Cho Phép Anh Thích Em

Chương 17




Edit: Hạ

Beta: Tà + Huyên

 

Không biết ai mở một bên cửa sổ phòng Piano, gió đêm thổi bay rèm cửa lên, lơ lửng giữa không trung như một cô gái đang uyển chuyển nhảy múa.

 

Lúc này một tiếng gọi "nhóc lừa đảo" cứ thế truyền tới tai cô, gò má Lâm Lung nóng lên.

 

Bùm, trong đầu giống như có thứ gì đó nổ tung.

 

Cô lẩm bẩm: "Em không nói dối."

 

Giọng nói vừa nhẹ vừa mềm, rõ ràng là lời phản bác, lại mang theo chút nũng nịu không nói nên lời.

 

Trong đêm tối, Từ Ứng Hàn đứng trên ban công, tay cầm một điếu thuốc, ánh lửa lóe lên chập chờn. Phòng huấn luyện dưới lầu vẫn ồn ào náo nhiệt, trước khi anh đi ra ngoài, bọn họ cũng đang thảo luận về tin tức mà Lâm Lung chia sẻ lúc nãy.

 

"Xin lỗi." Đầu dây bên kia đột nhiên nhỏ tiếng nói một câu.

 

Lâm Lung cũng không biết tại sao, một giây trước vẫn còn nói dối, một giây sau liền chủ động nhận sai.

 

Cô nói: "Thật ra em vừa uống rượu."

 

Từ Ứng Hàn rít một hơi thuốc, bây giờ anh đang nói chuyện với một con ma men?

 

Anh thở ra một hơi khói, đầu kia lại lên tiếng: "Nhưng mà em hoàn toàn không uống say."

 

...

 

Ha ha, người say rượu ai cũng khăng khăng mình không say.

 

"Lịch huấn luyện của chúng ta đã sắp xếp xong, chờ em trở lại đấy," Từ Ứng Hàn lạnh giọng nói một câu.

 

Lâm Lung không ngờ anh sẽ nói đến việc này, đột nhiên ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: "Em đã thấy Weibo anh đăng, em nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của anh, sẽ cố gắng thật tốt."

 

Từ Ứng Hàn yên lặng nghe giọng nói chân thành phát ra từ đầu dây bên kia.

 

Rõ ràng bình thường là một cô nhóc yên tĩnh, ai ngờ uống rượu xong lại nói nhiều như vậy.

 

"Tốt lắm, cúp máy đây," Từ Ứng Hàn cũng lười ứng phó với con ma men này.

 

Chỉ là trước khi ngắt kết nối, anh dừng lại, giọng nói trầm thấp một lần nữa vang lên: "Sinh nhật vui vẻ."

 

Ở đầu bên đây, rõ ràng đã cúp máy mà Lâm Lung vẫn còn cầm điện thoại, lỗ tai dán vào màn hình lạnh băng nhưng vẫn không nhịn được nóng lên.

 

Giọng nói của đội trưởng lúc nãy thật là dịu dàng.

 

**

Khi Lâm Diệc Hoài nhìn thấy Lâm Lung, cô đang đỡ tay vịn cầu thang chuẩn bị xuống lầu.

 

"Đậu Đỏ," anh có chút kinh ngạc nhìn em gái nhà mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn giờ lại đỏ lên.


 

Lâm Lung ngẩng đầu nhìn anh, còn vui vẻ chào: "Anh."

 

Lâm Diệc Hoài có chút kỳ quái hỏi: "Em định đi đâu vậy?"

 

"Em trở về trung tâm huấn luyện ạ." Lâm Lung nghiêm túc nói.

 

Lâm Diệc Hoài lúc đầu không chú ý lắm, giờ lại có cảm giác như bị sét đánh, cẩn thận ngửi trên người cô một cái, cả người toàn là mùi rượu.

 

Anh hỏi: "Em lén uống rượu à?"

 

Lâm Lung còn cố chấp nói: "Hôm nay trì hoãn lâu như vậy, em nên đi luyện tập. Sắp phải thi đấu rồi, em không thể để cho đội trưởng thất vọng."

 

Lâm Diệc Hoài không muốn so đo, ôm ngang cô lên.

 

Con bé này đúng là uống không ít rượu, vốn không biết uống lại còn đi uống rượu mạnh như vậy. Lâm Diệc Hoài ôm cô trở về phòng, vừa mới đặt người lên giường, định đi ra ngoài gọi bà vú vào giúp cô thay quần áo ngủ.

 

Đột nhiên, cô nhóc lầm bầm một câu: "Em sẽ không để cho đội trưởng thất vọng."

 

Đội trưởng???

 

Vừa rồi ở cầu thang cũng nghe cô một mực lẩm bẩm, anh vốn nghĩ mình nghe nhầm, bây giờ nghĩ lại hóa ra là mình đúng rồi.

 

"Sẽ không để cho đội trưởng thất vọng cái gì?" Lâm Diệc Hoài ngồi bên giường, vén mấy sợi tóc tán loạn trên trán cô.

 

Kết quả, anh vừa mới hỏi xong, Lâm Lung trở mình đưa lưng về phía anh.

 

Lâm Diệc Hoài bất đắc dĩ lắc đầu.

 

**

Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Lâm Lung tỉnh lại, mở một mắt ra, đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo chính là đau đầu.

 

Cái loại mà đầu sắp nổ tung ấy, cực khó chịu.

 

Cô chống người ngồi dậy, nhìn thoáng qua, xác định đây là phòng của mình.

 

Tiếp đó cô cúi đầu nhìn bộ quần áo ngủ trên người, đây đúng là đồ của cô, nhưng đối với những chuyện tối hôm qua, cô chỉ có ấn tượng mơ hồ.

 

Hình như cuối cùng cô được anh cả ôm về phòng?

 

Lúc cô lén lút xuống lầu định tìm chút đồ giải rượu, kết quả lại thấy ba và anh cả trong phòng khách - hai người luôn luôn bận rộn hôm nay lại ở nhà.

 

"Ba, sao ba không đi làm?" Hôm nay rõ ràng là thứ ba mà.

 

Lâm Lập Khâm nhìn cô một cái, hiếm khi trầm giọng nói: "Một nhà có hai con ma men, ba làm sao có thể đi làm?"

 

Hai con ma men...

 


"Anh hai anh ấy..." Lâm Lung chỉ trên lầu, chẳng lẽ tối hôm qua Lâm Diệc Nhượng cũng uống say.

 

Mới vừa nói xong, cô đã nhìn thấy một người mặc áo ngắn tay màu trắng và quần soóc từ trên lầu nghênh ngang đi xuống, anh vừa đi vừa lấy tay che miệng ngáp, thuận tiện còn uốn éo duỗi lưng. Đúng lúc cánh tay anh đang giơ giữa không trung thì đột nhiên dừng lại.

 

Bởi vì anh thấy hai người đàn ông ngồi trên ghế salon.

 

"Ba, anh cả," Lâm Diệc Nhượng rụt rè, có chút lúng túng nói.

 

Lâm Lập Khâm mắt không thấy tâm không phiền, lúc này vừa thấy con trai mình cơn giận lập tức bùng phát.

 

"Từ lúc về nhà chưa thấy con làm chuyện gì ra hồn hết, trộm rượu của ba, ba còn chưa tìm con tính sổ, em gái con mới có mấy tuổi đầu, con đã dụ dỗ em uống rượu, ngứa đòn phải không?”

 

Lâm Lập Khâm ở trước mặt người khác cũng xem như là một trí thức thành công, phong độ lại nho nhã.

 

Vậy mà hết lần này đến lần khác, lúc đối mặt với đứa con trai nhỏ này, phong độ đều ném cho chó ăn, nho nhã cũng bay theo chiều gió luôn.

 

"Ba, Đậu Đỏ lớn rồi, uống một lần cũng không sao mà," Lâm Diệc Nhượng vừa nói vừa nháy mắt với Lâm Lung, đại khái muốn cô nói đỡ giúp mình với ba.

 

Mà cô gái nhỏ đang đứng một bên, sau khi suy nghĩ hồi lâu đã quả quyết nói: "Đúng, chính là anh hai dụ dỗ con uống rượu."

 

Lâm Diệc Nhượng: "..."

 

Vì vậy, trong nhà lớn Lâm gia nhất thời vang lên tiếng xin tha và chạy trối chết của tuyển thủ đi MID cao cấp thế giới.

 

**

Lâm Lung ăn cơm trưa xong liền trở về chiến đội, bởi vì mùa hè phải thi đấu, cho nên cô phải tranh thủ thời gian quay về huấn luyện.

 

Mãi cho đến khi vào nhà chung, đầu cô vẫn còn đau.

 

Sau khi Lâm Lung trở về, trước tiên là lên lầu cất đồ mình mang đến, sau đó mới đến phòng huấn luyện bên dưới.

 

Quả nhiên, vừa vào cửa đã thấy mọi người đều ở đây đánh rank.

 

"Tốt quá, Lâm Lung trở lại rồi " Giản Dịch vừa thấy cô, vui vẻ thở ra một hơi.

 

Tiếp đó cậu liền nói: "Chơi cùng với tôi đi, tôi thật sự không muốn cùng team với tên Vương Ngọc Đàn này nữa đâu. Cũng khó trách từ trước đến nay Hàn ca đấu rank đều không chơi cùng cậu ta."

 

SP ngồi bên cạnh Từ Ứng Hàn, nghe nói vậy bỗng nhiên xoay màn hình của mình cho Lâm Lung xem.

 

"Đừng nghe ác nhân cáo trạng trước, ông đây đã lên lại (rank) Cao thủ rồi, chỉ có cậu ta tụt Kim cương thôi.”

 

Lâm Lung yên lặng, thật sự bàn về vấn đề ai ngẩn ngơ hơn ai, cô nhất thời cũng không chọn được.

 

Bởi vì không ai bình thường cả.

 


Hai người họ đều là quả tạ chơi rank.

 

SP và JG đấu võ mồm đã là chuyện cơm bữa, Lâm Lung ngồi bên cạnh hóng hớt.

 

Chỉ là từ khi cô vào cửa, người ngồi cạnh cô vẫn không quay đầu lại một lần.

 

Sau khi cô ngồi xuống vị trí của mình, mở điện thoại lên, không nhịn được gọi một tiếng: "Đội trưởng."

 

Người ngồi bên cạnh đang mang tai nghe chơi game ‘Ừ’ một tiếng. Xem như là đáp lại.

 

Lâm Lung thở phào nhẹ nhõm, đội trưởng đang tập trung chơi game mà.

 

"Tỉnh rượu chưa?" Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên bên cạnh.

 

Cô gái nhỏ đang cầm chuột mở trò chơi nghe được câu này bỗng nhiên ủ rũ cúi đầu.

 

Một bộ dáng em biết lỗi rồi, anh có thể đừng nói nữa được không.

 

Từ Ứng Hàn cười lạnh một tiếng, quay đầu tiếp tục nhìn màn hình vi tính, JG đối phương đã xuống đây, muốn gank anh. Kết quả khi combat, Từ Ứng Hàn và SP hai đánh ba, vừa lúc JG mình tới, thành công phản gank, giết được 2 mạng.

 

Người đàn ông nhìn chằm chằm màn hình, nhưng dư quang ánh mắt lại liếc sang bàn tay trắng như tuyết đang cầm chuột.

 

"Lá gan lớn nhỉ."

 

Lâm Lung nhỏ giọng nói: "Đội trưởng, thật sự không phải em cố ý đâu."

 

"Người phạm sai lầm đều nói như vậy," Từ Ứng Hàn nhàn nhạt nói.

 

Vừa lúc ván chơi này kết thúc, ở phút thứ hai mươi, đối phương đã đầu hàng nhận thua.

 

Ánh mắt Lâm Lung sáng lên, đưa tay kéo cánh tay Từ Ứng Hàn, cười nói: "Đội trưởng, cùng nhau đấu hạng đi."

 

Cánh tay Từ Ứng Hàn bị cô lôi kéo, tròng mắt liếc sang nhìn một cái. Anh mặc một chiếc áo len màu đen, ngón tay cô gái nhỏ thon dài trắng như tuyết phủ lên, giờ phút này lại càng thêm trắng nõn nà.

 

Rõ ràng ngón tay nhỏ như vậy, nhưng chạm lên lại có cảm giác mềm mại mơ hồ.

 

Từ Ứng Hàn sững người một lát mới ngước mắt lên nhìn.

 

"Ừ," Trong cổ họng miễn cưỡng nặn ra một tiếng trả lời, nhưng biểu cảm lại vừa ung dung vừa thích ý.

 

Trong lúc bọn họ đánh xong một trận, điện thoại của Lâm Lung liên tục thông báo có tin nhắn mới. Cô thản nhiên không thèm nhìn, đến tận khi thắng trận này, sau khi lui ra ngoài lần nữa đợi vào trận mới, cô mới đưa tay lấy điện thoại di động.

 

Trên Wechat có người đang tức giận, một hơi gửi liền chừng mười tin nhắn.

 

"Đậu Đỏ, em đây là bán anh trai cầu vinh."

 

"Anh sẽ nhớ lời em ngày hôm nay."

 

"Sắp tới em ngàn vạn lần đừng để rơi vào tay anh, nếu không..."

 

"..."

 

Năm sáu tin nhắn phía dưới cũng đều là những lời như vậy, khóe miệng Lâm Lung khẽ nhếch, ông anh ngốc này.

 

Lúc cô ngồi trên ghế cân nhắc trả lời tin nhắn như thế nào, huấn luyện viên Ngư ca đi vào, “Ngày mai chúng ta sẽ có một buổi huấn luyện thi đấu cùng chiến đội Vạn Nguyên.”

 


Lâm Lung chợt ngẩng đầu lên nhìn huấn luyện viên.

 

Giản Dịch bên cạnh đã hỏi trước: "Tại sao lại là Vạn Nguyên vậy?"

 

Vừa vặn lúc này Chu Nghiêu cũng đi đến, nghe được câu hỏi thì liếc mắt nói: "Bởi vì cuối cùng Vạn Nguyên cũng xác nhận tập hợp đội xong."

 

Trong nháy mắt, đại khái trừ Từ Ứng Hàn ra, những người khác ai cũng giương mắt nhìn Chu Nghiêu chằm chằm.

 

Chu Nghiêu ho khan, nói: "Là King và Winter."

 

Vương Ngọc Đàn nghiêng đầu về phía trước, có chút không dám tin vào tai mình: "Cái gì?"

 

"Bộ đôi đường BOT King và Winter, trận chung kết năm ngoái mấy người không xem à?" Chu Nghiêu không tưởng tượng nổi nhìn cậu ta.

 

Giản Dịch trách móc: "Mẹ nó, tại sao hai người bọn họ lại đến Trung Quốc vậy?"

 

"Có tiền có thể xui khiến ma quỷ," thời gian Ngô Địch chơi Liên Minh lâu hơn bọn họ, lời anh nói đều rất thấm thía.

 

"Nhưng đây là King đó, bộ đôi này là cao thủ ở Hàn Quốc, Vạn Nguyên lại có thể chiêu mộ tận hai người?"

 

Giản Dịch giơ lên hai ngón tay, vẫn là một bộ dáng không dám tin.

 

Nói đến bộ đôi đi BOT này, họ cũng góp mặt trong vòng chung kết cuối cùng mùa 6 năm ngoái.

 

Trong năm trận đánh, họ thua đội GT với tỷ số 2:3, thất bại vô cùng đáng tiếc.

 

Nhưng so thực lực thực tế, họ căn bản không thua bộ đôi BOT đội GT, chỉ là MID của đối phương quá mạnh và cơ động.

 

Vương Ngọc Đàn: "Có tiền thật tốt."

 

Giản Dịch tặc lưỡi, nói: "Má ơi, chiến đội Vạn Nguyên thật sự dựa hơi tập đoàn lớn mà, đúng là nhà giàu mới nổi muốn mua ai thì mua người đó."

 

Lâm Lung: "..."

 

Lúc này điện thoại trong tay cô lại vang lên hai tiếng, giao diện Wechat vẫn chưa tắt, cô cúi đầu nhìn.

 

Là tin nhắn của Lâm Diệc Nhượng gửi đến.

 

"Anh nói là em đừng để rơi vào tay anh mà." Những lời này còn đặc biệt thêm ba cái icon đắc ý.

 

"Hẹn gặp lại trong buổi đấu thử vào ngày mai."

 

Đang lúc cô đang ngẩn người, Từ Ứng Hàn bên cạnh liếc mắt: "Chỉ như vậy đã bị dọa rồi?"

 

Lâm Lung mờ mịt ngẩng đầu, đôi con ngươi đen nhánh thâm thúy nhìn chằm chằm vào anh.

 

"Đừng sợ," Giọng anh trầm thấp lại ổn trọng, như có một loại ma lực trấn an lòng người.

 

Lâm Lung cảm động đang định gật đầu.

 

Thì nghe được âm thanh dửng dưng của anh: "Cùng lắm thì thua thôi."

 

Lâm Lung: "..."

 

Tại sao lời này nghe có vẻ không tốt đẹp gì lắm nhỉ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.