Chó Săn

Chương 12-2



Dòng xe cộ bắt đầu từ từ di chuyển, Lục Nghiệp Chinh phải lái xe theo, hắn ngồi thẳng người, quay đầu nhìn về phía trước.

Trình Triển Tâm cảm thấy lạnh đến mức thở không nổi, cậu đóng cửa sổ lại, ngây ngẩn một hồi, thời điểm Lục Nghiệp Chinh cho là đề tài kết thúc tại đây, Trình Triển Tâm bỗng thốt lên: “Buổi chiều không phải tôi cố tình lừa cậu.”

“Tôi biết.” Lục Nghiệp Chinh đáp, vòng xuống phần đường thấp.

Hắn muốn đưa Trình Triển Tâm đến quán cháo ở cách đó không xa, thế nên chăm chú nhìn đường tìm chỗ đậu xe, không nói thêm gì nữa.

Tắt máy, Lục Nghiệp Chinh cởi dây an toàn, thấy Trình Triển Tâm vẫn ngồi yên, hỏi cậu: “Làm sao vậy?”

Trình Triển Tâm không trả lời hắn, chỉ mãi đăm đắm nhìn vào mắt hắn, Lục Nghiệp Chinh bèn cởi luôn dây an toàn quàng trên người cậu.

Trong lơ đãng, đường nhìn Lục Nghiệp Chinh dời đến môi Trình Triển Tâm.

Môi trên Trình Triển Tâm hơi cong cong, treo trên đó một nốt ruồi rất nhỏ, cậu lẳng lặng nhìn Lục Nghiệp Chinh, bộ dáng mím chặt đôi môi có phần bướng bỉnh, mắt ướt át trong veo, như câu luôn hồn Lục Nghiệp Chinh vào đó.

Bất giác hoài nghi trong lòng Trình Triển Tâm ẩn giấu bóng hình nào đó vô cùng sâu nặng, bởi vì đôi mắt Trình Triển Tâm quá đẹp quá trong, chỉ để cho người muốn thấy đọc ra thật nhiều tình cảm.

Đắn đo tìm từ ngữ, lại góp nhặt bao nhiêu dũng khí, Lục Nghiệp Chinh mới khẽ khàng nói với Trình Triển Tâm: “Tôi biết cậu không thích hắn ta.”

Trình Triển Tâm chớp mắt, chờ Lục Nghiệp Chinh nói tiếp.

“Tại sao tôi phải cảm thấy cậu yêu thích hắn?” Lục Nghiệp Chinh dựa gần sát Trình Triển Tâm, to cao đến mức hơi thở cũng đầy tính công kích. Thoáng nhướn mi chốc nhấc mắt, đều là bộ dạng mà Trình Triển Tâm thích nhất ở Lục Nghiệp Chinh, Lục Nghiệp Chinh mới chỉ cách Trình Triển Tâm nửa cánh tay, Trình Triển Tâm đã khẩn trương đến sắp không có cách nào hô hấp.

“Tôi đối với cậu tốt như thế, nhà cũng cho cậu ở.” Lục Nghiệp Chinh nói, “Cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt*, cậu có thích thì phải thích tôi trước tiên mới đúng.”

* lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên

Mặt Trình Triển Tâm bừng đỏ, đơn âm còn chả phát được ra, sứt mẻ lắp bắp “A!” một hơi, Lục Nghiệp Chinh xuống xe trước, hắn vòng qua đầu xe mở cửa giúp Trình Triển Tâm, thấy Trình Triển Tâm còn không xuống xe, trêu cậu: “Là muốn tôi ôm cậu xuống à?”

Một giây sau Trình Triển Tâm nhảy xuống xe ngay, bị Lục Nghiệp Chinh túm lấy tay dắt vào trong quán.

Lục Nghiệp Chinh nắm tay Trình Triển Tâm rất chặt rất xiết, nhưng dù hắn không nắm chặt, Trình Triển Tâm cũng sẽ không buông.

Đèn trong phòng ăn rất mờ, Lục Nghiệp Chinh yêu cầu một ghế lô riêng, người phục vụ dẫn bọn họ đi vào.

Lục Nghiệp Chinh nhìn người phục vụ khép cửa, hỏi Trình Triển Tâm: “Có muốn cởi áo khoác không?”

Trình Triển Tâm cúi đầu nhìn, nãy giờ mình vẫn ngu ngốc mặc áo khoác trái, nhanh chóng cởi ra đặt trên ghế dựa, vừa định ngồi xuống, Lục Nghiệp Chinh lại gọi: “Trình Triển Tâm.”

Trình Triển Tâm vừa ngẩng đầu, phát hiện Lục Nghiệp Chinh cách cậu quá gần rồi, lại gần rất có ‘lịch sự’, không thể bắt bẻ được một chút sai lầm.

Lục Nghiệp Chinh vờ vịt lo lắng cúi đầu, dùng ngón tay chạm rất nhẹ khàng vào mặt Trình Triển Tâm, nói: “Mặt cậu thật nóng.”

Mặt Trình Triển Tâm càng thêm nóng.

Lục Nghiệp Chinh nhận ra Trình Triển Tâm sợ đến không nói thành lời, không đành lòng nữa, Trình Triển Tâm vất vả trốn ra từ tay Trình Liệt, một thân một mình, chỉ có thể dựa vào mình Lục Nghiệp Chinh, Lục Nghiệp Chinh thế kia, không khỏi quá giậu đổ bìm leo với cậu.

Lục Nghiệp Chinh nghĩ vậy, để tay xuống, rất đứng đắn hỏi Trình Triển Tâm: “Bật máy điều hòa nhé?”

Trình Triển Tâm ngẩn ra, mới trả lời: “Được.”

Lục Nghiệp Chinh ngồi đối diện Trình Triển Tâm, hắn lật menu, vốn định trưng cầu ý kiến Trình Triển Tâm, vừa nhấc mắt, Trình Triển Tâm lại đang ngẩn người lần nữa, liền rung chuông gọi phục vụ, quyết định gọi món cho cả hai.

Trình Triển Tâm bởi vì lời Lục Nghiệp Chinh thốt, động tác hắn làm mà tâm thần rối loạn. Vào lúc này, cậu rất sợ Lục Nghiệp Chinh nhận rõ tâm tư mình, nhưng lại càng sợ Lục Nghiệp Chinh vĩnh viễn không thể biết.

Cậu nhìn người phục vụ ghi các món, sau đó khép cửa ra ngoài, giành phần nói trước Lục Nghiệp Chinh: “Tôi sẽ trả cậu tiền.”

Lục Nghiệp Chinh nhìn cậu, gật đầu: “Tùy! Cậu vui là được.”

“Lãi suất 8% nhé.” Trình Triển Tâm trầm tư nửa ngày, thật bi quan mà tiếp, “Khả năng còn phải mượn luôn phần phí tổn chém tay ba tôi.”

Lục Nghiệp Chinh nhìn bàn tay Trình Triển Tâm, lơ đãng hỏi: “Chém thật?”

Trình Triển Tâm lấy đũa gõ vào một cái bát, phát ra một tiếng vang nhỏ “keng”, nói rất thật lòng: “Tôi muốn tìm người theo dõi ông ta, nếu ông ta muốn đi đánh bạc thì cản lại.”

Nhưng Trình Liệt láu lỉnh cực kì, đổ tính – sát tính ngang hàng, không phải người chuyên nghiệp mà muốn ngăn chặn lão thật chẳng dễ dàng. (đổ tính – nghiện cờ bạc)

Lục Nghiệp Chinh nhìn ra Trình Triển Tâm khổ sở và do dự: “Để tôi tìm cho.”

Trình Triển Tâm dường như chả chịu thôi, Lục Nghiệp Chinh vội cướp lời: “Học sinh lớp 12 trước tiên phải tập trung thi đại học.”

“Ừm.” Trình Triển Tâm gật đầu cam chịu, cửa phòng khách bị đẩy ra. Người phục vụ bưng thức ăn tiến vào, đặt trên bàn.

Trình Triển Tâm đầy tâm sự, hoảng hoảng hốt hốt, đang lúc có lúc không lùa bừa vài miếng, điện thoại di động kêu lên, cậu liếc mắt nhìn, là tin nhắn đến từ Mạc Chi Văn, Mạc Chi Văn hỏi cậu có khỏe không, có phải đang ở cùng Lục Nghiệp Chinh không.

Trình Triển Tâm đáp có.

Mạc Chi Văn lại hỏi nhà cậu thế nào, cần hỗ trợ gì không, Trình Triển Tâm vừa muốn nhắn lại, điện thoại di động lại bị Lục Nghiệp Chinh thu mất.

Lục Nghiệp Chinh đặt di động của cậu ở góc bàn, hất hàm: “Tự giác chút đi.”

Sống cùng một quãng thời gian, Lục Nghiệp Chinh phát hiện Trình Triển Tâm giữ một thói quen rất xấu, cậu thích vừa ăn cơm vừa trả lời tin nhắn.

Thói quen này được dưỡng thành trong khoảng thời gian Trình Triển Tâm học lớp 10 hay 11, khi đó cậu cần kiếm tiền sinh sống, luyện thi và trên lớp không thể mở di động, chỉ có thể nhân lúc ăn cơm reply các mối làm ăn, lâu dần hình thành phản xạ mỗi lần ăn cơm lại móc điện thoại.

Trình Triển Tâm vốn ăn ít, nhìn điện thoại bị phân tâm, ăn càng ít hơn.

Tật xấu hại thân này nhờ Lục Nghiệp Chinh sửa chữa bằng điều luật “Chưa ăn xong thì chưa cho cầm di động”, đã mai danh ẩn tích không sai biệt lắm, ngày hôm nay Trình Triển Tâm mất tập trung, tro tàn lại cháy, Lục Nghiệp Chinh tức thì ra tay ngay.

Trình Triển Tâm liếc thấy điện thoại di động sáng lên, tay rất ngứa ngáy, thế nhưng chẳng dám phản kháng Lục Nghiệp Chinh, bèn lôi chuyện cũ ra trả thù: “Dứt khoát đừng có để quá gần, không thì sẽ nổ tung luôn đó.”

Lục Nghiệp Chinh nghe vậy sững sờ, nghiêm mặt nâng tay, Trình Triển Tâm mím môi cười, dáng vẻ rất khoái chí, căn bản là không sợ hắn, tay Lục Nghiệp Chinh dài, dùng đốt ngón tay gõ nhẹ vào thái dương Trình Triển Tâm: “To gan nhỉ?”

Trình Triển Tâm gắp bánh bao ăn, đắc ý không đáp.

Một lát sau, Mạc Chi Văn gọi cho Lục Nghiệp Chinh, hỏi hắn: “Sao không thấy Triển Tâm trả lời tin nhắn của tui???”

“Cậu ấy mắc ăn cơm.” Lục Nghiệp Chinh đáp.

Trình Triển Tâm nuốt miếng cháo cuối cùng, chen vào: “Ăn xong rồi.”

Mạc Chi Văn nghe thấy tiếng Trình Triển Tâm bên kia, la toáng: “Tui nghe thấy rồi, mau đưa di động cho cậu ấy.”

Lục Nghiệp Chinh thấy Trình Triển Tâm ăn tạm đủ, mới trả điện thoại lại, Mạc Chi Văn bên kia hỏi Trình Triển Tâm: “Triển Tâm, ông cậu có khỏe không?”

Trình Triển Tâm trả lời rất nhanh: “Khỏe, đã xuất viện.”

“Vậy thì quá tốt rồi.” Mạc Chi Văn hưng phấn, “Triển Tâm, tụi này vừa nãy hẹn tháng bảy đi đảo M chơi, đang xác định giờ bay, cậu đi chơi cùng tụi này luôn nhé?”

Trình Triển Tâm liếc mắt nhìn Lục Nghiệp Chinh, Lục Nghiệp Chinh cũng nghe, cau mày chỉ chỉ chính mình, Trình Triển Tâm cứ thế giúp hắn hỏi: “Lục Nghiệp Chinh nói cũng muốn đi.”

Lục Nghiệp Chinh trơ mắt nhìn Trình Triển Tâm tự biên tự diễn.

“Cậu ấy vốn có trong danh sách rồi.” Mạc Chi Văn đáp, “Đọc số chứng minh đi tôi còn đặt vé.”

Trình Triển Tâm đồng ý.

Ăn xong về đến nhà, Trình Triển Tâm cả ngày mệt mỏi, Lục Nghiệp Chinh bắt cậu đi nghỉ sớm.

Trình Triển Tâm trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, ngồi trên giường, ngây ngẩn một hồi, rồi chìm vào giấc ngủ.

Nhưng cậu ngủ không tốt, lúc tỉnh lại đầu đau cực kỳ, nhìn đồng hồ, hơn mười một giờ, cậu chỉ ngủ hai giờ đã dậy.

Cổ họng Trình Triển Tâm rất khô, xuống giường lê dép ra cửa, muốn uống nước.

Lục Nghiệp Chinh còn trong phòng khách xem tài liệu, Trình Triển Tâm rót nước, đi tới liếc mắt nhìn, hỏi Lục Nghiệp Chinh: “Có cần giúp một tay không?”

Cậu không cảm thấy buồn ngủ, chỉ muốn tìm ít chuyện mà làm.

Lục Nghiệp Chinh liếc cậu, phát hiện Trình Triển Tâm lại không mặc quần áo đàng hoàng.

T shirt rất dài tròng vào người, phủ lên cả bắp đùi, thế là lười mặc quần, chân dài, nhỏ, trắng muốt lúc ẩn lúc hiện trước mắt Lục Nghiệp Chinh.

Lục Nghiệp Chinh ngồi ở góc ghế sô pha, Trình Triển Tâm mải nhìn máy vi tính của hắn, một chân quỳ trên ghế sa lon, ghé vào bên cạnh Lục Nghiệp Chinh, mặt cách mặt Lục Nghiệp Chinh chưa đến 5 centimet, lông mi dài, cong đến mức tích tắc sau đã có thể quét nhẹ qua mặt Lục Nghiệp Chinh.

Đầu gối Trình Triển Tâm bỗng hơi giần giật, quỳ không vững vàng, thân trên hơi lung lay, sắp đổ ập.

Lục Nghiệp Chinh kéo Trình Triển Tâm, để cậu ngồi vững, sau đó lập tức buông lỏng cánh tay, hắn hỏi Trình Triển Tâm: “Giúp thế nào?”

“Cái này.” Trình Triển Tâm duỗi tay chỉ vào bài hướng dẫn giải trong máy Lục Nghiệp Chinh, hỏi hắn: “Đọc có hiểu không?”

Cùi chỏ Trình Triển Tâm tiếp xúc cánh tay Lục Nghiệp Chinh, mới ngủ dậy nên hai má ửng hồng, mùi thơm sữa tắm nồng nàn cứ thế vây phủ quanh thân hắn.

Lục Nghiệp Chinh nhìn gương mặt Trình Triển Tâm không hề phòng bị, tâm tư xấu xa cứ thế đâm chồi nảy lộc sinh sôi.

Không nghe thấy Lục Nghiệp Chinh trả lời, Trình Triển Tâm quay đầu hỏi hắn: “Này, có hiểu hay không?”

Tiếng Trình Triển Tâm âm mang theo chút ít nghèn nghẹn của giọng mũi khi vừa ngủ dậy, trong mắt vẫn còn hơi nước, cánh tay tùy ý gác lên tay vịn ghế sô pha.

Nghĩ đến vừa nãy chạm vào Trình Triển Tâm, xúc cảm ấm áp mềm mại trên tay khi cách lớp quần áo, Lục Nghiệp Chinh chỉ muốn tóm lấy tay Trình Triển Tâm, đè cậu lên ghế salông, làm gì đó.

“Không có, cậu không quấy rầy đã là giúp.” Lục Nghiệp Chinh hiện tại chỉ có một chỗ muốn ‘nhờ’ Trình Triển Tâm giúp, mà Trình Triển Tâm lại không thể đỡ cho.

Trình Triển Tâm lại còn phản bác: “Tôi đâu có quấy rối.”

Lục Nghiệp Chinh thở dài, lắc đầu: “Đi ngủ phần cậu đi thôi.”

Trình Triển Tâm “Ừ” một tiếng, vẫn không muốn cách xa Lục Nghiệp Chinh, cậu bảo: “Ngủ không được. Tôi ngồi đây tí nữa.”

Nói xong ngoan ngoãn ngồi vào góc còn lại sô pha, giám sát Lục Nghiệp Chinh học tập, nhấn mạnh lần nữa: “Không hiểu cứ hỏi tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.