Chớ Nói "Xử" Với Tôi

Chương 7



Người ta có câu nói gì mà mệt như chó, trước giờ cô không hiểu là ý nói cái gì?

Trần Hi nhìn nhìn mình trong gương, rốt cuộc cũng hiểu ra, thì ra con người ta có thể mệt mỏi đến mức hìn

h dạng biến thành như con chó. Nhìn mình cúi đầu thở hỗn hển, chỉ thiếu là chưa lè lưỡi ra.

Đi bộ hơn hai giờ, cò vốn tưởng không sao, nhưng bây giờ nhìn lại đôi giây mòn đến mức có thể thây luôn cả lòng bàn chân.

Trách mình sao lại xui xẻo như vậy, lúc đi bị ghèn bịt kín mắt làm cho hồ đồ sao? Làm sao có th thích một tên đàn ông như vậy, tính khí kiêu gì thế, chỉ vì mấy câu nói mà đem vứt bỏ cô giữa đồng không hiu quạnh. Lúc nãy cô lại không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy, nếu biết trước, cô tội tình gì gây hấn với hắn, cô cũng đâu muốn diễn cái cảnh đau thương này.

“Ai…” Trần Hi lắc đầu một cái, là do xúc động làm mê muội thôi.

Cô tự an ủi mình, điều này cũng không thể trách cô được, có trách là trách trước kia cô theo đuổi hắn quá nhiệt tình, chưa từng không vâng lời hắn trong bất cứ chuyện gì. Cuối cùng xem ra, cô đúng là hoàn toàn không hiểu gì tính tình của tên Doãn Triệt này.

Đi thêm một lúc, rất vất vả Trần Hi mới thấy được một trạm xe bus, trải qua một phen giày vò mệt mỏi, lúc cô về đến trường học thì trời đã rất tối.

Nhìn xem còn hơn một giờ ký túc xá mới đóng cửa, cô định đang lúc sân trường vắng vẽ tìm chỗ ngồi xuống. Hai chân buông lỏng lơ lửng trên mặt đất làm cô thấy dễ chịu hơn, có cảm giác như sắp được sống lại.

Mệt đến cực điểm, cô cũng không thèm để ý hình tượng gì nữa, định cởi giày để cho đôi bàn chân được thoải mái, hiện tại cô chỉ hy vọng đạp chúng lên người Doãn Triệt cho hắn biết thế nào là cảm giác mệt mỏi.

“A….” cơ nhỏ giọng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác im ắng này vô cùng thư thái.

“Ưm…a….”.

Không xa mơ hồ truyền đến âm thanh gì đó. Trần Hi vốn đang nhắm mắt dưỡng thần vội mở mắt ra, theo tiếng kêu nhìn thấy bóng một cặp đôi đang đè lên nhau.

Người đàn ông đang dựa lưng vào một cây đại thụ, cô gái hình như mặc một bộ đồ trắng nổi bật trong màn đêm. Trần Hi nhìn thấy cô ta ngổi xổm xuống, đầu đang ghé sát vào chỗ phập phồng ở dưới của hắn.

“Em thật giỏi, tiếp tục đi….ưm…” vừa mới nghe tiếng rên rỉ của cô gái, giờ lại đổi thành tiếng gầm nhẹ của gã đàn ông đó.

Chẳng lẽ đây chính là đang làm “khẩu giao” như mọi người hay nói? Trần Hi trợn mắt to nhìn, phát hiện bàn tay gã đang nắm tóc cô gái nhanh chóng vận động ra vào.

“Ưm…bảo bối… em thật giỏi..” thân thể hắn càng trở nên cứng ngắt, đầu cô gái còn bị hắn đè thật chặt xuống.

“Thật là nhanh…” cô cảm thấy hai người kia chỉ năm phút đồng hồ đã xong, không trách được ở chỗ này dã chiến, đúng là tốc độ nhanh cũng rất tiện.

Nếu Doãn Triệt cũng nhanh như vậy thì tốt biết mấy, ngày hôm qua cô cũng không bị dày vò đến như vậy.

Đang suy nghĩ chuyện của mình, cô không để ý hai người đó đang nghênh ngang hướng mình đi tới, đợi đến khi phát hiện ra thì đã nghe tiếng bước chân đến rất gần, muốn chạy cũng không kịp. Trần Hi chỉ có thể giả vờ lấy dụng cụ ra cắt móng tay, cô cố gắng làm ra vẽ rất chăm chú.

“Học muội thật đúng dịp nha!” bên tai truyền đến giọng nói của Trương Nghiên.

Trần Hi ngẩng đầu, quả thật là quá đúng dịp, thảo nào bộ đồ trắng này trông quen quen, không phải hôm nay cô đã thấy cô ta mặc rồi sao.

“Học tỷ trùng hợp thật!” Trần Hi cố ý không nhìn tới Doãn Triệt, tươi cười chào hỏi Trương Nghiên.

“Tôi đang cùng Triệt tản bộ ở đây, không nghỉ tới lại gặp cô ngồi ở đây cắt móng tay, haha” Trong tiếng cười còn có ý châm chọc “Triệt, anh xem học muội vui vẽ đúng chỗ quá!”

Trần Hi hiểu ý tứ của Trương Nghiên, cho dù chỗ này vắng vẽ thật, nhưng dù sao cũng là nơi công cộng, trải qua nhiều năm được Đảng và nhân dân giáo dục, Trần Hi thấy cắt móng tay ở chỗ này cũng không có gì phải ngại.

“Phụt…” Doãn Triệt phát ra âm thanh nhạo báng.

Vừa mới bình tĩnh lại, Trần Hi lại bị âm thanh này của Doãn Triệt làm cho hỏa khí lại bốc lên, bộ dạng chật vật của cô hôm nay đều nhờ hắn mà có. Là đàn ông mà đem phụ nữ bỏ giữa nơi hoang vắng, không biết xấu hổ thì thôi, lại còn cùng cô gái khác “đánh dã chiến”, “đánh dã chiến” xong rồi thì thôi đi, lại còn đứng bên cạnh cười nhạo cô.

Vốn là không định cắt móng tay, nhưng giờ này Trần Hi lại ra sức cắt cắt.

“Học tỷ chị tránh xa một chút, chị cũng biết cắt móng tay rất dễ văng nha, cẩn thận văng trúng người chị. Thật ra chị cũng có thể thử mà, chỗ này cắt móng tay là tốt nhất, không khí trong lành, lại còn được xem chương trình thực tế, tiếc là hơi ngắn”.

Trần Hi khiêu khích nhìn qua Doãn Triệt, phát hiện hắn cũng không vì mấy phút ngắn ngủi vừa rồi mà thấy xấu hổ.

“Tốt hơn là móng tay sẽ không văng lên tóc của người nào đó, cũng sẽ không văng đến cái người nào đang ở ngay gối kia, như vậy sẽ càng không văng đến ly nước của người nào đó” Nói đến đây, Trần Hi liền ngẩng đầu nhìn gương mặt của Trương Nghiên.

“Học tỷ, mà ly nước của chị có nắp hay không vậy, nếu không có thì khi trở về uống nước chị phải ngàn vạn lần cẩn thận nha, nếu trong ly có nước thì cũng phải bỏ đi rồi, nhất định phải rửa sạch. Ngay cả khi không thấy gì thì uống cũng phải cẩn thận, chị phải biết là cái này là trong suốt đó nha”.

Trần Hi cầm móng tay vừa mới cắt xuống giơ giơ lên.

Nghe Trần Hi nói xong, sắc mặt Trương Nghiên có chút khó coi, giống như vừa nuốt phải con ruồi.

“Triệt, chúng ta đi thôi”. Trương Nghiên dịu dàng kéo cánh tay hắn.

Doãn Triệt không nói gì, chỉ dang chân nghiêng người qua Trần Hi mà bước đi.

Trong lòng Trần Hi oán thầm, mới vừa rồi còn là một người phụ nữ nham hiểm sắc bén biết bao nhiêu, giờ lại trở nên dịu dàng như vậy, hai người này đúng là một cặp rất hợp.

Thấy hai người đã đi xa, Trần Hi sau lưng họ giơ lên ngón tay giữa, trong lòng châm chọc cầu mong bọn họ khỏe mạnh, vạn sự như ý.

Đột nhiên, cô thấy Doãn Triệt quay lại nhìn, ánh mắt cô và hắn cùng nhìn xuống ngón tay đang giơ lên của mình. Cô tự nhiên cảm thấy tay mình cứng ngắc.

“Doãn Triệt, anh nhìn gì vậy?”. Trương Nghiên biết rõ còn hỏi.

“Em nói thử xem?”. Doãn Triệt xoay đầu lại mang theo ý đùa giỡn cười cười.

“Không cho anh nhìn người con gái khác!”. Trương Nghiên nũng nịu nói.

“Ùm… từ khi nào em lại trở nên không tự tin như vậy?”. Doãn Triệt hỏi ngược lại, tay vuốt ve mặt Trương Nghiên.

Hành động mới vừa rồi của cô gái nhỏ kia xem ra vẫn còn vui vẽ lắm, có vẽ cô chưa được dạy dỗ đủ, phụ nữ chung quy vẫn là thích lạt mềm buộc chặt. Hắn quyết định không quan tâm đến cô một thời gian, nhất định cô sẽ lại quay lại bên cạnh hắn.

Doãn Triệt vô cùng tự tin, suy nghĩ này làm cho hắn cũng thấy vui vẽ hơn. Lúc chiều bị Trần Hi làm cho phát hỏa, hắn phiền não không chịu nỗi nên kéo Trương Nghiên ra ngoải giúp hắn dập lửa, thế nên có thể thấy cô gái này làm hắn tức giận đến mức nào.

Bình thường cô luôn vâng vâng dạ dạ, không nghĩ đến lúc này lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy.

Rất tốt, hắn thừa nhận cô đã thành công thu hút sự quan tâm của hắn.

“Hắt xì…” Trần Hi vuốt vuốt mũi, buổi tối trời vẫn còn se lạnh, cô vội vã đứng dậy về phòng ngủ.

Tất cả giống như biển rộng mênh mông vô tận, bất luận đã từng có phong ba bão táp gầm thét hung hãn cỡ nào, khi bão tố đi qua thì nó lại tĩnh lặng như cũ.

Trần Hi đang biến mình thành một sinh viên bình thường nhất, đúng giờ đi học, đúng giờ về, không sớm không trễ, không cúp cua. Cô chỉ phòng học, phòng ăn, phòng ngủ mà thẳng tiến.

Vì bây giờ không còn ý nghĩ ra sức theo đuỗi Doãn Triệt, những hoạt động hội học sinh gì đó, đối với cô tan thành mây khói, cô không muốn dính dáng vào những chuyện tình vớ vẩn đó nữa. _____ “Trần Hi còn chưa tới?” Doãn Triệt rối như canh hẹ nhìn phòng hội học sinh, chỗ này nhìn qua cứ như là chuồng heo.

“Vẫn chưa tới” một trợ lý nhỏ nhẹ đáp lại.

“Cô ấy không đến thì các người cũng không biết dọn dẹp sao?” Doãn Triệt có chút tức giận, hắn cũng không biết là vì không được nhìn thấy cô gái nhỏ đó quanh quẩn bên cạnh hắn hỏi han ân cần như trước đây hay là vỉ chủ nghĩa đàn ông tự nhiên bộc phát.

Vốn nghĩ là mấy ngày sau cô sẽ xuất hiện trước mặt hắn để hắn tha hồ mà tiếp tục hành hạ, không ngờ cô cứ như vậy mất tích thật.

Hiện tại lại thất bại, nửa tháng không gặp, hắn lấy danh nghĩa việc công mấy lần thông báo họp hội học sinh, đáng chết lại không thấy cô đâu, cô thật sự muốn phủi sạch nợ mà.

“Ngày mai khi tôi trở lại, không cần biết các người dùng biên pháp gì, đảm bảo chỗ này phải sạch sẽ, nếu không đừng trách tôi kéo các người ra ngoài làm hoạt động tập thể”.

Nhất thời, tiếng kêu rên lan khắp phòng, hoạt động tập thể của Doãn Triệt chính là huấn luyện dã ngoại sinh tồn, nói gì mà có thể rèn luyện hoạt động tập thể để cả nhà đoàn kết, kết quả là chỉ có mỗi mình hắn tinh thần sáng láng, còn lại đều như cà chua thối.

Trước khi đóng cửa Doãn Triệt còn nghe loáng thoáng “Trần Hi cô mau trở lại đi, chúng tôi rất cần cô….”. _____

“Trần Hi, tối nay có hoạt động, không được ra khỏi cửa”. Hạ Kỳ đưa hai tay ngăn ở cửa ký túc xá, ngăn Trần Hi đang chuẩn bị đến phòng tự học.

“Hoạt động gì?”. Nói thật bây giờ cô đối với những hoạt động cùng đám sinh viên này không còn cảm thấy hứng thú. Trần Hi chỉ muốn học thêm chút kiến thức, hiện tại không thể so với trước kia. Sau khi tốt nghiệp cô cũng không còn thể dựa vào thế lực nhà chồng, phải tự tìm việc để nuôi sống mình, cô thật sự không muốn thất nghiệp.

“Quan hệ hữu nghị…” Hạ Kỳ không nén được hưng phấn.

“Hả?”. Trần Hi sợ hãi than “Ta không đi đâu”

“Không được, phải đi, mi xem học nhiều cũng ngu thôi, không phải là mi bị học trưởng làm cho mất lòng tin chứ, không phải đàn ông nào cũng như vậy đâu”.

” Haha..” Trần Hi cười khan, cô không hoài nghi với cái miệng của Hạ Kỳ thì không biết bao nhiêu người đã biết chuyện Doãn Triệt “không thể được” rồi.

“Buổi tối ta có môn học tự chọn” Trần Hi còn muốn thoái thoát.

“Mi tối nào chẳng có môn tự chon, a Mai, a Diễm lên đi….”. Hạ Kỳ hô to một tiếng, hai cô gái ở phòng ngủ khác thoáng một cái đã đứng bên cạnh cô.

Mộ cô cầm chùy gỗ to đùng, một cô cầm súng nước, rõ ràng là có chuẩn bị trước. Nếu Trần Hi lại từ chối có thể nghĩ hậu quả thế nào.

“Được được, ta còn không đi mà được sao, các tổ sư của tôi!”. Trần Hi giơ tay ra dáng vẽ đầu hàng.

Trần Hi phát hiện về sau không có Doãn Triệt cũng tốt, cô lại gặt hái được chuyện khác, chính là t

ình cảm bạn bè, bây giờ cô có nhiều thời gian cho những cô bạn cùng phòng hơn. Khi phát hiện trong mắt mình không chỉ có đàn ông, cô cảm thấy bầu trời dường như rộng lớn hơn rất nhiều.

Mấy cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp ra khỏi cửa, Trần Hi lại cho rằng những trang phục này quá ngây thơ, cô đã quen cách ăn mặc đoan trang của thiếu phu nhân trước kia, cứ cố định bốn màu xanh lam đen trắng.

Nhưng lại nghĩ, bây giờ là năm năm trước, lại còn là nữ sinh, nhập gia phải tùy tục thôi. Khi mặc xong quần áo, Trần Hi nhìn mình trong gương da vẽ phấn nộn không khỏi cảm khái, thời gian đúng là không buông tha cho ai, tuổi trẻ quả thật là vốn liếng tốt nhất, nếu trời đã cho cô cơ hội thì phải sống thật vui vẽ mới được.

Quan hệ hữu nghị do nam sinh sắp xếp, trước là ăn uống, sau đó đi bar. Nghe nói bên kia cũng là bốn người, trong đó có một nhị thiếu gia gì đó, lần này sắp xếp chỗ cũng rất sang trọng.

Những chỗ này đối với Trần Hi mà nói không xa lạ, nhưng mà với thân phận sinh viên, cô cũng không thể giả vờ kinh ngạc than ngắn thở dài, có điều những thứ này lại làm cô cảm thấy rất thú vị, bây giờ cô chỉ quan niệm đơn giàn là hưởng thụ niềm vui này.

Vì còn phải đi bar nên các cô gái ăn uống cũng gấp gáp. Trần Hi không tránh khỏi bị ép uống chút rượu. Phụ trách chăm sóc cô là một nam sinh đeo kính dáng vẽ gầy gầy. Cuối cùng cô cũng không thể nhớ tất cả tên của bọn họ, cứ gọi tất cả”minh lượng”.

Cô cảm thấy tên này đúng là hình thức điển hình, gương mặt đeo kính sáng ngời ngời. Tám người ăn xong gọi hai chiếc xe, một tên nam sinh nói địa chỉ cho tài xế, Trần Hi nghe không rõ lắm, đến nơi cô mới phát hiện ra thì hối hận không kịp, cô đột nhiên muốn bỏ chạy.

Chỗ này vô cùng quen thuộc với Trần Hi, cô đã từng vô số lần túc trực ở đây để bắt Doãn Triệt về nhà. Thậm chí đến lúc bụng cô đã to, cô còn nhớ mình tới đây ít nhất không dưới năm lần.

“Sao đây, vào nha” Hạ Kỳ vỗ nhẹ vào bả vai Trần Hi.

“A, ta thấy đầu hơi choáng váng, hình như vừa uống chút rượu nên không thoải mái lắm” Trần Hi đưa tay đè lên thái dương.

“Trần Hi ổn không, kiên trì chút đi, dù sao cũng nên vào ngồi một chút…” Hạ Kỳ bắt đầu làm nũng, lôi kéo cánh tay đang bất động của Trần Hi.

Trần Hi có chút khó xử, không muốn làm mất hứng của mấy cô bạn cùng phòng, lại càng không muốn nhớ lại những cảnh tượng không tốt trước kia, nhưng nhìn qua vẽ mặt mong đợi của Hạ Kỳ, cô bất giác gật đầu.

Trần Hi tự nói phải nhớ kỹ, bây giờ mình là người hoàn toàn mới. Phải quên đi những chuyện đã xảy ra trước đây, tháo bỏ lớp vỏ như đang ra trận của mình.

“Trần Hi mi sẽ làm được…”. Trần Hi âm thầm tự nhủ cất bước vào quầy bar.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.