Cho Phép Anh Thích Em

Chương 84





Edit: Huyên

Beta: Tà

 

Trước khi trận chung kết giải đấu liên lục địa bắt đầu, mặc dù ngoài miệng mọi người đều nói đủ thứ, làm sao có thể thắng đội Hàn Quốc, mơ cũng hay quá đại khái như vậy, ngay cả trên Tieba cũng toàn lời giễu cợt. 

 

Nhưng khi ngày hôm nay thật sự tới, Tieba toàn là topic thảo luận trận chung kết, mọi người đều là miệng thì chê mà tay chân lại thành thật. 

 

Buổi chiều, sau khi Lâm Diệc Nhượng thi đấu huấn luyện xong, vừa khéo mở chương trình trực tiếp lên. Vòng bán kết trước anh cũng vừa xem phát sóng trực tiếp vừa bình luận trận đấu, là một tuyển thủ chuyên nghiệp, anh thấy so với bình luận viên bình thường mình bình luận sâu sắc hơn nhiều. 

 

Cho nên anh vừa mở chương trình trực tiếp ra, số lượng fans trong phòng livestream tăng dần đều. 

 

Thi đấu vẫn bắt đầu lúc 2h chiều, anh mở chương trình trực tiếp lúc ba giờ, vừa kịp lúc chiến đội I.W lên sân. Toàn bộ quá trình thi đấu, Lâm Diệc Nhượng hầu như đều điên cuồng thổi phồng Lâm Lung. 

 

“Đợt combat này Lâm Lung đánh thật giỏi đó, nói thật tướng Corki chưa tới cấp 3 thì sát thương combat vẫn chưa đủ. Cho nên em ấy cố ý chọn kỹ năng TP để chuẩn bị late game đổi tuyến.”

 

Chỉ là khung bình luận vẫn luôn chê cười anh. 

 

“Gọi Lâm Lung làm gì, Đậu Đỏ dễ nghe biết bao nhá.”

 

“Điên cuồng gọi điện cho bố Đậu Đỏ.”

 

“Anh vợ ở trên cao, em rể tới tặng quà cho anh.”

 

Cuối cùng, Lâm Diệc Nhượng không nhịn được, trực tiếp nói với quản lí phòng phát sóng: “Ai còn tự xưng là em rể nữa đều block cho tôi, mơ tưởng cái gì.”

 

Nói xong, anh còn đối mặt với màn hình, nghiêm túc nhấn mạnh: “Nhà chúng tôi đã sớm có quy định, không được yêu sớm, đặc biệt là Lâm Lung. Con bé muốn yêu đương, chờ đến năm ba mươi tuổi đi.”

 

Lúc này, toàn bộ người trong phòng huấn luyện của Vạn Nguyên cũng đều nghe thấy những lời này. 

 

Bởi vì JG ngồi bên cạnh anh nên vẻ mặt đồng tình hỏi: “Chị gái nhỏ Đậu Đỏ đáng thương của chúng ta có biết cái quy định này không?”

 

TOP Minh Kiệt gật đầu, “Muội khống quả nhiên đáng sợ.”


 

Lâm Diệc Nhượng hừ một tiếng, mặt lộ vẻ đắc ý nói: “Các cậu thì hiểu cái gì, Đậu Đỏ nhà tôi từ bé đã nghe lời tôi, thân thiết với tôi nhất.”

 

Câu “Đậu Đỏ nhà tôi” này lại khiến khung bình luận kích động. 

 

Khi cuối cùng Lâm Lung cũng trộm nhà thành công, Lâm Diệc Nhượng nhảy dựng lên từ trên ghế, suýt nữa thì làm King ở bên cạnh sợ hết hồn. 

 

“Chờ lát nữa tôi phát quà Weibo, chọn ra ba fans tặng 8000 tiền mặt, chúc mừng quán quân đầu tiên của Đậu Đỏ nhà tôi.”

 

Lâm Diệc Nhượng vừa nói xong, đừng nói khung bình luận phát điên, ngay cả phòng huấn luyện cũng điên luôn rồi. 

 

JG Tiểu Phi giơ ngón cái cho anh, “Nhượng thần xịn xò, rốt cuộc ngài đã cho tôi thấy khí chất công tử nhà giàu, xin hỏi trong ba người đó có thể bí mật chọn tôi được hay không?”

 

TOP Minh Kiệt cũng giơ tay: “Nhượng thần, tôi cũng muốn.”

 

Chờ đến khi hai anh bạn người Hàn Quốc bên cạnh hiểu rõ chuyện gì diễn ra, đặc biệt là biết Lâm Diệc Nhượng muốn tặng 3 fans bao lì xì dày đến 130 vạn won, ngay cả King cũng lập tức dùng giọng phổ thông nhừa nhựa của mình hô: “Nhượng thần, chọn tôi, chọn tôi.”

 

Vì thế sau khi Lâm Diệc Nhượng đăng weibo, mấy đội viên của Vạn Nguyên gần như là người đầu tiên chia sẻ. 

 

Chuyện này lan đến trên Tieba, dĩ nhiên chẳng ai nói Lâm Diệc Nhượng cọ nhiệt, ngược lại một đám đều tích cực chia sẻ, chưa đến nửa tiếng đã chia sẻ đến 30,000 lần. 

 

Ngay cả bình luận viên trên sân thi đấu cũng nhắc tới chuyện này ở trận thứ ba. 

 

“Vừa mới xem Weibo, Nhượng thần tự mình phát lì xì, vì nhân phẩm của cả LPL chúng ta. Có thể thấy chức quán quân này tất cả mọi người của LPL đều mong đợi, dù là tuyển thủ hay người hâm mộ.”

 

Bình luận viên này vừa mới phát biểu xong, một người khác cười nói: “Dĩ nhiên chuyện này cũng vì Nhượng thần của chúng ta là anh trai ruột của bố Đậu Đỏ, thật là tình anh em thắm thiết.”

 

“Đúng đúng đúng, tình anh em thắm thiết. Cho nên chúng tôi hy vọng bốn chiến đội ở Đài Loan có thể mang theo lời chúc phúc của mọi người thắng được quán quân, mang về cho toàn LPL.”

 

Vì vậy, giữa lúc giải đấu kết thúc với tỷ số 3:1, toàn bộ chiến đội Vạn Nguyên đều tụ tập trước máy tính của Lâm Diệc Nhượng. 

 

Mặc dù bọn họ không thể xuất chiến trong giải đấu lần này nhưng khi thấy những chiến đội khác giành được quán quân họ vẫn xúc động như vậy. 


 

Cho nên sau khi trận đấu kết thúc, Lâm Diệc Nhượng không lập tức tắt video mà tiếp tục chờ lễ trao giải. Trong lúc đó anh còn nhắn tin cho Kiều Y, nói với bà, con gái nhỏ của bà đã thật sự giành được quán quân. 

 

Sau đó, tất cả tuyển thủ Vạn Nguyên tụ tập trước máy tính của Lâm Diệc Nhượng nhìn thấy Từ Ứng Hàn đưa cúp cho người khác, cúi đầu nói chuyện với cô gái bên cạnh. 

 

Ống kính nhắm vào bọn họ, hành động tự nhiên như vậy lại giống như long trời lở đất. 

 

Vô số cặp mắt thấy Từ Ứng Hàn duỗi tay giữ chặt cô, nhìn anh ôm thiếu nữ mặc đồng phục đỏ đen vào ngực, cuối cùng cúi đầu dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn. 

 

Khung bình luận của livestream cũng phát điên rồi, bởi vì bọn họ không chỉ nhìn thấy một màn này, hơn nữa còn thấy trong cửa sổ nhỏ phản ứng của cả chiến đội Vạn Nguyên. 

 

Cái người lúc trước còn thề son sắt, Đậu Đỏ nhà mình đến 30 tuổi mới yêu đương, kết quả chưa đầy hai tiếng đồng hồ những lời này đã vả vào mặt bôm bốp. 

 

Fans ở phòng livestream cách màn hình cũng có thể ngửi được mùi lúng túng nồng đậm trong không khí. 

 

Vào lúc này fans xem livestream còn cách một cái màn hình, nhưng những tuyển thủ đứng trên sân khấu vốn đang nhiệt liệt vỗ tay, ăn mừng bản thân đã giành được quán quân, giây tiếp theo tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn một màn phát sinh trước mặt. 

 

Người đứng cách hai bọn họ gần nhất, vừa rồi còn hô tôi cũng muốn ôm, Giản Dịch, mang vẻ mặt ngơ ngác, nửa ngày cũng không nói được một lời. 

 

Ngô Địch và Vương Ngọc Đàn bên cạnh cũng không khá hơn chút nào, hai người liếc nhau một cái, đều thấy vẻ mê mang trong mắt đối phương, sau đó bọn họ cũng vỗ tay theo khán giả bên dưới sân khấu. 

 

Mặc dù Lam Cảnh Trình đã sớm biết nhưng anh ta cũng không ngờ Từ Ứng Hàn lại có gan cóc tía, công khai ngay lúc này, cho nên anh cũng mang vẻ mặt ‘tốt lắm, cậu trâu bò số một’. 

 

Nếu như nói ai có phản ứng lớn nhất trong chiến đội hẳn là người đang ở hậu trường vốn phải mang vẻ mặt vui vẻ yên tâm nhìn đám con nhà mình lên sân khấu nhận thưởng, Chu Nghiêu và Ngư ca. 

 

Chu Nghiêu hét to: “Đây là chuyện gì? Rốt cuộc Từ Ứng Hàn đang làm cái gì? Nếu muốn biểu hiện nhiệt huyết cũng không cần nhiệt huyết bằng cách đấy?”

 

Người bên cạnh cũng đang ở trong trạng thái bất ngờ Ngư ca thật ra bình tĩnh hơn một chút, rốt cuộc vẫn là huấn luyện viên, anh ta luôn bình tĩnh hơn Chu Nghiêu.

 

Anh ta vỗ vỗ Chu Nghiêu, nói: “Chấp nhận sự thật đi, hai người bọn họ đang yêu nhau.”


 

Yêu, nhau! ! !

 

Bên trong phòng nghỉ của chiến đội I.W, tiếng kêu gào của quản lí chiến đội vang vọng khắp hậu trường. 

 

Những đội khác trên sân khấu, chiến đội TT là người đầu tiên có phản ứng, đều là thiếu niên tuổi mới lớn, một đám dậm chân vỗ tay chỉ hận không thể lật cả nóc nhà. 

 

Bên phía chiến đội VG, mấy đồng đội vội vàng an ủi Trần Quân Kiệt mặt đầy ngơ ngác. 

 

Thằng nhóc này vừa mới manh nha tình yêu đơn phương đã bị dập chết trong trứng nước. Đội trưởng VG còn vỗ vai cậu ta, nói: “Cô gái tốt ấy mà, có nhiều người thích chứng tỏ ánh mắt của cậu không tệ.”

 

Trần Quân Kiệt: “…” Cậu thật tủi thân. 

 

Ngay cả người của NBG không tiếp xúc với ai bao giờ lúc này cũng vỗ tay. 

 

Sau khi bọn họ xuống sân khấu, Lâm Lung gần như bị Từ Ứng Hàn kéo đi, bởi vì giờ đây cô đang rơi vào trạng thái ngây ngốc. 

 

Cô chỉ biết bàn tay mình bị anh nắm thật chặt. 

 

Cho nên cô không lo lắng chút nào, bởi vì anh sẽ vững vàng nắm tay cô, đưa cô tới nơi cần đến. 

 

Vừa về tới phòng nghỉ, Chu Nghiêu vốn đang có một đống lời muốn hỏi, nhưng khi nhìn hai người theo đồng đội tiến vào với đôi bàn tay luôn đan chặt. 

 

Ừ, tốt lắm, không cần hỏi gì nữa. 

 

Chờ khi mọi người dọn đồ xong, chuẩn bị ra ngoài, Chu Nghiêu không nhịn được hỏi: “Hai người các cậu…”

 

Những người khác mặc dù không ngoái nhìn nhưng động tác tay đều ngừng lại, mỏi mắt trông mong anh ta hỏi. 

 

Ai ngờ Chu Nghiêu khoát tay một cái, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, chờ về tới khách sạn sẽ tra hỏi hai đứa.”

 

Một đám quần chúng đang chờ ăn dưa lúc này trong lòng điên cuồng os: Hỏi luôn giờ đi, chúng tôi không muốn chờ đến khách sạn, hỏi đi, truy hỏi kỹ càng sự việc chút chút. 

 

Kết quả, cuối cùng Chu Nghiêu vẫn không hỏi, bởi vì điện thoại của Lâm Lung réo lên luôn hồi. 

 

Người thứ nhất gọi tới là Kiều Y. 

 


Hôm nay bà vốn dĩ đang xem phát trực tiếp, lần này nếu không phải Lâm Lung cản lại, bà hận không thể cùng sang đây xem thi đấu. Cho nên khi thấy hai người ôm nhau đứng một chỗ, cùng với hình ảnh chàng trai cao lớn đẹp đẽ hôn lên trán Lâm Lung, hai tay Kiều Y nắm chặt, giống y như khi bà xem phim thần tượng. 

 

Lâm Lung vừa mới nhận cuộc gọi đã nghe được giọng nói kích động của Kiều Y: “Đậu Đỏ, con lại giữ bí mật với mẹ, mẹ đau lòng.”

 

Lâm Lung: “…”

 

“Lần trước mẹ đã nói đội trưởng của các con lớn lên rất đẹp trai, không nghĩ tới Đậu Đỏ của chúng ta cũng đã tới tuổi yêu đương.” Kiều Y dựa vào ghế sa lon, vừa cảm thán thời gian trôi qua, vừa cười hì hì hỏi thăm chi tiết. 

 

Đột nhiên bà dừng lại, thấp giọng nói: “Làm sao bây giờ, ba và các anh con mà biết nhất định sẽ rất đau lòng.”

 

Lâm Lung: “…”

 

Cô sợ nhất chính là chuyện này, Lâm Diệc Nhượng luôn miệng bảo cô 30 tuổi mới được yêu đương, ba và anh cả tuy chưa từng thốt ra mấy câu ấu trĩ như vậy nhưng trong lời nói cũng đều tỏ ý, cô gái nhà chúng ta không thể tùy tiện bị người ta dẫn đi.

 

Kiều Y: “Được rồi, lần sau cùng ra ngoài ăn cơm đi, mẹ ủng hộ bọn con.”

 

Lâm Lung nhỏ giọng nói: “Mẹ có thể giúp con nói chuyện với ba và anh không?”

 

“Không thể nha.” Giọng nói của Kiều Y nghe thì ôn nhu ngọt ngào, nhưng từ chối cũng thật dứt khoát. 

 

Lâm Lung sửng sốt, quả thực không nhịn được: “Vậy mẹ ủng hộ con cái gì?”

 

“Ủng hộ về tinh thần mà.” Kiều Y dịu dàng nói. 

 

Sau khi cúp máy, bọn họ liền ra ngoài lên xe buýt. Bởi vì WeChat, Weibo và Tieba của Lâm Lung đều đã bị xóa nên lúc này không ai đến quấy rầy cô. 

 

Chẳng qua là xe mới vừa nổ máy, ba chữ Lâm Diệc Nhượng đã xuất hiện trên màn hình điện thoại. 

 

Lâm Lung do dự một chút, vẫn bắt máy. 

 

Đầu dây bên kia có chút yên lặng đáng sợ, hoàn toàn không giống phong cách thường ngày của Lâm Diệc Nhượng, cho đến khi một âm thanh thật trầm vang lên, Lâm Lung giật mình, nhỏ giọng hỏi: “Anh nhỏ, anh khóc à?”

 

“Anh hận cái trò chơi Liên Minh Huyền Thoại này.”

 

Âm thanh Lâm Diệc Nhượng nổi giận đùng đùng vang lên ở đầu dây bên kia. 


 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.