Chó Săn

Chương 10-1



Chuyển ngữ: Hoài

“Ba, ba nghe con nói.” Trình Triển Tâm cố hết sức tỉnh táo lại, van nài Trình Liệt, “Con thi đại học xong là có tiền, học bổng mấy trăm ngàn lận.”

“Không còn kịp rồi.” Trình Liệt nói.

Một người bạn trong hội đánh bài rủ lão ghé vào một sòng bạc ngầm mới mở, lòe bịp lão rằng có thể thắng to, ai ngờ đâu lão lơ đãng chơi bời không bao lâu đã thua trắng hai mươi vạn, lãi suất lại cực kỳ cao, thêm vào thì đẩy số tiền nợ lên thêm một nửa, trong hai ngày không trả thì hãy xác định tự gánh hậu quả.

Trình Liệt ban đầu không coi là to tát, đến khi chủ nợ giơ súng khoét thẳng một lỗ giữa hai chân, Trình Liệt mới biết lần này lão đá vào tấm sắt.

“Nhiều hơn ba mươi vạn đó, ba.” Trình Triển Tâm van xin, “Ba chờ con thi xong đi, ba.”

Trình Liệt lắc đầu, nói: “Hai ngày.”

Lão thôi không áp sát người Trình Triển Tâm nữa, mắt nhìn xuống đứa con trai bị lão trói tay, nói: “Tao cũng không muốn.”

“Bán thận cũng phải kiểm tra, phẫu thuật, hai ngày làm sao đủ.” Trình Triển Tâm lắc đầu, cầu khẩn Trình Liệt, “Nói bọn người đó thư thả chút, được không ba?”

“Không thể, ngày mai tới nhà rồi.” Trình Liệt cụt hứng buông Trình Triển Tâm ra, quơ bình nước to để trên bàn, mở nắp bình nốc ực một hớp, ngẩn người ngồi đó.

Cái đám ngu ngốc, khốn nạn, chặt chém lãi suất không biết xấu hổ này, suýt thì đánh lão không bò ra khỏi cửa sòng bạc được, hiện tại xương ống quyển lão vẫn còn âm ỉ đau đây.

“Ba, bán thận không thể được đâu.” Trình Triển Tâm cố ngồi xuống, muốn thuyết phục Trình Liệt.

“Tiền kia đâu?” Trình Liệt uống cạn sạch một bình rượu, ném vào thùng rác, dò xét Trình Triển Tâm từ đầu đến chân, “Con mẹ nó phải mà mày là gái, nếu như… thì có thể đi ra ngoài bán ***…”

Trình Triển Tâm lặng lẽ nhìn cái kẻ không xứng đáng được gọi là cha kia, bờ môi khẽ giật.

“Tâm Tâm, lần này không phải người bình thường.” Trình Liệt thở dài, nói, “Ba không còn cách nào nữa.”

Đúng lúc này, cửa nhà Trình Triển Tâm bị người gõ vang.

Trái tim Trình Triển Tâm chìm xuống đáy vực, Trình Liệt đang vùi mặt vào trong lòng bàn tay, ngẩng đầu, mắt lão chạm mắt Trình Triển Tâm, hừ mũi: “Thằng khốn mắt mù nào đó?”

Cửa lại bị gõ mấy lần, giọng Tề Khung từ bên kia cánh cửa truyền vào: “Chú, mở cửa đi chú. Cha con đưa tiền lì xì, con mang đến gửi Tâm Tâm để thi đại học.”

Nghe thấy ba chữ tiền lì xì, mắt Trình Liệt sáng rực lên, chim sẻ nhỏ nữa cũng là thịt, có thì thế nào cũng hơn không có, vội nhào qua mở cửa cho Tề Khung.

“Chú.” Tề Khung đầu dò vào, “Mới vừa rồi con nhìn thấy hai người vào tiểu khu.”

Trình Liệt miễn cưỡng lộ ra một nụ cười mỉm, nói: “Cha con có lòng.”

“Con vào nhà nhé?” Tề Khung hỏi, hắn ta cao hơn Trình Liệt một chút, thân chèn cánh cửa không cho đóng lại, Trình Liệt không thể làm gì khác hơn là cho hắn ta vô.

Tay Trình Triển Tâm còn bị trói, Tề Khung chỉ vào cậu, hỏi Trình Liệt: “Chú, hai người cãi nhau à?”

“Tâm Tâm không ngoan.” Trình Liệt nói, “Kết quả thi không tốt.”

Tề Khung líu lưỡi: “Không phải đứng thứ nhất sao?”

“Viết văn bị trừ hai điểm.” Trình Liệt đi qua cởi trói cho Trình Triển Tâm, cổ tay Trình Triển Tâm dày đặc vết ứ, cho thấy Trình Liệt dùng sức cỡ nào.

Trình Triển Tâm tuy đã tự do, vẫn mặt không cảm xúc ngồi tại chỗ.

“Chú nghiêm khắc quá.” Tề Khung thở dài.

Vết sẹo trên cổ hắn ta mới vừa lên vảy, hình thành một mảng bám nâu đen. Trình Liệt nhìn thấy, hỏi hắn ta: “Khung Khung, con làm sao mà bị vậy thế?”

“Không có gì.” Tề Khung lắc đầu, “Ra đường đụng phải chó điên.”

Hắn ta mở cặp sách, lấy ra một cái phong bì, rất dày, đưa thẳng cho Trình Liệt: “Chú, chú cầm trước.”

Trình Liệt nhận, ném lên người Trình Triển Tâm: “Cầm cho cẩn thận, chú mày cho mày.”

Trình Triển Tâm nhận lấy, đặt ở trên khay trà.

“Lời cảm ơn đâu?” Trình Liệt hỏi Trình Triển Tâm.

Trình Triển Tâm nhìn Tề Khung lạnh nhạt: “Cảm ơn.”

“Khung Khung, nghe nói con muốn xuất ngoại du học?” Trình Liệt bắt đầu lôi kéo làm thân.

Thấy Tề Khung gật đầu, lão lại hỏi: “Tốn nhiều lắm nhỉ?”

“Không nhiều, một năm mấy trăm ngàn.” Tề Khung nói với vẻ chẳng hề để ý, “Chú, cho Tâm Tâm dẫn con vòng vài vòng tiểu khu chơi nhé, lâu lắm con chưa về đây.”

Trình Liệt mong Tề Khung đi mau, lão đang muốn bóc phong bì xem bên trong có bao nhiêu tiền, gật đầu như giã tỏi: “Đi đi.”

Sau đó ngoắc ngoắc tay Trình Triển Tâm, kéo cậu vào một góc, thì thầm đe dọa: “Mày khỏi tính đường chạy, mày là con ruột tao, tao xem mày chạy được đi đâu?”

Trình Triển Tâm liếc lão, gật đầu.

Tề Khung mang Trình Triển Tâm ra khỏi nhà, hỏi cậu: “Đi đâu cho thoáng chút?”

Trình Triển Tâm quay đầu lại nhìn, không thấy Trình Liệt nhìn lén từ khe cửa, lấy điện thoại di động ra mở máy, trên màn hình là mười mấy cuộc gọi nhỡ, rất nhiều tin nhắn của Lục Nghiệp Chinh và Mạc Chi Văn, di động reo rất lâu, Trình Triển Tâm mới nghe thấy tín hiệu gọi thông đến máy Lục Nghiệp Chinh.

Lục Nghiệp Chinh cơ hồ nhận điện thoại ngay lập tức, giọng nói gấp hơn bất cứ lúc nào, hỏi Trình Triển Tâm: “Cậu ở đâu?”

Trình Triển Tâm suy nghĩ vài giây, trả lời: “Đêm nay tôi không ghé cậu được.”

Lục Nghiệp Chinh dừng một chút, hỏi cậu: “Ông cậu có khỏe không?”

“…” Trình Triển Tâm muốn nói ông cậu đã sớm chết rồi, mà lời đảo trong bụng một vòng, nói ra lại thành, “Không được tốt lắm.”

“Cậu ở đâu?” Lục Nghiệp Chinh lại hỏi lần nữa.

Yên lặng thêm vài giây, Trình Triển Tâm cùng Tề Khung đi xuống lầu dưới, Trình Triển Tâm mới đáp: “Ở nông thôn.”

“Nhiều người không?” Lục Nghiệp Chinh lại hỏi, “Có cần tôi hỗ trợ không?”

Trình Triển Tâm nghẹn lời hồi lâu, mới đáp: “Rất nhiều người.”

“Chờ cậu trở về, còn tới nhà tôi không?”

“Đừng tới.” Trình Triển Tâm nói, “Làm phiền cậu quá nhiều rồi, quên đi thôi.”

Bốn giờ chiều tháng năm, mặt trời vẫn lưng chừng khoảng không, Trình Triển Tâm trò chuyện cùng Lục Nghiệp Chinh, tuy rằng hai người đều không lên tiếng.

Tề Khung là kẻ không chịu nổi đầu tiên, hắn ta nắm vai Trình Triển Tâm, cưỡng bách Trình Triển Tâm mắt đối mắt với mình, tay phải Trình Triển Tâm vẫn cầm điện thoại, đặt bên tai, không chút có ý muốn tắt máy, dường như đang sợ hãi đây là lần nói chuyện sau cùng.

Ánh mắt Tề Khung nhìn Trình Triển Tâm hàm chứa gì đó cực kỳ phức tạp.

Trình Triển Tâm vừa trống rỗng, vừa như đau khổ khó qua, gương mặt dưới ánh nắng, tái nhợt đến tựa hồ sắp bốc hơi khỏi lớp không khí bao phủ xung quanh.

Lần đầu tiên Tề Khung nhìn thấy cảm xúc Trình Triển Tâm bộc lộ ra ngoài rõ ràng như vậy, cậu cũng như những người đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt, sẽ vì ai đó mà lo lắng sợ hãi, muốn cùng ai đó nắm lấy tay nhau, sợ ai đó giận cậu, hiểu lầm cậu, cho nên không định cúp máy.

Tề Khung sợ còn nhìn nữa hắn ta sẽ không nhịn nổi, chụp lấy điện thoại Trình Triển Tâm ném phứa, lập tức dời mắt, lại nhìn thấy phía sau Trình Triển Tâm, cái người kia đang cầm di động đi tới.

“Tâm Tâm.” Tề Khung nhìn Lục Nghiệp Chinh, mở miệng gọi tên Trình Triển Tâm.

Trình Triển Tâm hết hồn, sợ bị Lục Nghiệp Chinh đầu kia nghe thấy, vội vàng giơ tay muốn che miệng Tề Khung, bị Tề Khung nắm lấy cổ tay, đưa sát tới mặt, làm như hai người đang liếc mắt đưa tình.

“Cậu —— ”

Tề Khung hôn lên miệng Trình Triển Tâm, đôi môi Trình Triển Tâm tựa như đôi mắt cậu, êm dịu đến mức làm cho lòng người cũng muốn nát tan, chỉ là Tề Khung mới đụng tới một giây, đã bị Trình Triển Tâm đẩy ra bằng hết sức. Tay Trình Triển Tâm vẫn cầm di động, ngực kịch liệt rung động, mu bàn tay không ngừng chà xát thật mạnh môi mình, cầm điện thoại lên định tiếp tục nói, đột nhiên kịp phản ứng, mới hiểu ra nguyên nhân Tề Khung cố tình làm thế.

Tay cậu lại bất lực buông xuống.

Trình Triển Tâm xoay người, nhìn Lục Nghiệp Chinh.

Lục Nghiệp Chinh còn đang nắm di động đặt bên tai, ánh mắt hắn nhìn Trình Triển Tâm… Có lẽ là lộ ra thương hại và đáng tiếc, Trình Triển Tâm cảm thấy Lục Nghiệp Chinh dường như đang muốn nói, tôi biết rồi, biết rằng cậu không cần tôi cứu vớt nữa rồi.

Mà Trình Triển Tâm cũng không có cách nào phản bác.

Người cậu không hy vọng dây vào nhất, chính là Lục Nghiệp Chinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.