Cho Phép Anh Thích Em

Chương 6





Edit: Huyên

Beta: Tà

JG Giản Dịch kéo cửa kính xe xuống, nhìn tấm biển quảng cáo lớn bên ngoài. Trong ánh nắng hoàng hôn, thiếu nữ mặc lễ phục trắng ngồi trước đàn piano, toát ra một vẻ an tĩnh và ngọt ngào kì lạ. 

 

“Đù, chuẩn gu của em luôn. Để em chụp lại.” Giản Dịch lấy điện thoại di động ra, chụp tánh tách biển quảng cáo mấy cái.

 

Chu Nghiêu vẫn chưa thể hoàn hồn, còn trợn mắt há mồm nhìn ra ngoài. Ngược lại, người ngồi trước cửa sổ lặng lẽ gõ hai chữ vào mục tìm kiếm trên điện thoại, chính là cái tên cô gái nhỏ đã nói cho anh.  

 

Vương Ngọc Đàn lại gần nhìn ké, càng nhìn càng hít vào thật sâu.

 

“Ôi mẹ ơi, Nghiêu Nghiêu, anh kéo em gái này đi thi đấu game là tạo nghiệp đấy, không sợ ba mẹ ẻm tới chém mình trước à?” 

 

“Không, không…” Chu Nghiêu tự an ủi bản thân, không nghiêm trọng như vậy chứ. 

 

Ai ngờ có người nhét vào tay anh một chiếc điện thoại, màn hình nhấp nháy hai chữ Lâm Lung thật bắt mắt. 

 

“Thiên tài piano mười bảy tuổi tiếp tục kết hợp với dàn nhạc Vienna Philharmonic chơi Tchaik Classic ở Los Angeles.”

 

Đây là tin tức mới nhất, cập nhật thông tin gần đây của cô. 

 

Lúc ấn vào Wikipedia của cô, một chuỗi giải thưởng và thành tựu hiện ra làm Chu Nghiêu hoa cả mắt. 

 

“Anh không biết thật sao?” Từ Ứng Hàn nhàn nhạt hỏi. 

 

Chu Nghiêu bị đám đồng đội ép sắp phát điên, gắt gỏng trả lời: “Ông đây sau khi kiểm tra thao tác em gái ấy xong, liền mượn máy in của khách sạn, ký ngay hợp đồng. Đang vui còn không kịp, ai mà rảnh đi tìm hiểu xem ẻm là đại thần phương nào.”

 

Nếu như chuyện chủ nhân ID Piano từ một thiếu niên trong ý nghĩ của anh ta biến thành em gái ngọt ngào là việc vui ngoài ý muốn, thì việc thiếu nữ thiên tài piano Lâm Lung bị anh dụ dỗ, lôi kéo vào con đường eSports chuyên nghiệp – tuyệt đối chấn động!!!

 

Lúc này, đám kẹt xe đã bắt đầu thoáng đãng hơn, xe buýt từ từ tiến về phía trước, đi qua tấm biển quảng cáo lớn kia. 

 

Từ Ứng Hàn đưa tay lấy lại điện thoại từ chỗ Chu Nghiêu, thờ ơ nói: “Bây giờ đã cảm thấy lạnh gáy chưa?”

 

Chu Nghiêu thật thà đưa tay sờ gáy.

 

“Mặc dù não của Vương Ngọc Đàn chỉ bé bằng quả nho, nhưng câu vừa rồi cậu ta nói không sai đâu. Anh không sợ ba mẹ cô ấy mang dao tới chém hả?”

 

Chu Nghiêu khóc không ra nước mắt, anh ta sợ chứ. 

 

Tình huống này, ngay cả huấn luyện viên Ngư ca cũng có chút chùn chân. 

 

Suốt bữa ăn, khẩu vị Chu Nghiêu không được tốt lắm. Nhà hàng lẩu Tứ Xuyên này cũng ngon thật, nhưng anh ta chỉ ăn được một nửa liền buông đũa, bỏ ra ngoài hút thuốc. 

 

Đến khi anh ta hút được nửa điếu, bả vai bị chọt một cái. 

 

Anh ta quay đầu, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen trong bóng tối, đôi mắt đen như mực phát sáng, lạnh nhạt nhìn mình.

 

“Cho tôi một điếu.” Từ Ứng Hàn vỗ vai anh ta. 

 

Chu Nghiêu đang định móc ra bao thuốc lá, đột nhiên nhớ đến việc gì, bực mình nói: “Cậu quên rồi à, bác sĩ nói cậu không được hút thuốc nữa.”

 

“Bác sĩ còn dặn tôi ngủ sớm dậy sớm, anh nghĩ tôi làm được sao?”

 

Giọng nói của chàng trai vào trời đêm càng lạnh hơn bình thường. 

 

Thôi bỏ đi, dù sao cũng không phải ở câu lạc bộ, hơn nữa cũng thi đấu xong rồi. Chu Nghiêu không tuân theo nguyên tắc, khí phách ném điếu thuốc cho Ứng Hàn. 

 


‘Haizz’, lúc Chu Nghiêu thở dài lần thứ bảy, tàn thuốc trong tay Từ Ứng Hàn đã tắt. 

 

Anh xoay người tựa vào lan can, vung tay lên. Tàn thuốc bay một đường vòng cung đẹp mắt trong không trung rồi rơi chính xác vào chiếc thùng rác gần đó. 

 

Hai tay Từ Ứng Hàn gác lên lan can, đôi chân dài duỗi trên mặt đất, dáng vẻ nhàn nhã hỏi: “Cô ấy thế nào?”

 

Đầu tiên Chu Nghiêu sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra anh đang hỏi ai.

 

“Tuyệt đối là một thiên tài. Thật luôn. Đừng xem cô ấy là con gái, dù hiểu biết hay cách di chuyển cũng đều tốt. Mặc dù chưa thi đấu chuyên nghiệp bao giờ, nhưng tôi tin chỉ cần thêm thời gian, cô ấy chắc chắn có thể tham gia vị trí MID của đội hình thi đấu thứ nhất (T1).”

 

Từ Ứng Hàn khẽ nhếch khóe miệng: “Thì ra là cô ấy đi solo.”

 

Chu Nghiêu: “…” Đến giờ phút nào rồi, cái này có còn quan trọng không?

 

Vừa nói đến đây, Chu Nghiêu bực bội gạt tóc, “Cô gái nhỏ còn chưa tròn 18 xuân xanh đâu, nếu muốn ký hợp đồng chính thức, chắc chắn phải được sự đồng ý của người giám hộ. Cậu nghĩ ba mẹ cô bé có cho phép thiên tài piano chạy đi chơi game không?”

 

Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, khả năng này là một con số 0 tròn trĩnh. 

 

Bên cạnh truyền tới một tiếng cười khinh bỉ, “Thế thì sao, mới có vậy đã muốn buông tay?”

 

Chu Nghiêu quay đầu, chợt thấy trên khuôn mặt không cảm xúc của người đứng cạnh xuất hiện một nụ cười (nếu miễn cưỡng coi đây là cười), làm anh ta nhìn mà phát sợ. 

 

“Miếng thịt béo đưa tới miệng, làm sao có thể nhả ra được?”

 

**

 

Chiến đội I.W mặc dù thất bại ở tứ kết năm nay, nhưng đã đánh đủ 5 trận mà chỉ thua dưới tay quán quân, kết quả như vậy cũng không quá khó chấp nhận. 

 

Tuy nhiên, những vấn đề gặp phải trong cuộc đấu ở nước ngoài kia, sau khi trở về Trung Quốc mới dần lộ ra.

 

Sau khi thua đội Hàn Quốc, Đỗ Chi Trạch liền nhốt mình trong phòng, ngay cả buổi liên hoan của đội cũng không tham gia.

 

Những chuyện này, Lâm Lung đều không biết. Bởi vì ba ngày sau, buổi diễn của cô và dàn nhạc Vienna Philharmonic đã diễn ra thành công tốt đẹp.

 

Sau khi tham gia buổi lễ ăn mừng, cô liền tranh thủ bay về Thượng Hải. Chuyến trở về lần này chỉ là tạm thời, Lâm Lung tự đi một mình, hành lí cũng chỉ có mỗi chiếc vali nhỏ. Từ sân bay, cô bắt taxi rồi báo địa chỉ, sau đó ngủ gật luôn trên xe.

 

Không biết qua bao lâu, tài xế taxi nhỏ giọng gọi: “Cô bé, đến nơi rồi.”

 

Lâm Lung mơ màng mở mắt ra, chỉ thấy tài xế ngượng ngùng cười: “Khu dân cư này quá cao cấp, không cho phép taxi ra vào.” 

 

Cô gật đầu, dùng điện thoại di động trả tiền, sau đó xuống xe, xách vali đi vào bên trong. 

 

Lúc này, Thượng Hải đã về đêm, con đường rộng rợp bóng cây, hai bên đèn sáng trắng, cách đó không xa có tiếng nước chảy êm ái. Tại nơi tấc đất tấc vàng như thế này lại có cảm giác như ở gần sông núi.

 

Biệt thự Lâm gia nằm ở phía trong cùng, là một ngôi nhà ba tầng rộng lớn màu vàng nhạt.  

 

Khác với bóng đêm bên ngoài, bên trong biệt thự khắp nơi sáng rực bởi những ngọn đèn mang phong vị hoa mỹ tinh xảo, ngay cả vườn hoa cũng có đèn chiếu sáng trưng. 

 

Lâm Lung bấm chuông cửa, dì Lưu nhìn màn hình, bất ngờ khi cô đã trở lại. 

 

Tài xế Trương ra mở cửa, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi: “Đậu Đỏ về rồi, sao không gọi chú đi đón.”

 

Người làm ở Lâm gia đã gắn bó mười mấy năm, hơn nữa ba mẹ cô không thích cái xưng hô gì mà “công tử, tiểu thư”, cho nên từ tài xế đến bà vú đều quen gọi cô bằng tên cúng cơm. 

 

“Ba mẹ cháu không ở nhà sao?” Lâm Lung hỏi.

 


Chú Trương vội vàng đón lấy vali trong tay cô, lắc đầu nói: “Hôm nay phu nhân và chủ tịch đi dự tiệc.” 

 

“Tức là không có ai ở nhà ạ?” Lâm Lung thở phào nhẹ nhõm. 

 

Cô suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Tô Hiểu Đàm. Mặc dù Tô Hiểu Đàm không đáng tin cho lắm, nhưng việc Lâm Lung muốn làm chính là chuyện long trời lở đất, cần tìm một quân sư quạt mo giúp sức. 

 

Tô Hiểu Đàm gần như trả lời trong chớp mắt.

 

Lâm Lung ngẫm nghĩ, đang gõ một câu, tớ về Thượng hải rồi, mang quà cho cậu, sang lấy không?

 

Thật ra thì cô có mang cái gì về đâu, chỉ muốn lừa người đến thôi. 

 

Ai ngờ còn chưa gõ xong, cả người cô đã đột nhiên… bay lên.

 

Nếu không phải cô cầm chặt điện thoại theo bản năng, chỉ sợ chiếc máy đã rơi nát bấy rồi. Lâm Lung không kìm được buột miệng kêu la loạn xạ.  

 

Cô bị xoay tròn trên không, cuối cùng là bị vác vào nhà. 

 

“Anh, mau thả em xuống.” Cô mau chóng lấy lại tinh thần, bực bội vỗ vào lưng người đang vác mình hai cái, nhưng nắm tay mềm oặt, chẳng đau chút nào. 

 

“Sao về nhà mà không báo một tiếng,” chờ đến khi cô được đặt xuống ghế sô pha, Lâm Diệc Hoài đưa tay xoa tóc cô. Vì trước đó Lâm Lung đội mũ lưỡi trai, không buộc tóc, bị anh xoa một hồi đã rối thành tổ quạ. 

 

Người đàn ông trước mặt mặc một bộ âu phục cắt may vừa vặn, bờ vai phẳng vì nãy giờ vác Lâm Lung nên hơi xộc xệch. Anh giơ tay cởi bớt cúc áo, đá quý đính trên tay áo sáng lấp lánh trong ánh đèn chùm thủy tinh của phòng khách.  

 

Lâm Lung nhìn anh cả trước mặt, người lớn hơn cô mười tuổi. 

 

Khi cô tập đi, anh cả đã học cấp 2, cô đến nhà trẻ, anh đã có thể nắm tay nữ sinh trong sân trường cấp 3. 

 

Tuổi tác hai anh em chênh lệch lớn, vì vậy Lâm Diệc Hoài đã luyện thành thói quen cưng chiều em gái không điều kiện. 

 

“Sao lần nào anh cũng muốn dọa em sợ vậy?” Lâm Lung quẹt miệng, ấm ức kháng nghị. 

 

Lâm Diệc Hoài hơi rũ mắt, cười khẽ: “Thật à? Nhưng anh nhớ trước kia, mỗi ngày em đều bê ghế ra ngồi trước cửa chờ anh đi học về, bắt anh bế em lên thật cao.”

 

Lâm Lung che mặt, đó là chuyện ngu ngốc từ hồi cô còn đi học mẫu giáo. 

 

Sau khi Lâm Diệc Hoài lên cấp 3, số lần về nhà ít đi rất nhiều. Đậu Đỏ nhỏ Lâm gia chờ anh đến mức sắp hóa thành hòn vọng ca.

 

Hầu như mỗi ngày đến chạng vạng tối, cô đều bưng ghế nhỏ ra ngồi chờ ở cửa. 

 

Không muốn để cho em gái thất vọng, Lâm Diệc Hoài suốt 3 năm trung học không tham gia dù chỉ một tiết học tối, tất cả đều xin tự học ở nhà. 

 

“Em đã lớn rồi,” Lâm Lung phản đối.

 

Ai ngờ người đàn ông chớp mắt: “Trưởng thành rồi nên không thích anh nữa?”

 

Lâm Lung: “…” Việc đánh tráo khái niệm này, còn ai giỏi hơn anh. 

 

“Không tranh cãi với anh nữa, em lên lầu tắm đây,” Lâm Lung nhảy lên từ ghế sô pha. 

 

Ai ngờ tắm xong, cô nằm trên chiếc giường lớn êm ái của mình, ngủ quên mất. Đến khi đói quá tỉnh lại, cô phát hiện đã gần 12 giờ đêm. 

 

Cô lần mò xuống lầu tìm đồ ăn. Vừa mở tủ lạnh ra, người anh Lâm Diệc Hoài trong bộ đồ ngủ màu xanh cũng đi theo xuống. 


 

“Muốn ăn cái gì?” Anh hỏi.

 

Lâm Lung ngẩng đầu nói một câu mì thịt bò. Lâm Diệc Hoài liền mở tủ lấy thịt bò đã thái sẵn. 

 

“Biết thừa là em muốn ăn mà.”

 

Trong phòng bếp, Lâm Lung ngoan ngoãn đứng phía sau, nhìn anh cả cao lớn ở trước bếp. Rõ ràng thường ngày là một người đàn ông tay không dính nước, lại hết lần này đến lần khác nấu mì thịt bò cho cô, bát mì ngon nhất thế giới. 

 

Chờ Lâm Lung ăn gần xong, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ xe. 

 

Lâm Lung chợt ngẩng đầu nhìn ra ngoài, Lâm Diệc Hoài đang uống nước, ung dung nói: “Gây họa gì rồi, nhân dịp còn sớm thì nói ra, bằng không lát nữa anh cũng không cứu nổi đâu.” 

 

“Em rất ngoan mà,” Lâm Lung phồng má, bộ dáng đừng vu oan cho người tốt. 

 

Khi Kiều Y mặc bộ váy dạ hội lộng lẫy bước vào, đã thấy hai anh em ngồi ở bàn ăn. 

 

“Đậu Đỏ, sao đột nhiên về nhà mà không báo trước cho mẹ,” bà đau lòng nhìn con gái. Lâm Lung học tập ở nước Mỹ quanh năm, thời gian ở bên ba mẹ cũng không nhiều. 

 

Lâm Lập Khâm mặc âu phục cao cấp đi tới vừa lúc nghe được: “Nếu con gọi sớm cho mẹ, bà ấy đã bỏ rơi ba rồi.”

 

Lâm Lung đặt bát mì trên tay xuống, chớp mắt một cái, nhìn ba mẹ và anh trai.

 

Trong phòng ăn không bật đèn chùm, chỉ có một ngọn đèn mờ treo trên tường, không gian có chút tối.

 

“Con về nhà vì có chuyện muốn bàn với mọi người,” cô hơi nắm tay lại. 

 

Lâm Lập Khâm và Kiều Y không hẹn mà cùng nhìn cô, ngược lại, Lâm Diệc Hoài cúi đầu xem điện thoại, có vẻ đang bận chuyện khác. 

 

“Con không muốn đánh đàn nữa.”

 

Đây là câu thứ nhất. 

 

“Con muốn đi thi đấu game chuyên nghiệp.”

 

Đây là câu thứ hai. 

 

Kiều Y giống như bị sét đánh, sửng sốt không thốt nên lời. Lâm Lập Khâm có vẻ bình tĩnh hơn chút, nhưng cũng nhíu chặt mày. Chỉ có anh cả Lâm Diệc Hoài ngẩng đầu lên, trên mặt viết dòng chữ ‘Anh biết ngay mà’.

 

“Lâm Lung, không được.” sau phút bất ngờ, lời Kiều Y nói ra như chém đinh chặt sắt. 

 

Bà cau mày nhìn con gái nhỏ, không tài nào nghĩ tới, cô con gái khôn khéo của mình một khi nổi loạn là trời long đất lở. 

 

“Lâm Lung, con biết mình đang nói gì chứ? Từ lúc 4 tuổi con đã bắt đầu học đàn, mười ba năm qua, con chưa bao giờ xao nhãng, thế nào bây giờ lại muốn bỏ cuộc? Mẹ không thể nào hiểu nổi.” 

 

Kiều Y càng nói càng kích động, trực tiếp đứng lên, kéo tay Lâm Lung đi lên lầu.

 

Lâm Lập Khâm không kịp ngăn lại, sợ bà quá kích động nên đuổi sát theo. 

 

Cũng may Kiều Y chỉ kéo Lâm Lung đến phòng đàn. Đó là một căn phòng rộng mấy chục mét vuông, ở góc đặt sách nhạc, chính giữa là một chiếc piano uy nghi lặng lẽ nằm. 

 

Một mặt vách tường là dãy cửa sổ sát đất, bên ngoài chính là vườn hoa Lâm gia. 

 

Bao nhiêu mùa xuân hạ thu đông, Lâm Lung đều ngồi ở đây, nhìn lá cây xanh biếc rồi ngả vàng. 

 

Khi cô đánh đàn, sẽ không ai bước vào căn phòng này. 

 

Toàn bộ chỉ có tiếng đàn. 

 

“Lâm Lung, con có thể giải thích cho mẹ tại sao không?”

 

Kiều Y là một người rất kiên nhẫn, cho dù giờ phút này quyết định của Lâm Lung đã chống đối lại bà, bà vẫn kiên nhẫn như cũ, nhẹ giọng hỏi. 

 

Lâm Lung từ từ đi tới bên cây đàn piano, chậm rãi ngồi xuống ghế. 

 


Trong phòng không bật đèn, ánh sáng le lói từ hành lang hắt vào, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy mọi vật. 

 

Lâm Lung nhẹ nhàng tựa đầu vào chiếc đàn, mái tóc đen dài rủ xuống như thác. 

 

“Thật sự rất cô đơn. Không phải mẹ luôn tò mò tại sao con lại thích đánh đàn vào lúc mưa sao,” gò má cô dán vào đàn lạnh như băng, đây chính là nơi cô đã gắn bó suốt mười ba năm, giọng nói cô mềm nhũn: “Bởi vì khi trời mưa, sẽ có tiếng nước rơi đập vào cửa sổ. Con có thể nghe được âm thanh khác ngoài tiếng đàn.” 

 

“Lâm Lung.” Giọng Kiều Y có chút run rẩy.

 

Bà biết học đàn là một quá trình tịch mịch dài đằng đẵng, nhưng bà không nghĩ tới, tâm sự của Lâm Lung là như vậy. 

 

“Tiếng đàn của con cũng là nỗi cô đơn của con. Con đường này không có ai đồng hành thực sự rất tịch mịch.” 

 

Thật sự cô không giống với người chơi piano, mà giống triết gia hơn, Lâm Lung tự giễu nghĩ. 

 

So với con đường cô đơn không có chặng cuối này, cô còn hâm mộ cuộc sống của các tuyển thủ eSports hơn. Đặc biệt là ngày đó sau hậu trường, rõ ràng đã thua thảm bại hai trận, tất cả mọi người vẫn đồng lòng tiếp tục cố gắng. 

 

Ít ra thì, bọn họ cũng cố gắng cùng nhau. 

 

Đây là điều cô hâm mộ nhất. 

 

Kiều Y bị Lâm Lập Khâm kéo về phòng. Bà ngồi ở mép giường khóc thút thít: “Em không biết, em cứ nghĩ con bé sẽ thích. Tất cả mọi người đều nói con bé có thiên phú, em…”

 

“Nhưng em không muốn con hối hận. Con bé đã cố gắng nhiều năm như vậy, nếu cứ tùy tiện dừng lại, nhỡ một ngày con bé sẽ hối hận?”

 

Lâm Lập Khâm đứng ở bên vợ, nắm tay bà, đột nhiên khẽ cười: “Em biết con gái mình có ưu điểm lớn nhất là gì không?”

 

Kiều Y bối rối ngẩng đầu. 

 

Lâm Lập Khâm có chút tự hào bật cười: “Từ nhỏ đến lớn, em có thấy con bé hối hận bao giờ chưa?”

 

“Một khi quyết định là sẽ cố gắng làm hết mình. Em coi thường Lâm Lung quá rồi.”

 

Trong lúc mơ mơ màng màng, Lâm Lung chỉ cảm thấy thân thể mình rất nhẹ, giống như đang treo giữa không trung. Cô mờ mịt mở mắt ra, tựa như lại trở về khi còn bé, “Anh, hình như hôm nay em chưa luyện đàn.” 

 

“Vậy thì không luyện nữa,” Lâm Diệc Hoài ôm em gái, dịu dàng trả lời. 

 

Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền tới một loạt tiếng mưa rơi. Giọt mưa gõ lộp bộp trên cửa sổ. Đó từng là âm thanh cô yêu thích nhất. 

 

**

 

Sáng thứ hai, lúc Lâm Lung xuống lầu, mọi người đang ăn bữa sáng. 

 

Sau khi chào hỏi, cô ngồi xuống ghế. Dì Lưu bưng bữa sáng tới, Lâm Lung cúi đầu yên lặng ăn. Đột nhiên Kiều Y ngồi đối diện mở miệng nói: “Con nói muốn đi đánh giải chuyên nghiệp, gia nhập câu lạc bộ nào thế?”

 

Lâm Lung ngẩng đầu, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần. 

 

Lâm Lập Khâm bên cạnh nhìn con gái, mỉm cười nói: “Ba tin con đã suy nghĩ kĩ càng, tin tưởng lòng nhiệt huyết của con, chỉ cần con làm việc mình có thể vui vẻ.” 

 

Lâm Lung những tưởng rằng lúc này còn phải đánh một trận kháng chiến trường kì trong gia đình. Không ngờ, sự việc lại được giải quyết đơn giản như vậy. 

 

Lâm Lung đem hợp đồng đã kí với I.W nói cho ba mẹ. Kiều Y biểu hiện thật vi diệu, bà không nghĩ con gái lại nhanh nhẹn như vậy. 

 

May mà sau đó, gò má bà khẽ nhếch, mặt đầy kiêu ngạo nhìn Lâm Lập Khâm.

 

“Làm sao bây giờ, em đúng là đã sinh ra một cô con gái thiên tài. Tùy tiện chơi game giải trí mà cũng được câu lạc bộ mời đi thi đấu chuyên nghiệp.” 

 

Lâm Lập Khâm cúi đầu cười, đứng dậy, trước mặt con trai và con gái hôn lên trán vợ một cái.

 

“Em nói gì cũng đúng.”

 

Lâm Lung đần mặt ngồi trên ghế, Lâm Diệc Hoài bên kia chậm rãi để dao dĩa xuống, dùng khăn lau miệng, thong thả phun ra một câu: “Cơm này ăn không nổi nữa.” 

 

Ngược cẩu!

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.