Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại

Chương 6: Quý Nguyên ngây thơ 2



Mùa đông thành phố J ướt lạnh, đặc biệt là sáng sớm hôm nay bắt đầu mưa, trong không khí càng cảm thấy một cỗ lạnh lẽo làm người ta không vui, liều mạng xuyên qua những khe hở chui vào trong người.

Nhưng mà điều này cũng không thể ngăn cản kế hoạch đi ra ngoài của ba mẹ Quý Nguyên, từ sáng sớm hai vợ chồng đã ra khỏi cửa đến hái rau trong một nông trại nhỏ ở ngoại ô thành phố, nói là đồ ăn mới mẻ, cho Quý Nguyên mở mang khẩu vị.

Trong quá khứ năm thứ hai đại học của Quý Nguyên, nhất định anh ở nhà không dậy nổi, nhưng đồng hồ sinh học trong bảy năm cũng theo đến đây, vừa đến tám giờ anh đã bò dậy.

Vào nhà vệ sinh giải quyết, Quý Nguyên mê man nhìn người trong gương kia, tóc ở thái dương đã dài đến tai, kiểu tóc giống như mây đen che đỉnh nhìn qua hơi dài không quá quê mùa, nhưng đây là kiểu tóc lưu hành lúc này.

Xấu xí là thật xấu xí.

Nếu không phải thật sự do khuôn mặt giàu collage như bảy tuổi kia của Quý Nguyên, Quý Nguyên cũng không dám soi gương.

Mà đột nhiên trở lại kỳ nghỉ đông năm thứ hai đại học, Quý Nguyên cảm thấy có gì đó không phù hợp với thời trang và thẩm mỹ nơi này, ví dụ như lúc này anh đưa ra điện thoại thông minh anh đã quen dùng, căn bản không khác gì món đồ chơi của trẻ em, dùng như thế nào cũng khiến tâm mệt mỏi. Từ ngữ lưu hành trên ti vi trên internet cũng khiến anh lúng túng đến cả người lông nổi da gà.

Vào lúc này một đứa con trai liên tục nhắn tin cũng còn kém hơn nửa tháng mới ra ngoài. Đối với Quý Nguyên mà nói một không biết giá cả của cổ phiểu trên thị trường, hai không biết dãy số trúng thưởng, thú thật niềm vui sống lại sự thật là ít ỏi.

Quý Nguyên hất lên mặt mình hai vốc nước lạnh, vào phòng bếp tìm được hai cái bánh bao nóng trở lại phòng thuận tay cầm lên số của Cầu Cầu, đợi lát nữa lớp trưởng cao trung của bọn họ sẽ tới tìm anh nói chuyện gặp mặt ngày hôm sau.

Mẹ Quý Nguyên tự mình làm bánh bao nhân thịt quyến rũ con sâu thèm ăn của người, Quý Nguyên đang phồng má nhai hăng say, giương mắt nhìn thấy nụ cười hiếm khi mới hiện ra của Chu Diễn ở bên cạnh. Lập tức anh một miếng nghẹn họng, Quý Nguyên giơ tay hạ khung ảnh xuống, lạch cạch một tiếng che ở trên bàn.

Mắt không thấy tâm không phiền.

Chờ Quý Nguyên ăn xong một cái bao, phía dưới góc phải máy vi tính địa chỉ Cầu Cầu vẫn không có động tĩnh, ngược lại sủng vật Cầu Cầu nhảy loạn cả màn hình.

Cách mấy năm nhìn lại cái này Quý Nguyên cảm thấy có chút ngu ngốc chọc cười, nhưng anh vẫn thuận tay cho chim cánh cụt nhỏ tắm lại cho ăn, sau đó nhìn chằm chằm sủng vật Cầu Cầu cái trên màn hình máy vi tính kia, anh đột nhiên nhớ tới, sủng vật này còn có thân phận là đã kết hôn.

Anh nuôi một con cái, Chu Diễn nuôi một con đực, mà chính Quý Nguyên còn làm mọi cách để hai quả Cầu Cầu này kết hôn.

Bây giờ nhớ lại không chỉ có vô cùng ngây thơ, mà còn vô cùng xấu hổ.

Quý Nguyên vội vàng cho sủng vật Cầu Cầu lui ra, tránh cho nó gọi tới gọi lui không ngừng nhắc nhở bản thân đã từng làm ra những chuyện xấu hổ.

Cũng may đột nhiên vào lúc này Cầu Cầu bắt đầu nhảy lên, khiến lực chú ý dời đi.

Quý Nguyên mở tin nhắn ra, quả nhiên giống như đời trước lớp trưởng cao trung tìm anh rồi.

Lớp trưởng: Viên Viên! Ngày mai chúng ta gặp mặt bạn học, cậu tới chứ? 【 mắt lấp lánh 】

Viên Viên là biệt danh khi học trung học của Quý Nguyên.

Sở dĩ kiếp trước Quý Nguyên chọn con đường diễn viên, cũng là bởi vì sau khi kết thúc buổi gặp gỡ này, cậu của một người bạn làm công việc có liên quan tiện đường đến đón người, nhìn trúng khuôn mặt của Quý Nguyên, sau này mới thuận đường liên lạc với Quý Nguyên, gọi anh đi thử vai một chút.

Mặc dù cuối cùng bộ phim truyền hình này cũng không tới lượt Quý Nguyên, nhưng ngay sau lần đó anh có cơ hội thử vai cho bộ phim Tiểu Hỏa trên mạng. Kết quả cuối cùng, bộ phim truyền hình này được nhà sản xuất cho điểm trên trang mạng lời khen ngợi bộ phim còn chưa được một nửa. Không khí ngày càng mạnh mẽ từ trong vòng luẩn quẩn, các phân đoạn từ trên trời rơi xuống cũng không để ý đến thành quả, mỗi người chỉ một nghĩ tới liệu mình có thể viết lên một nét bút từ chỗ này hay không. Từ điện ảnh và truyền hình đến âm nhạc, không có chỗ nào mà không phải là như vậy, sản xuất lớn không còn đồng nghĩa với chất lượng tốt.

Quý Nguyên đứng trên đỉnh các loại mặt tiểu thịt tươi, đối với loại không khí này thật ra thì rất chán ghét, cho tới đời sau chờ khi anh có chút danh tiếng, anh cũng chưa từng nhận kịch bản tình cảm không sâu sắc nào.

Lúc này gặp mặt bạn học, đương nhiên là anh cũng phải đi, lập tức phải nắm được cơ hội.

Quý Nguyên: mình đến, cậu nói thời gian và địa điểm cho mình biết.

Lớp trưởng: Yes Sir, bốn rưỡi chiều mai mọi người gặp mặt ở công viên Nhân Dân, chúng ta đi ăn cơm rồi đi hát karaoke, không phải rất nhiều người, chỉ có bảy tám thôi.

Quý Nguyên: được.

Lớp trưởng: đã mấy tháng rồi chúng ta không nói chuyện với nhau, làm sao mà cậu cũng đổi tính rồi, nói chuyện cảm thấy rất nghiêm túc. 【 nghi vấn 】

Lớp trưởng một câu nói có chút lay tỉnh Quý Nguyên.

Ngược lại không phải anh cố ý nề nếp, chỉ là đối với anh mà nói, không phải mới chỉ có một học kỳ không nói chuyện với lớp trưởng, lúc này nói chuyện với nhau đều là cảm giác xa lạ. Càng đừng nói là muốn lặp lại đoạn đối thoại của bảy năm trước.

Quý Nguyên: ha ha ha ha, không phải đâu, là do tay mình bị lạnh, viết chữ có chút chậm.

Lớp trưởng: tin cậu mới là lạ, dù sao ngày mai nhớ đến đúng giờ ha.

Một khoảng thời gian sau, vẫn là lớp trưởng gửi tin nhắn đến hỏi.

Lớp trưởng: ôi chao, ai, ôi, đúng rồi, quên hỏi cậu, Chu Diễn có tới hay không?

Dù sao trước kia Chu Diễn vẫn chơi cùng với Quý Nguyên, một đám bọn họ chơi chung với nhau đều biết Chu Diễn.

Lớp trưởng: không phải là mình muốn hỏi, mà là Thường Đình Đình hỏi 【 cười mờ ám 】

Quý Nguyên:??

Đây là cái tiết tấu gì? Anh đã sớm quên sạch tất cả chi tiết nhỏ của bảy năm trước, Thường Đình Đình anh biết, chính là cậu của cô nhìn trúng Quý Nguyên bảo anh đi thử vai. Nhưng mà ngược lại Quý Nguyên chưa bao giờ nghĩ Thường Đình Đình lại thích Chu Diễn.

Lớp trưởng: Thường Đình Đình thích Chu Diễn, cậu muốn làm bà mối?

Quý Nguyên: Chu Diễn mới 17 thôi?

Nói ra lời này giống như một cái tát vào mặt Quý Nguyên năm đó, cách không gian cũng làm cho khuôn mặt non nớt lúc này của Quý Nguyên đỏ lên.

Lớp trưởng: qua năm hết tết đến cũng 18 rồi, có cái gì không tốt, đã nghe câu lấy nữ lớn hơn ba tuổi như mang vàng về nhà chưa, làm sao cậu lại cổ hủ như vậy.

Quý Nguyên: Chu Diễn dọn nhà cũng một năm rồi, mình không có liên lạc với cậu ấy, không làm được bà mối rồi.

Lớp trưởng: thiệt hay giả, Chu Diễn không liên lạc với cậu? Trước kia quan hệ của hai người rất thân thiết mà.

Phía sau tốt đến cũng không mặc quần, còn không phải là bảy năm không gặp.

Quý Nguyên ở trong lòng châm chọc, phun xong lại tự phỉ nhổ mình một câu.

Quý Nguyên: dù sao thì cũng không liên lạc.

Lớp trưởng thấy anh nói như vậy, cho là trải qua ân đoạn nghĩa tuyệt gì đó, vì vậy cũng sẽ không hỏi.

Lớp trưởng: vậy cũng tốt, vậy mình nói qua với Thường Đình Đình một câu, để cho cô ấy đừng nhớ nhung, cậu coi như mình không có hỏi, cậu cũng đừng để trong lòng.

Quý Nguyên chống cằm nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, mình ôm lấy hùng tâm tráng chí lần này muốn thoát khỏi Chu Diễn, nhưng còn chưa đến một ngày đã phát hiện ra nút này, thật ra thì Chu Diễn tràn ngập trong mọi sinh hoạt mọi xó xỉnh mọi phương diện so với bản thân, gần như khiến cho người ta thấy bất lực.

Đợi đến khoảng thời gian muốn ăn cơm trưa, ba mẹ Quý Nguyên từ bên ngoài trở lại.

"Đồ ăn tươi ngon tự tay chúng ta hái, " Mẹ Quý Nguyên lôi kéo Quý Nguyên đi vào phòng bếp chọn món ăn, lại cùng anh nói thầm, "Đúng rồi, hình như hôm nay lúc mẹ đi ra ngoài có nhìn thấy Chu Diễn ấy."

Quý Nguyên ngậm một lọ sữa trẻ em, nghe mẹ anh nói một câu không chút để ý như vậy thiếu chút nữa ói sữa ra, anh trợn to hai mắt hỏi "Chu Diễn, mẹ gặp ở chỗ nào?"

Đời trước lúc này cũng không có loại kế hoạch này nhảy ra, trái tim Quý Nguyên phù phù nhảy, chỉ sợ có tình tiết nào không bị khống chế xuất hiện. 

"Mẹ nói là hình như, lại không nói là thằng bé, cách xa như vậy làm sao mẹ nhìn rõ." Mẹ Quý Nguyên nói, "Nếu là Chu Diễn ở đây, mẹ không thể nào gọi thằng bé về đây ăn cơm."

Trong lòng Quý Nguyên thở phào nhẹ nhõm, không lên tiếng.

Mẹ Quý Nguyên hái một đống rau thơm mang về, Quý Nguyên không quá tình nguyện đi theo thu thập một lát.

"Mẹ người mua nhiều rau thơm như vậy về làm chi, thúi chết người." Quý Nguyên ngửi đầu ngón tay của mình, chóp mũi đều đã nhăn lại.

"Ta thích ăn, ba con cũng thích ăn, thế nào, một lát ta còn phải nấu trong nồi, chỉ con không thích ăn, đáng đời thúi chết con." Mẹ Quý Nguyên không chút lưu tình phá, "Chu Diễn cũng thích ăn, con nói có khi nào con chui ra từ khe đá không?"

"Người nói đến cậu ấy làm gì, người cũng không có ở đây." Quý Nguyên oán trách nói, "Người hãy thương lấy người trước mắt, quan tâm nhiều hơn đến con ruột của người đi."

Mẹ Quý Nguyên trừng mắt nhìn anh, đưa tay làm bộ muốn vặn lỗ tai của Quý Nguyên, sau khi Quý Nguyên linh hoạt tránh thoát nói: "Chu Diễn là bé nhất, con còn ghen tỵ với nó sao?"

Quý Nguyên cũng không thể nào giải thích cùng mẹ anh rằng ngày sau cái thằng nhóc đáng thương này biến thành một tên đại biến thái, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, đều tự mình nuốt tất cả khổ vào trong bụng đi.

Cách một lát, Quý Nguyên lại không nhịn được mà hỏi.

"Ai, mẹ, mẹ nói có phải hoàn cảnh sinh hoạt khi còn nhỏ ảnh hưởng lớn hay không lớn đến tính cách, nếu là khi còn bé giáo dục tốt, có phải cũng không dễ dàng làm ra những chuyện vi phạm pháp luật, trong lòng vặn vẹo hay không?"

Anh thuần túy là nhớ tới Chu Diễn, khi còn bé thấy thế nào cũng là môt đứa trẻ bình thường, ít ra mà nói cũng không phải là cái loại tật xấu không có thuốc nào cứu được, tại sao về sau lại biến thành cái dạng kia?

Mẹ Quý Nguyên hết sức chấp nhận gật đầu: "Cái này dĩ nhiên, nếu không tại sao cô Mạnh lại chuyển nhà đến ba lần, hoàn cảnh đối với đứa bé ảnh hưởng quá lớn, không từ mà biệt, con là đang nói Chu Diễn đi, mới chuyển đến nhà đối diện chúng ta là hình dáng gì, về sau lúc đi là hình dáng gì? Giống như hai đứa trẻ đấy."

Quý Nguyên khó chịu ừ một tiếng, cảm thấy mẹ anh nói rất có đạo lý, cũng không trách bà nói đến Chu Diễn.

Không nói chính xác lúc này Chu Diễn còn chưa bắt đầu biến thái đâu, thay đổi từ rễ còn có thể cứu?

Mặc kệ nói thế nào, đời này Chu Diễn có thay đổi đến thế nào cũng không có quan hệ với mình, trong lòng Quý Nguyên đang gảy bản tính, cuối cùng cho ra một kết luận tốt đẹp như cũ.

Sáng sớm hôm sau, Quý Nguyên đi chỉnh sửa mái tóc, trong quá trình đã từ chối thẳng thừng những đề nghị của lão sư Tony, cuối cùng mang một mái tóc nhẹ nhàng khoan khoái lưu loát không dùng keo xịt tóc tham gia gặp mặt bạn học.

Thời tiết vẫn là kiểu âm trầm bất định như hôm qua.

Lúc Quý Nguyên xuống khỏi xe taxi trời đang đổ mưa, bên trong công viên Nhân Dân không nhiều người lắm, giọt mưa rơi vào lá cây thường xanh, lại đi xuống thấp rơi vào trong đất.

Tiếng cười nói của nam nữ không cách nào bị tiếng mưa rơi che kín, truyền ra từ chỗ đình nghỉ mát trong công viên.

Quý Nguyên quẹo khúc quanh, tiến vào tầm mắt mọi người, lập tức có người cười lên.

"Ai, Quý Viên Viên đến rồi!"

Đứng trong đình nghỉ mát có năm người, hai nam ba nữ, Quý Nguyên đến vừa đúng ba nam ba nữ. Nhóm bọn họ có quan hệ khá tốt khi học cao trung, trong lúc học đại học ít nhất nghỉ đông và nghỉ hè cũng phải gặp nhau một lần.

"Mẹ nó, không có thiên lý Quý Viên Viên, làm sao cậu lại đẹp trai lên nhiều như vậy?" Thường Đình Đình đã chạy tới không chút nào kiêng dè ôm bả vai Quý Nguyên, "Giá trị nhan sắc của cậu để cho mình từ trong tâm lý thất tình đi ra, mình thích cậu, chúng ta nói yêu thương chứ?"

Quý Nguyên cho nàng chọc cười, nhìn lại những người khác đứng bên cạnh, từng người đều trẻ hơn rất nhiều so với trí nhớ của Quý Nguyên. Lúc này mọi người còn không phải bị hiện thức làm cho mệt mỏi, sau dánh vẻ bận rộn bôn ba ở công việc sự nghiệp mà dần dần xa lánh nhau, mọi người tinh thần tràn trề sức sống, sống chung thân mật lại tự nhiên.

Vốn cho là muốn tìm một chút thời gian để dung nhập vào sinh hoạt của Quý Nguyên mười chín tuổi giống như đi tìm cảm giác ban đầu.

"Vậy định trước," Quý Nguyên đẩy Thường Đình Đình tiến vào đình nghỉ mát trước, "Đợi sang năm thì đi lĩnh chứng."

Lớp trưởng nói: "Quý Nguyên, trong mắt những tiểu cô nương này sẽ không người khác, còn dư lại hai Đại lão gia chúng ta không phải rất chua cay rồi hả?"

Có nữ sinh khác cười: "Ai bảo Quý Nguyên đẹp trai như vậy, các cậu không phải so."

Mọi người chung đụng không khí náo nhiệt, khiến Quý Nguyên hoàn toàn quên mất cảm giác khó chịu khi sống lại, đợi cơm nước xong xuôi hát ca, quả nhiên cậu của Thường Đình Đình tới đón người.

Lần này Quý Nguyên ăn mặc gọn gàng mắt sáng rất nhiều so với lần trước, cậu của Thường Đình Đình Thường Nhạc nhìn một cái là chú ý tới anh. Thường Nhạc vốn không có ý định cùng những đứa nhỏ hơi say rượu đang vui đùa ầm ĩ nói gì nhiều đi ra ghế lái, hỏi Quý Nguyên: "Ở đâu, bên trong xe của ta còn có thể trở được năm người, thuận đường chở mấy đứa về cùng?"

Mấy nữ sinh cũng đã ngồi lên xe, Thường Đình Đình cũng từ ghế lái phụ thò đầu ra nói: "Ai, đúng vậy, Quý Viên Viên, cậu cùng đi chung với chúng tôi luôn?"

"Cám ơn cậu, chẳng qua nhà cháu và nhà Đình Đình nhà không thuận đường, hơn nữa trở lại bên này cũng là chuyện bốn năm km, đi xe phải mất mười phút, mấy nam sinh chúng cháu buổi tối không sợ, trước cậu chở máy cậu ấy về nhà trước."

Thường Nhạc gật đầu: "Vậy cũng được, chính các cháu trên đường chú ý an toàn một chút."

Nói xong thì quay lại trong xe lái xe đi.

Đời trước chỉ có hai mắt Thường Nhạc nhìn anh, lúc đó ngay cả nói cũng không muốn nói nhiều với anh một câu. Lúc này lại chủ động nói ra thuận đường đưa bọn họ về nhà, trong lòng Quý Nguyên không khỏi nắm chặt thêm mấy phần, tâm tình tốt hơn không ít.

Cũng xem chừng lúc trước anh uống nhiều rượu, nhìn đầu óc choáng váng không có tinh thần gì hết, hao tổn không ít điểm ấn tượng với Thường Nhạc. Thứ nhất là vì lúc này Quý Nguyên làm cho người ta lưu cái ấn tượng tốt, thứ hai là vì giữ được cái mông của mình, chỉ nhẹ nhàng uống vài ngụm rượu, còn lâu mới có được đến trình độ say như lần trước. Còn nữa, gặp mặtt lần này anh có đề nghị thời gian kết thúc sớm hơn nửa giờ, tỷ lệ đụng phải Chu Diễn càng nhỏ.

Trong lòng Quý Nguyên tự khen mình một chút, hiện tại anh muốn làm chính là nhanh lên xe đi về nhà, tránh cho nửa đường gặp phải Chu Diễn.

Anh ngựa không ngừng vó chạy vào trong nhà, chờ khi nhìn thấy ánh sáng vàng ấm áp trong hành lang, cả người cũng bình ổn lại.

Con số trong thang máy nhảy lên từng chút, chờ khi dừng ở tầng nhà anh, Quý Nguyên không nhịn được cười hì hì ra tiếng.

Chu Diễn ơi Chu Diễn, đời này lão tử và cậu mỗi người đi một ngả rồi...!

Một tiếng leng keng, cửa thang máy từ từ mở ra. Ánh sáng bên trong thang máy hình chữ nhật chiếu đến bóng tối trong hành lang, Chu Diễn đang đứng dựa tường chờ thang máy ngẩng đầu lên, nhìn về phía Quý Nguyên đang đi ra khỏi cửa thang máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.