Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại

Chương 57: Lại cho anh sờ sao



Làm minh tinh găp phải tình huống thổ lộ giữa đường như thế nên tính là rất phổ biến, mặc dù Quý Nguyên cảm thấy đây là trời cao có lòng không để cho anh giáo dục đồ chó, nhưng mà khí thế này, vốn có một nửa đều là giả vờ.

Chỉ cần biểu hiện đủ tự tin, đổi trắng thay đen đã là cái vẹo gì, Quý Nguyên thật sự rất tưởng điểm này.

Nắm chắc được loại này tín niệm, Quý Nguyên nắm tay ưỡn ngực không chú ý đến sắc mặt vi diệu của Chu Diễn bên cạnh: "Cám ơn em."

Cô bé nghe được mình và anh nói chuyện, lúc này mới ngẩng đầu lên, gương mặt vẫn hồng như cũ, cô bé nhìn Quý Nguyên, lại nhìn Chu Diễn ở bên cạnh một chút, rồi sau đó lại lần nữa đưa mắt dời đến trên người Quý Nguyên: "Ừ, có thể ở trong trường học nhìn thấy anh thật là quá may mắn."

Chu Diễn thối nghiêm mặt ở bên cạnh mất hứng nhắc nhở người: "Quý Nguyên không phải độc thân."

Tại sao có thể nửa đường lại nhảy ra một người thổ lộ linh tinh vậy, hiện tại nếp sống ở cái xã hội này đến cùng là đang chuyện xảy ra chuyện gì? Thật là không có đạo đức thói đời bạc bẽo.

Cô bé vốn xấu hổ, lại từ khí thế phía trên phát hiện Chu Diễn không phải là người rất dễ thân cận, vì vậy không tự chủ được nhích lại gần về phía Quý Nguyên bên kia, sau đó nói: "Em biết rõ nha, ừ, em thích chính là cái loại fan thích đó, không phải cái loại nói chuyện yêu đương đó."

Cái này không rõ ràng sao, Quý Nguyên nghĩ. Nhưng Chu Diễn vẫn đang đứng bên cạnh một bộ hận không được muốn ăn thịt người.

Quý Nguyên cảm giác em gái này bị Chu Diễn nhìn chằm chằm cũng thương cảm, tự bồi thường trong lòng, anh hỏi: "Vậy anh ký tên cho em nhé?"

Mặt cô bé càng ngày càng đỏ, cả đôi mắt đều là Tiểu Tinh, cảm giác bị cảm động đến muốn khóc: "Có thật không, cám ơn, em thật sự rất rất thích anh, phòng ngủ của em mọi người đều thích anh."

"Cám ơn!" Quý Nguyên vội vàng ngừng lời của cô bé..., chỉ sợ lời nói sau đó của cô bé là tổ tông mình mười tám đời nhà mình đều thích mình, đồ chó sợ là sẽ làm một đợt phát bệnh.

Mặc dù trong giọng nói của cô bé có kích động, nhưng mà động tác lại vô cùng khiêm tốn, tâm vẫn đủ nhỏ, bởi vì sợ hưng phấn quá mức ... Sẽ khiến cho những người khác vây xem, tạo ra khó khăn cho Quý Nguyên. Cô bé cẩn thận từng li từng tí từ trong túi lấy ra một quyển sổ tay xinh đẹp, lật tới một trang trong đó, cũng đưa bút cho Quý Nguyên.

Chu Diễn ở bên cạnh nhìn cô giống như là ảo thuật từ trong túi có thể lấy ra nhiều đồ như vậy, hơn nữa cho dù là cô bé này là có dụng ý xấu ẩn núp lại gần, trong lòng dấm quả thật muốn thành biển rồi, một lớp sóng tiếp theo một làn sóng đánh tới.

Trước mặt Quý Nguyên giáo dục không chỉ không có thành công, bây giờ còn bởi vì em gái này mà thành giáo dục ngược lại rồi.

Ký tên cho người ta đã là quen việc dễ làm chuyện, Quý Nguyên nhận lấy bút viết xuống tên của mình. Mới vừa trả lại, lại nghe cô bé nói: "Cái đó, Viên Viên có thể ôm một chút được không?"

Rốt cuộc đỏ ửng trên mặt cô bé cũng tiêu tán một chút, mắt cười lên cong cong.

Nếu không phải là Chu Diễn ở bên cạnh, Quý Nguyên nhất định cảm thấy dáng dấp của cô bé này thật đáng yêu, hiện tại nói ra muốn một cái yêu cầu ôm một cái cũng không có gì ghê gớm. Nhưng mà bây giờ Chu Diễn đang ở bên cạnh đấy, tầm mắt tử vong giống như laser một dạng cháy sau lưng mình.

Quý Nguyên thật sự không sợ nếu mình ôm một cái Chu Diễn sẽ làm ra chuyền gì ghê gớm đối chính mình, nhưng anh chỉ sợ cô bé này nửa đêm đường đi không an toàn.

Dù sao hiện tại ánh mắt của đồ chó là bộ dạng muốn làm thịt người.

Suy nghĩ về an toàn của mình cùng với đối với an toàn của cô bé, Quý Nguyên khẽ lắc đầu một cái: "Xin lỗi, cái này coi như bỏ qua."

Cô bé mím môi một cái, nho nhỏ nói thầm: "Tin đồn quả nhiên là thật."

Quý Nguyên vốn là muốn sau khi cất bước cùng tạm biệt với cô bé thì đi về phía trước, lại nghe câu này có chút nghi ngờ: "Tin đồn gì?"

Cô bé rất bát quái: "Trên web bọn họ nói bạn trai anh rất thích ăn dấm, có phải vì vậy anh mới không ôm em không?"

Quý Nguyên nhìn qua thì thấy ở chung rất tốt, không có một chút nào bộ dáng nam thần trong TV, khiến cô bé rất buông lỏng, lời nói ra cũng có chút trực tiếp.

Giữa các fan đã sớm thảo luận, chỗ bí mật trong diễn đàn nói chuyện say sưa, trong vài giờ đã đưa ra chứng cớ xác định Bạn trai của Quý Nguyên chính là một dấm lớn.

Mặc dù nghe đều là oai môn tà đạo, hơn nữa theo chứng không quá chặt chẽ, nhưng mà kết luận này đánh bậy đánh bạ tất cả đều đúng rồi.

Quý Nguyên nghe lời này có chút thầm dễ chịu, thiếu chút nữa bật cười tại chỗ. Anh không thể luôn nói Chu Diễn thích ăn dấm, cùng một câu nói đã nói nhiều rồi, Chu Diễn lại không chịu thừa nhận, cái này không có tin tưởng và nghe theo, nhưng nếu là từ trong miệng người thứ ba nói ra lại không giống nhau, đây quả thực là chứng cứ có sức thuyết phục.

Anh dùng ánh mắt liếc nhìn sắc mặt của thùng dấm lớn họ Chu đứng ở bên cạnh, cho dù là rất muốn gật đầu phụ họa em gái một cái, nhưng trên mặt còn rất nghiêm nghị: "Sắp vào học rồi, anh phải đi trước, hẹn gặp lại."

Cô bé có chút tiếc nuối gật đầu một cái: "Vâng, cám ơn anh nha, gặp lại!"

Bọn họ đi về phía trước hai bước, Chu Diễn quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện cô bé kia còn đứng ở phía sau nhìn chằm chằm Quý Nguyên, giống như hòn vọng phu vậy. Thiếu chút nữa Chu Diễn không nhịn được đưa tay kéo Quý Nguyên vào trong ngực, để cho tất cả ánh mắt nam nữ ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Quý Nguyên nhìn xem một chút, ông lớn Quý Viên Viên là ai chăm sóc.

Nhưng Chu Diễn không thể.

Đây là suy nghĩ của Quý Nguyên. Truyền thông bát quái vốn chính là chỗ nào cũng nhúng tay rồi, một mình anh đi học phiền toái coi như xong, không muốn khiến Chu Diễn cũng bị cuốn vào.

Chu Diễn rõ ràng bị chọc tức, khí này ngược lại không lớn, nhưng mà hiếm khhi có sắc mặt không tốt rõ rệt.

Quý Nguyên cùng cậu được sắp xếp ở vị trí trong góc, khi vào tiết còn mấy phút nữa, trong phòng học nhưng cũng không có người nói chuyện. Không chỗ nào mà không phải là cúi đầu làm chuyện của mình, có một hai người sẽ quay đầu lại nhìn Quý Nguyên ở bên này một chút, cái khác vẫn rất tốt.

Quý Nguyên cảm thấy đối phương là fan nữ, mình lại cong, như vậy có cái gì phải lo lắng. Có lẽ từ góc độ của Chu Diễn mà nói, lúc trước trên bàn cơm Quý Nguyên mới vừa bị người ta nói là yêu thích ngực lớn, trong này nguy hiểm vẫn hết sức rõ ràng. Chớ nói chi là trong lòng Chu Diễn ông lớn Quý Viên Viên vốn chính là lên trời xuống đất, cái loại mà ngay cả không khí cũng nên thích anh đó, hiện tại bỗng chốc bị nhắc nhở, càng thêm cảm thấy khắp thế giới chỗ nào cũng thấy mơ ước Quý Nguyên.

Quý Nguyên khó được có lúc mình có thể tới lớp nghe giảng, khi vừa lên lớp là hết sức chuyên chú. Vốn là có ý định muốn dỗ dành dụ dỗ Chu Diễn, nhưng mà quay đầu đã lập tức bị giáo sư hấp dẫn sự chú ý.

Cho đến khi hai tiết học kết thúc, hai người lái xe về nhà, Quý Nguyên mới chú ý tới hình như cảm xúc của Chu Diễn chưa bao giờ hoàn toàn quay lại đấy.

"Buổi tối ăn cái gì đây?" Quý Nguyên mở miệng hỏi.

Anh muốn dời đi lực chú ý của Chu Diễn một chút.

Tiếng của Radio truyền thanh làm bối cảnh, nhẹ nhỏm sung sướng mà vang lên ở trong xe.

Chu Diễn mất hứng quay lại, nhưng không phải là tính bày mặt mũi cùng Quý Nguyên, cậu đưa mắt nhìn phía trước, giọng nói còn rất tốt: "Anh muốn ăn cái gì? Nếu muốn ra bên ngoài ăn thì đi sớm, ở nhà ăn còn phải đi siêu thị một chuyến."

Trong nhà có bao nhiêu thứ hiện tại Quý Nguyên cũng không rõ, bình thường đều là Chu Diễn tự mình đi hoặc là cậu bảo người ta mua thêm.

Mặc dù Chu Diễn là không có mắng mình, nhưng mà Quý Nguyên vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

"Bình thường anh đều không ôm fan, " Quý Nguyên ở bên cạnh nói.

Chu Diễn lúc này mới quay đầu nhìn anh một cái: "Ừ, sau đó thì sao?"

Sắc mặt còn không phải là rất tốt, mắt đều là lạnh lẽo.

Lúc này trong lòng Quý Nguyên quẹo một chỗ, nhưng ghen sẽ tức giận thành ra như vậy sao? Chu Diễn không phải là nghĩ rằng anh nói chuyện cậu thích ăn dấm cho mọi người nghe chứ? Quý Nguyên vội vàng nói: "Chuyện em thích ăn dấm không phải là do anh nói ra!"

Mặt khác quả thực khẳng định là cậu rất thích ăn dấm chua, Chu Diễn thu lại ánh mắt, nhưng mà tay vốn đang nắm tay lái lại chặt hơn một chút.

Người không chỉ không dỗ trở lại, mà cậu chủ chó càng tức.

Tức giận, muốn ăn người, còn phải Viên hồ hồ là loại người như vậy.

Hai người lái xe trở về nhà, cũng không tự mình tự đi siêu thị, Chu Diễn gọi điện thoại cho người ta ta đưa đến tận nhà.

Về đến nhà Quý Nguyên thì hoàn toàn tỉnh táo lại, anh nằm chết dí trên ghế sa lon, lấy điện thoại di động ra lướt lướt, đầu tiên là hồi phục mấy cái tin tức, rồi sau đó mở Weibo ra. Trên web còn là trước sau như một hàng tin tức nhắc nhở. Vốn là anh chỉ muốn lướt một cái tin tức, ngay cả bát quái cũng không nhớ thấy thế nào, kết quả điểm vào trong tin tức phát hiện một Weibo có lượng xem rất cao, thời gian Weibo này đăng lên cũng không lâu, cũng chính là hơn mười phút trước.

Phương Linh: tôi cùng Quý Nguyên @ nguyên hồ hồ cùng với @ Vạn Giai Giai không có bất kỳ bất hòa gì, trên chương trình là đùa giỡn giữa bạn bè với nhau, hi vọng mọi người không cần quá soi xét.

Vạn Giai Giai không kiến cho Quý Nguyên có chút ngoài ý muốn nào, cô đã chuyển đến Weibo của Phương Linh. Cô vốn chính là người hiền lành, nhưng mà lại bình thường vẫn sẽ duy trì loại này giả bộ bên ngoài này, nhưng về phần bản nhân trong lòng nghĩ như thế nào, đó lại là một chuyện khác rồi.

Vạn Giai Giai: 【 Bão Bão 】【 Bão Bão 】//@ Phương Linh: . . . . . .

Lập tức tin nhắn của Trần Phàm Kiều ở bên kia cũng gửi tới.

Trần Phàm Kiều: em xem tên weibo chưa? Phương Linh kia.

Ông xã của đồ chó: mới vừa nhìn thấy.

Trần Phàm Kiều: chuyển hoặc là không chuyển cũng được, tùy em thôi, chuyển cũng không cần nói thêm cái gì.

Đồ chó: em không vòng vo.

Quý Nguyên không thích kiểu không khí lựa ý hùa theo bạn bè giả tạo của Làng Giải Trí này, thứ nhất Phương Linh cùng anh không phải bạn bè, thứ hai, cái cười giỡn đó trừ lúng túng bên ngoài không có chút thú vị nào.

Vì thế cái Weibo này Quý Nguyên coi là hoàn toàn không có nhìn thấy, coi như bỏ quên đi.

Buổi tối là tập thứ hai của đi trên đường, Chu Diễn ở trong phòng lấy máy vi tính, Quý Nguyên ngồi một mình trên ghế sa lon nhìn.

Trong tập thứ hai chính thức bắt đầu du lịch, ngay ở ngày đầu tiên biểu hiện của Phương Linh không giống người thường, nhất định mọi người mặc kệ cô, cô còn dựa theo kế hoạch của mình đi chơi đêm, một cái khiến cho bước chân của cả nhóm rối loạn, nhóm không thể không vì vậy ở ngày du lịch đầu tiên mở ra một cuộc hội nghị nghiêm túc

Mặc dù vẫn là không có hiệu quả gì, từ sau cuộc phỏng vấn một mình Phương Linh cũng có thể thấy được.

"Tôi cảm thấy hoàn toàn không có cần thiết nhét một đống người chung một chỗ, tự mình muốn chơi cái gì thì chơi cái đó, cái này không phải mới là ý nghĩa của du lịch sao? Tôi không cảm thấy một đám người không quen nhau xúm lại có ý nghĩa gì."

Đoạn này Quý Nguyên cũng là xem chương trình mới biết, lập tức muốn cho Phương Linh một tràng vỗ tay thực sảng khoái. Không tán dương không che giâu, cô gái có dũng khi lớn mật nói thẳng như vậy quả thật đúng vậy vượt qua người thường, có thể rõ ràng đập tan Tống Nghệ ôn nhu xé tan vở kịch của Làng Giải Trí Âu Mĩ.

Cũng có thể là trọng tâm đề tài này được suy xét trong vòng một tuần, chương trình cắt nối biên tập hai rõ ràng có một chút thiên về, phần đất diễn của Quý Nguyên ở bên này được cắt tương đối nhiều một chút, còn có cả một đoạn ngắn anh gọi điện thoại cho Chu Diễn. Tổng thể mà nói cả hình tượng không có cái gì quá lo lắng.

Lúc Quý Nguyên xem truyền trực tiếp, Chu Diễn đi tắm, chờ khi Quý Nguyên thấy không sai biệt lắm, cậu đi ra từ trong phòng tắm.

Chu Diễn chỉ quấn một chiếc khăn tắm, lúc đi ra cửa phòng tắm dừng lại một chút, hình như là liếc mắt nhìn Quý Nguyên, nhưng mà chờ khi Quý Nguyên ngẩng đầu đã nhìn thấy một tấm lưng cường tráng, có một hai giọt nước chưa có lau khô theo sống lưng của Chu Diễn tuột xuống, biến mất vào thắt lưng.

Nhất thời tâm tình của Quý Nguyên là đứng núi này trông núi nọ, lại nghĩ tới lúc ban ngày Chu Diễn đáp ứng mình chuyện sờ ngực. Sáng sớm ngày mai dù sao cũng rãnh rỗi, lúc này không làm thì đợi đến bao giờ?

Anh lập tức tắt ti vi đứng lên, vốn tưởng rằng Chu Diễn ở trong phòng còn chưa ngủ, ai biết lúc đi vào phòng đèn trong phòng đã tối.

Quý Nguyên trong lòng có mưu đồ, vì vậy từ từ đi tới, nhỏ giọng hỏi: "Em ngủ rồi hả?"

Chu Diễn đưa lưng về phía anh, nhưng thật ra là không có ý định ngủ, nhưng mà vào lúc này muốn lừa gạt Quý Nguyên tới dỗ mình, làm cậu ban ngày ăn này vài hớp dấm có thể tiêu hóa hết.

Quý Nguyên quả nhiên là chuyển qua, anh ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ sờ cánh tay lộ ở bên ngoài của Chu Diễn, nóng hồ hồ: "Có phải vì chuyện ban ngày em vẫn còn không vui hay không?"

Chu Diễn trong lòng vui mừng, cảm thấy Quý Viên Viên là muốn mở miệng dụ dỗ mình, cậu từ trong lỗ mũi ừ một tiếng, dè dặt chờ đợi Quý Nguyên mở miệng đút đường vào miệng cậu.

Trong bóng tối, Quý Nguyên lại dời mông một chút, ánh mắt của anh như một điểm ánh sáng trong đêm đen, rơi vào cơ ngực bền chắc đang nửa lộ ở bên ngoài chăn mền của Chu Diễn, thèm thuồng lại do dự mở miệng: "Vậy, vậy còn cho sờ không?"

Chu Diễn: . . . . . .

Cậu chủ chó cảm thấy cuộc sống giống như lá rơi nhẹ nhàng, đại khái không có gì đáng để mong chờ nữa rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.