Cho Phép Anh Thích Em

Chương 59




Edit: Huyên

Beta: Tà

 

Xong xuôi, anh đắc ý ném điện thoại lên giường, xuống lầu lấy nước uống.

 

Kết quả, anh liền thấy trong phòng bếp tối thui, một bóng người đen thùi lùi đang mở hé tủ lạnh ra. Anh đi tới đã đánh động đến người ấy.

 

Cô gái nhỏ miệng vẫn ngậm hộp sữa chua chợt quay đầu lại.

 

“Đậu Đỏ, em lén lén lút lút làm gì vậy?” Anh hỏi.

 

Lâm Lung đáng thương nhìn anh: “Anh trai nhỏ, em đói.”

 

Khi nãy Kiều Y lên lầu gọi cô xuống ăn cơm, Lâm Lung kỳ thực đã đói bụng không chịu được. Trước khi tuyển thủ thi đấu sẽ không ăn gì. Bởi vì phải giữ sự tập trung, bọn họ đều sẽ uống chút cà phê để nâng cao tinh thần.

 

Trước khi trận đấu kết thúc, Lâm Lung mới chỉ uống nửa cốc cà phê mà thôi.

 

Ai ngờ sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, thêm vào việc ba đột nhiên nói, cô có chút khó chấp nhận được, vì vậy một mình trốn trong phòng giận dỗi.

 

Nhưng cuối cùng, chiếc bụng đói vẫn đánh bại cô.

 

Lâm Diệc Nhượng bĩu môi, liền nở nụ cười: “Anh còn đang suy nghĩ em có thể chịu đựng đến khi nào đây.”

 

Hiển nhiên anh hiểu hơn ai hết, đánh xong trận thi đấu còn không thể ăn cơm, ai cũng đói muốn chết.

 

Anh nhìn thoáng qua hộp sữa chua Lâm Lung cầm trên tay, “Em uống cái này là xong sao?”

 

Lâm Lung lắc đầu, cô đã quá đói, chỉ có thể tạm lấy sữa chua lấp bụng một chút.

 

Hiện tại cô đang rỗng bụng, rất muốn ăn cơm.

 

“Trong nhà tại sao ngay cả một mẩu bánh mì cũng không có,” Lâm Lung than thở, cô vốn muốn lặng yên không một tiếng động xuống lầu, sau đó cầm chút bánh mì trở về phòng.

 

Lâm Diệc Nhượng cũng không cảm thấy ngoài dự tính, chỉ chỉ tủ lạnh nói: “Lúc nãy dì thu dọn đồ đạc, mẹ để cho dì mang bánh kem và bánh mì trong tủ lạnh về, nói là để cả ngày cũng không ai ăn.”

 

Kiều Y luôn luôn như vậy, đồ ăn để một ngày thì bà sẽ cho dì giúp việc mang về, ngày hôm sau lại mang đồ mới đến.

 

Lâm Lung lúc này sắp đói ngất xỉu, tự nhiên quên mất thói quen của Kiều Y.

 


Vì vậy Lâm Diệc Nhượng đắc ý vỗ vai cô, nói: “Em nói xem muốn ăn gì, anh làm cho em.”

 

Mặc dù phòng bếp không bật đèn, bên ngoài phòng ăn lại bật một ngọn đèn nhỏ, gương mặt Lâm Diệc Nhượng khuất trong bóng tối, duy chỉ có cặp mắt sáng ngời như bầu trời sao.

 

Chỉ tiếc là Lâm Lung không tin được lời anh nói.

 

Trong nhà này, trừ bỏ người đã từng du học nhiều năm, có năng lực sống tự lập bên ngoài là anh cả, Lâm Diệc Nhượng và cô đều là hai người mở bếp cũng phải mất nửa ngày đi hỏi.

 

Anh tự mình nấu cơm á?

 

“Mỳ ý hay là mỳ thịt bò?” Vừa nói xong, Lâm Diệc Nhượng đột nhiên cúi xuống lắc đầu, “Quên đi, em đừng ăn mỳ thịt bò, đỡ bị hóa bò.”

 

Anh nói xong, hai anh em nhìn nhau một lúc, đột nhiên giống kẻ ngốc cùng bật cười.

 

Cái này chỉ có người biết về eSports mới hiểu, ngàn vạn lần trước khi thi đấu chớ ăn mỳ thịt bò, bởi vì người ăn xong đều thua trận.

 

Lâm Lung hừ một tiếng, còn khinh thường nói: “Em sẽ không, em miễn dịch rồi.”

 

“Được được được, em miễn dịch, em miễn dịch,” Lâm Diệc Nhượng bộ dáng anh phục em rồi. Cùng lúc anh chạy đến bên cạnh, bật đèn phòng bếp lên.

 

Ánh đèn trên đỉnh đầu nháy mắt chiếu xuống sáng choang, rọi vào mặt cô, Lâm Lung duỗi tay ra che.

 

Giờ phút này Lâm Diệc Nhượng đã chạy tới bên tủ lạnh. Anh tìm nửa ngày, đem những thứ có thể lấy được đều ôm hết ra, rồi đột nhiên duỗi tay về phía Lâm Lung, “Em có mang điện thoại xuống không?”

 

Lâm Lung gật đầu, lấy điện thoại trong túi ra.

 

Lâm Diệc Nhượng cầm lấy máy, vuốt vài cái, sau đó Lâm Lung nghe được tiếng tút tút. Cô có chút khó hiểu, vì vậy tới gần nhìn, chỉ thấy Lâm Diệc Nhượng đang gọi video cho anh cả.

 

“Gọi anh cả làm gì ạ,” Lâm Lung không hiểu hỏi.

 

Lúc này, đối diện píp một tiếng, video được kết nối. Giọng nói của Lâm Diệc Nhượng đồng thời vang lên: “Bởi vì anh không biết làm mỳ ý như thế nào á.”

 

Lâm Lung trợn to mắt nhìn anh, Lâm Diệc Nhượng đã chào hỏi người đàn ông trong màn hình video call: “Anh.”

 

“Đậu Đỏ đâu?” Lâm Diệc Hoài duỗi tay tháo xuống cà vạt trên cổ, mấy ngày nay anh đều đi công tác ở Mỹ, vừa rồi lúc điện thoại kêu, anh đang trong buổi họp.

 

Chẳng qua nhìn thấy là Lâm Lung gọi, anh liền cho mọi người nghỉ ngơi mười phút.

 


Lúc này anh đã trở lại phòng nghỉ của mình cho nên không cần duy trì bộ dạng nghiêm túc trước mặt người ngoài.

 

Lâm Diệc Nhượng nhìn anh trai mình như vậy, cũng biết anh ấy chắc chắn còn chưa biết chuyện của Lâm Lung. Nhưng anh cũng không có ý định nói ra lúc này, mà trực tiếp mở miệng hỏi: “Đậu Đỏ chưa kịp ăn cơm tối, em chuẩn bị làm mỳ ý cho em ấy, lần trước anh nấu cho em ăn rất ngon, làm như thế nào vậy ạ.”

 

Lần trước anh nói chính là khi Lâm Diệc Nhượng ở châu Âu thi đấu, Lâm Diệc Hoài đi công tác ở nước Anh. Anh em bọn họ vào nhà ở Luân Đôn của Lâm Diệc Hoài ăn bữa cơm.

 

Đó là lần đầu tiên Lâm Diệc Nhượng được ăn cơm do anh cả mình nấu.

 

Cũng chính lần đó đã khiến Lâm Diệc Nhượng quyết định về nước.

 

Cho tới bây giờ anh còn nhớ, khi đó anh ăn xong dĩa mỳ ý kia, đột nhiên trong lòng rất nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ Đậu Đỏ, dĩ nhiên cũng nhớ người cha ruột luôn muốn dạy dỗ anh.

 

“Anh cả đang làm việc, đừng làm phiền anh ấy, em uống sữa chua được rồi,” Lâm Lung biết Lâm Diệc Hoài mấy ngày nay đi Mỹ công tác, bởi vì mỗi lần ra khỏi cửa, anh đều nhắn tin hỏi cô muốn mua đồ gì không.

 

Cho dù lần nào Lâm Lung cũng nói không cần, lúc anh trở lại đều sẽ chuẩn bị một phần quà.

 

“Hai đứa đều ở nhà?” Lâm Diệc Hoài nhìn thoáng qua không gian bên cạnh em trai, nhận ra là phòng bếp nhà mình.

 

Lâm Diệc Nhượng gật đầu, còn cười hì hì nói: “Anh không biết hôm nay Đậu Đỏ của chúng ta đáng thương như thế nào đâu…”

 

“Lâm Diệc Nhượng,” Lâm Lung hô lên, khi anh ngẩng đầu, cô liền đưa tay lên môi làm động tác im lặng, hiển nhiên cô không muốn để Lâm Diệc Hoài biết chuyện xảy ra hôm nay.

 

“Đậu Đỏ làm sao?” Lâm Diệc Hoài đã bắt đầu hỏi.

 

Lâm Diệc Nhượng chớp chớp mắt, vô tội nói: “Bởi vì ba nói vài câu, em ấy liền nổi tính lên, cơm tối cũng không ăn, nhịn đói đến bây giờ chạy tới phòng bếp trộm đồ ăn.”

 

“Cái gì mà trộm đồ ăn,” Lâm Lung rất không hài lòng với cách dùng từ của anh.

 

Cô nghiêm túc nói: “Em lấy đồ ăn.”

 

“Vậy sao đến đèn phòng bếp em cũng không dám bật lên,” Lâm Diệc Nhượng không chút lưu tình vạch trần.

 

Lâm Lung: “…” Người này ngứa đòn đây mà.

 

Cũng may Lâm Diệc Hoài nghe tiếng cãi nhau của bọn họ, chỉ cười khẽ một tiếng. Trước khi Lâm Lung kịp động thủ đánh Lâm Diệc Nhượng, Lâm Diệc Hoài đã nói cách nấu mỳ ý cho bọn họ.

 

Vì thế chiếc điện thoại ở phòng bếp không ngừng truyền đến âm thanh trong trẻo dịu dàng.


 

Bên cạnh Lâm Lung cũng bắt đầu hỗ trợ Lâm Diệc Nhượng, ba anh em mặc dù không ở cùng một chỗ nhưng vẫn thân mật như cũ.

 

Khi Kiều Y đóng cửa phòng lại một lần nữa, Lâm Lập Khâm đang ngồi ở mép giường xem điện thoại ngẩng đầu, nhìn bà hỏi: “Không phải em nói muốn xuống dưới nấu cho Đậu Đỏ ăn sao.”

 

“Tiểu Nhượng đang làm rồi,” Kiều Y hồn nhiên nói.

 

Lâm Lập Khâm hơi giật mình, duỗi tay đẩy mắt kính lên, thấp giọng nói: “Thằng nhóc thối này mà biết nấu cơm?”

 

Đối với mấy đứa con nhà mình, Lâm Lập Khâm tự nhiên cho rằng mình rất hiểu chúng, nghĩ là thằng nhóc này sống trong nhung lụa từ nhỏ, sẽ là một đứa nhỏ chai dầu đổ cũng không dựng dậy (lười biếng). Kết quả hiện tại vợ nói, thằng nhóc này đang nấu ăn.

 

“Thật ra thì bàn về nấu nướng, vẫn là đại thiếu gia nhà chúng ta làm tốt nhất,” Kiều Y có chút đắc ý liếc nhìn ông.

 

Lâm Lập Khâm hoàn toàn sửng sốt, một lúc lâu sau mới không thể tin được hỏi: “Diệc Hoài biết nấu ăn?”

 

Kiều Y đắc ý nhìn ông, bộ dáng anh chưa được ăn cơm con trai nấu chính là thiệt thòi lớn.

 

Ở phòng bếp, Lâm Diệc Hoài bởi vì phải đi họp nên sau khi nói cho Lâm Diệc Nhượng cách làm liền tắt video. Lâm Diệc Nhượng lăn lộn nửa tiếng, cuối cùng cũng làm xong mỳ ý.

 

Lâm Lung ngồi cạnh bàn, ăn miếng đầu tiên, dừng lại.

 

Lâm Diệc Nhượng lo lắng hỏi: “Ăn không ngon à?”

 

Thẳng đến khi cô gái nhỏ đột nhiên nở nụ cười, “Đây là đĩa mỳ ý ngon nhất em từng ăn.”

 

“Anh trai nhỏ giỏi mà,” Lâm Diệc Nhượng hừ cười một tiếng, mặt tràn đầy đắc ý.

 

Đột nhiên anh nhớ tới một chuyện khác, cười càng hả hê nói: “Ngày mai em sẽ càng thích anh hai nha.”

 

*

 

Lúc này Lâm Lung ở nhà yên tĩnh ăn mỳ Ý quả thật không biết, toàn bộ giới eSports đều phát điên rồi.

 

Bởi vì bài đăng weibo của Lâm Diệc Nhượng.

 

Anh đăng một lần 9 tấm ảnh, cái đầu tiên là một cậu bé ba tuổi ôm một em bé mới sinh. Đôi mắt em bé nhắm lại, nhưng cậu bé lại cười thật nghiêm túc.

 

Bức ảnh thứ hai là một cậu bé khoảng 5-6 tuổi cưỡi trên chiếc xe đạp nhỏ màu đỏ, bên cạnh cậu là một cô nhóc mặc váy chấm bi đỏ, khuôn mặt trắng nhỏ nhắn nhìn thật sống động.

 

Bức ảnh thứ ba chính là một cậu bé 7-8 tuổi đeo cặp sách, dắt tay cô nhóc đội nón trắng, chỉ là một chân cô bé không đeo giày, một chiếc giày da màu đỏ nho nhỏ nằm ở cách đó không xa.

 

Chín bức ảnh đều là hình cậu bé và cô nhóc.

 

Mà tấm cuối cùng là một cô gái mặc váy dài thướt tha, tựa đầu vào vai thiếu niên mặc lễ phục, hai người cười thật vui vẻ. Tay của cô gái nhỏ nắm chặt lấy cánh tay thiếu niên, phía sau bọn họ là một chiếc bánh ngọt tám tầng.


 

“Đúng là nghệ thuật vị nhân sinh, chẳng qua tôi đoán bàn tay to của Tieba cũng không dám viết loại văn đồng nghiệp này đi, yêu đương cái em gái nó, người ta là anh em chính hiệu nha.”

 

“A a a a a a hồ ly nhà ta quả nhiên từ nhỏ đã là một người đàn ông ấm áp.”

 

Chẳng qua đối với weibo này, hiển nhiên rất nhiều fans không ủng hộ, một đám người sôi nổi trả lời bình luận.

 

“Ngươi xác định là người đàn ông ấm áp sao, nhìn một cái đã biết là quỷ nghịch ngợm rồi, mấy tấm hình đều là anh ta bắt nạt Piano.”

 

“Đúng vậy, Piano quả nhiên xinh đẹp từ trong trứng, khi bé nhìn thật giống búp bê Barbie nha.”

 

“Bây giờ tôi đang nghĩ xem cha mẹ chồng mình đẹp biết bao nhiêu mới có thể sinh ra một cặp anh em có giá trị nhan sắc cao thế này.”

 

Người qua đường hóng hớt cũng kinh ngạc không thôi.

 

“Không được, nhìn anh em nhà này, tôi thật nhớ khoa chỉnh hình á.”

 

“Chờ một chút, không phải nói Lâm Diệc Nhượng là tiểu thiếu gia Vạn Nguyên sao, nếu bọn họ là anh em ruột, Piano chẳng phải cũng là…”

 

“Trâu bò vãi, cốt truyện kịch tính này cả đời tôi cũng chưa từng nghĩ tới.”

 

“Vốn cho rằng hôm nay được xem phim thần tượng, kết quả lại là phim tình cảm gia đình.”

 

Ngay cả quần chúng hóng hớt độc miệng của Tieba đối với sự tình này cũng tỏ vẻ ăn dưa thật quá đã.

 

Nhưng ở chiến đội có đương sự vụ việc, trong phòng huấn luyện, không khí lại thật căng thẳng. Rốt cuộc việc xảy ra khiến không ai có tâm tình đùa giỡn.

 

Cho đến khi Vương Ngọc Đàn nhàm chán lướt weibo, lập tức rống lên.

 

“Đậu xanh rau má, Fox và em gái Lung lại là anh em ruột?”

 

Người đang chơi game đều quay đầu nhìn về phía cậu ta, vẫn là Giản Dịch thẫn thờ nói: “Nói bậy bạ cái gì vậy hả?”

 

Vương Ngọc Đàn giơ điện thoại trên tay lên, giờ phút này giao diện dừng lại ở weibo của Lâm Diệc Nhượng.

 

“Fox đích thân lên tiếng.”

 

Vì vậy, những người đang chơi game trong nháy mắt lựa chọn treo máy.

 

Mọi người đều bị cái thế giới điên cuồng này làm sợ hãi rồi.

 

Tác giả có lời muốn nói:

Lung muội muội: Thích cái em gái anh.

Hồ ly tiểu ca ca: Thích em gái cũng có thể nha



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.