt anh đột nhiên cứng đờ, đó là ảnh chụp của anh và
Trương Nghiên.
“À, tấm này cũng không tồi.”
Roger lại đưa tới , Doãn Triệt vẫn phải đưa tay tiếp nhận, lần này là hình
của anh chụp cùng Trần Tuyết Lệ.
Doãn Triệt cười khan hai tiếng, lúc này anh cũng không còn nói cảm ơn nữa,
người ta nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất khó xử, cũng chưa nghe nói quan hệ
cha vợ và con rễ cũng có lúc khó khăn như vậy, hiện tại mới thấy được, cha vợ
thì ra sức bới móc, mà anh cũng chỉ có thể nhịn.
“A, đúng rồi lại xem tấm này, thoạt nhìn rất ấm áp.”
Roger lại đưa tới , cơ mặt Doãn Triệt gần như co rút hết lại, là ảnh chụp của
anh cùng Trương Nghiên còn có đứa bé Lượng Lượng, bối cảnh phía sau là sân chơi.
Doãn Triệt còn nhớ rõ ngày đó Trương Nghiên mang theo Lượng Lượng đến công ty,
nhìn ánh mắt khẩn cầu của đứa bé anh không biết nên làm sao để cự tuyệt.
Doãn Triệt nâng tách trà lên uống một hớp, nhìn tập tư liệu dầy cộm trong tay
Mike, anh hoài nghi tất cả đều là tư liệu điều tra về anh.
“Mọi người tán gẫu chuyện gì rồi, xem ra vui vẽ như vậy?” Trần Hi bưng ra một
mâm cơm đặt lên bàn ăn, sau đó hướng Doãn Triệt thăm dò một chút.
Doãn Triệt theo bản năng lật tấm hình lại: “Không có gì, tùy tiện hàn huyên
một chút thôi, không phải em đang bận sao, để anh đi giúp em.”
“Không cần, anh và Roger lần đầu tiên gặp mặt, tiếp tục tâm sự đi, một mình
em có thể lo.”
Trần Hi đối với Roger xưng hô rất tùy ý, điều này làm cho Doãn Triệt thở phào
nhẹ nhõm. Cha mẹ nuôi của Trần Hi được anh chăm sóc rất tốt. Mấy năm Trần Hi mất
tích, hàng năm anh đều đi thăm, hai người này địa vị trong lòng Trần Hi chắc hẳn
cao hơn so với Roger, không giải quyết được người này thì lấy được lòng của
người kia vẫn có ưu thế hơn.
Doãn Triệt đang lo tính kế, Roger liếc mắt thấy dáng vẽ đăm chiêu của anh,
cười haha: “Tôi có thể giấu con bé năm năm, thì cũng có thể thêm mười năm, bất
quá tôi nói được sẽ làm được, haha…”
Ánh mắt của Doãn Triệt và Roger cùng giao nhau, đều phát ra tia lửa ầm
ầm.
Ánh mắt Doãn Triệt nói: “Ông không thể làm vậy, cô ấy là người phụ nữ của
tôi.”
Ánh mắt Roger nói: “Tôi có thể làm như vậy, tôi là cha đẻ của con bé.”
Ánh mắt Doãn Triệt còn nói: “Cho dù là như vậy thì thế nào, cô ấy thích
tôi.”
Ánh mắt Roger lại nói: “Thích thì thế nào, con bé cũng có thể thích người
khác, tỷ như….”
Ánh mắt Roger chuyển qua Khương Sâm, sau đó lại lướt qua Mike.
Doãn Triệt cười cười, cầm ấm trà lên rót thêm cho Roger: “Ấm trà này có thể
chứa nhiều như vậy, thật to a, hahaha…”
Thái độ Roger nghiêm túc một chút: “Hiện tại Trần Hi sẽ không đồng ý.”
Doãn Triệt lấy tay vuốt ve ấm trà: “Nên thêm chút nước, đã cạn rồi.”
Nói xong Doãn Triệt mở nắp ấm trà cho thêm nước sôi vào: “Tôi đi vào bếp xem
có gì cần giúp hay không, mọi người cứ tự nhiên.”
Roger nhìn về phía Khương Sâm, anh đang ung dung tự đắc vừa uống rượu vừa xem
tivi.
“Tôi cảm thấy cậu và Tiểu Hi còn thích hợp hơn.”
“Hai người các người có chiến tranh cũng đừng lôi kéo tôi vào, tôi còn đang
suy nghĩ xem có nên chuyển giới tính hay không đây.” Khương Sâm nhìn Roger cười
cười.
Sắc mặt Roger thoáng chốc bỗng xanh, ông nhìn Mike một cái hy vọng giúp đỡ,
kỳ vọng thuộc hạ trung thành này có thể giúp ông tìm ra kế sách.
Mike cười cười, cúi đầu liếc nhìn túi giấy.
“Mike, làm sao ngay cả cậu cũng không nói chuyện?” Roger nhìn chằm chằm vào
Mike.
Mike vùi đầu vào trong tài liệu tiếng Trung: “Tôi đang suy nghĩ, làm thế nào
để không bị lừa thê thảm như vậy, nếu là tôi, không chừng tôi cũng sẽ xem xét
thay đổi giới tính, sau đó trở thành con dâu, cùng liên thủ với con rễ để đấu
với cha vợ cũng là cha chồng, suy nghĩ một chút cũng rất thú vị.” (Câu này từ
đọc hoài mới hiểu, ý Mike là Khương Sâm thành con dâu của Roger, liên kết với
Doãn Triệt là con rễ để chống lại ông ^^)
Roger hoàn toàn im lặng, ông đã làm những gì trong lòng ông là rõ nhất, ông
hại Khương Sâm rất thảm, đến bây giờ Mike vẫn luôn chất vấn về hà
nh động của
ông.
Roger nghĩ tới Trung Quốc có câu rất có đạo lý: Bất kể làm việc gì, sớm hay
muộn cũng phải trả giá.
@@@@
“Dì à, xem cái này một chút thế nào, thanh lịch quý phái, vừa nhìn đã thấy vô
cùng hợp với dì.” Trần Tuyết Lệ lấy một bộ y phục từ trên giá áo đưa cho mẹ
Doãn.
Trần Tuyết Lệ rất biết tạo cho mẹ Doãn niềm vui, bây giờ không có mấy người
trẻ tuổi lại thích dạo phố với trưởng bối, nhưng Trần Tuyết Lệ làm điều này vô
cùng hoàn mỹ, cô thường đi cùng mẹ Doãn mua đồ, thỉnh thoảng còn tặng bà chút
trang sức, … Mỗi lần hai người dạo phố, mẹ Doãn luôn luôn thắng lợi trở về, Trần
Tuyết Lệ thậm chí không mua bất kỳ thứ gì cho mình.
Đối với điều này, mẹ Doãn rất hài lòng, bà cảm thấy Trần Tuyết Lệ là đứa bé
ngoan rất khó tìm, chịu để cho trưởng bối tốn kém trong khi mình lại tiết kiệm.
Bà thật vô cùng thích một cô con dâu như vậy, nhưng nghĩ đến bộ dạng không muốn
gặp Trần Tuyết Lệ của Doãn Triệt, mẹ Doãn có chút bất đắc dĩ, con trai đã lớn,
lời nói của bà mẹ này củng không còn sức mạnh nữa rồi.
“Ai. . . . . .” Mẹ Doãn thở dài một cái, nhận lấy y phục Trần Tuyết lệ đưa
tới.
“Dì à, sao vậy, có điều gì không vui sao?” Trần Tuyết Lệ biết cách nhìn mặt
mà nói chuyện, cô thấy thần sắc mẹ Doãn không bình thường, cũng rất khác với mọi
ngày.
“Còn không phải là vì thằng bé Doãn Triệt kia sao.” Mẹ Doãn cầm y phục đưa
cho nhân viên phục vụ bên cạnh, kéo tay Trần Tuyết Lệ đi tới sofa ngồi xuống.
“Vừa nghĩ tới đứa con này, tâm tình của dì liền không tốt, con nói xem con dâu
tốt như con thế này, nó sao lại không thích?”
“Dì à, đừng tức giận, đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cho con nghe một chút
hay không?”
“Còn không phải là lần trước ăn cơm, nó khẳng định cuối năm sẽ kết hôn, nghi
thức đính hôn cũng không cần cử hành, con cũng biết, Doãn Triệt tính khí bướng
bĩnh, chỉ cần nó không muốn, dì có nói cái gì cũng không tác dụng. Dì thật không
biết làm thế nào đối mặt với con, một thời gian dài như vậy, con đối với Doãn
Triệt thế nào, dì đều nhớ trong lòng, ghi tạc trong đầu. Không cưới được con, là
nó không có phúc phận này.” Mẹ Doãn vỗ nhẹ tay Trần Tuyết Lệ, gương mặt tỏ vẽ áy
náy.
“Con vào phòng vệ sinh, dì ngồi ở đây một chút.” Trần Tuyệt Lệ che mặt đi ra
ngoài.
Mẹ Doãn lại thở dài một hơi, nhận lấy tách cà phê từ nhân viên phục vụ uống
một hớp, có mấy lời nói sớm vẫn tốt hơn để quá muộn.
Trần Tuyết Lệ trốn vào phòng vệ sinh, thô tục mắng mấy câu, lấy điếu thuốc từ
trong túi xách ra, ngồi trên bồn cầu hít sâu một hơi.
Cô ta vốn cho là việc Trương Nghiên đề cập tới không đáng lo, xem ra, cô ta
nói đúng là thật, hơn nữa sự việc so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.
Cô có chút không nghĩ ra, bắt đầu từ lúc nào mà Doãn Triệt đã quan hệ với phụ
nữ, đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ anh chỉ biết thương nhớ Trần Hi đã chết kia,
cũng không thấy thích người nào khác. Những người do Trần Xương sai đi điều tra
Doãn Triệt, mỗi lần báo cáo tin tức, đều là chỉ lo tất bật công việc, chỉ có
công việc và công việc, chỉ mới có mấy ngày, lại xuất hiện một người phụ nữ làm
Doãn Triệt phải nóng cả ruột gian, như vậy cũng quá nhanh rồi.
Trần Tuyết Lệ rất ghiền thuốc, chỉ là trước mặt mẹ Doãn cô ta phải cố gắng
khắc chế, hôm nay nghe tin tức này, cô thật sự không thể kiềm chế nổi nữa, một
điếu lại một điếu, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên.
“Tuyết Lệ, không có sao chứ, con ra ngoài trước đi, chúng ta cùng suy nghĩ
biện pháp.” Âm thanh mẹ Doãn bên ngoài cửa vang lên.
Trần Tuyết Lệ vội vàng quăng tàn thuốc vào trong bồn cầu, lấy nước hoa trong
túi ra xịt lên không trung mấy cái.
“Không có việc gì, dì à, con ra ngay đây, dì ra khu nghỉ ngơi đợi con, con
trang điểm lại một chút.”
“Vậy dì trở lại đợi con, con cũng đừng suy nghĩ không hay, mọi chuyện luôn có
cách giải quyết.”
Mẹ Doãn cũng không suy nghĩ nhiều, cho là Trần Tuyết Lệ bị tổn thương nên đau
lòng mà khóc, không muốn bị người khác nhìn thấy. Bà xoay người đi tới khu vực
nghỉ ngơi, màng khói thuốc mỏng tỏa ra cũng không làm bà để ý lắm.
Trần Tuyết Lệ nghe bên ngoài không còn động tĩnh gì, lấy khăn giấy ướt ra lau
lớp trang điểm trên mặt, đánh thêm một ít phấn trắng, đến khi sắc mặt nhìn tái
nhợt không có chút huyết sắc, cô ta hài lòng nhìn mình trong gương.
Sau đó, lấy điện thoại di động ra gửi cho Trần Xương một tin nhắn.
【 Doãn Triệt muốn thoái hôn 】
Sau khi làm xong tất cả, cô ta chậm rãi đi tới bên cạnh mẹ Doãn.
“Dì à, con thật sự là không thể không có Doãn Triệt, cầu xin dì nghĩ biện
pháp gì đó giúp con . . . . .”