Nhã Trúc Hy cùng Nhã Trúc Quân nhanh chóng sải những bước dài vội vã trong đêm, đi sau họ là một đám người nữa, khoảng 5, 6 tên cao to lực lưỡng mặc vest đen đi giày bóng loáng, uy nghi vô cùng. Cũng đúng thôi, một người là công chúa, một người là hoàng tử của cả một đất nước, dù đất nước ấy nhỏ nhưng dù gì cũng có tên trên bản đồ, tất nhiên là phải kéo theo một đám vệ sĩ để đảm bảo an toàn, nhất là lại đang cầm trong tay thứ đại diện cho quyền lực của cả đất nước này-con ấn.
Vì thời gian cấp bách, lại không muốn kinh động đến những kẻ đang nhăm nhe vào ngôi vị tối cao của đất nước, hai người Trúc Quân và Trúc Hy phải đích thân hộ giá đến chỗ bà nội, để con ấn ở đó sẽ an toàn hơn để ở điện chính. Buổi tối, họ chọn đi bộ trên con đường ít người qua lại nhất, đến một bóng điện cũng không có.
Trong bóng tối nhập nhòe ấy, từ lùm cây ven đường bỗng xuất hiện thân ảnh của ba người mặc đồ vải đen, mặt cũng bị che đi phân nửa, dù có là người quen cũng khó để nhận ra. Là một nữ, hai nam.
Trúc Quân khó hiểu nhìn mấy người chắn đường phía trước, lên tiếng hỏi bằng tiếng anh:
- Muốn gì?
- Tổ chức POCCDUIS, nghe qua chưa?
Một tên nam trong đó lạnh lùng đáp lại cũng bằng một câu tiếng anh nhưng chẳng ăn nhập gì. Tuy nhiên, lại khiến cho những người ở đây, trừ đồng đội của hắn không khỏi rùng mình mà lạnh sống lưng. Tố chức POCCDUIS? Ai mà không biết chứ. Đó là một tổ chức “hắc đạo” trên thế giới, gồm một ông trùm bên trên chuyên chi phối hành động của những người trong tổ chức và những thành viên khác nữa, nghe nói những người này võ công đều tinh thông, cũng là những kẻ máu lạnh, tuy không giết người những đã làm ra vô số chuyện bỉ ổi, táng tận lương tâm, đặc biệt trọng tâm là ba thành viên mấu chốt của tổ chức, võ công cao siêu, tinh thông các loại độc dược.
Tổ chức được sáng lập từ lâu, những thành viên trong tổ chức đều được giữ kín thông tin, ra đời là để nhăm nhe đến những cái gọi là “quyền lực”, một tổ chức liên thông quốc tế, nhắm đến tất cả những người đứng đầu đất nước. Cho dù những quan chức cấp cao muốn bắt họ cũng khó, chẳng ai dám đảm bảo rằng vợ con mình sẽ được ăn ngon ngủ yên trong ngôi nhà to lớn có nhiều vệ sĩ của mình.
- Muốn gì chắc hai người cũng biết._Tên nam thanh niên còn lại tiếp lời.
- Tránh ra đi. Chúng ta không liên quan._Trúc Hy lạnh lùng.
“Laz, em sao thế?”. Tên thanh niên khẽ ghé sát vào người nữa đứng bên cạnh gọi. Cô nàng lúc này như một bức tượng, đứng chôn chân tại chỗ, mắt dao động nhìn về phía trước. Trúc Hy sao? Trúc Hy là công chúa của Geut, là người kế thừa ngai vị và cũng là người mà nhỏ cần đối phó? Sao nhỏ không sớm nghĩ đến khả năng này, Trúc Hy cũng sang Geut kia mà, mà theo như tổ chức nói thì người nhỏ cần ứng phó cũng là một trong số những người bạn của nhỏ?
Phải làm thế nào chứ, bắt nhỏ phải đang tâm làm chuyện có lỗi với người mình yêu quý nhất? Bắt nhỏ phải lạnh lùng mà dứt bỏ tình cảm suốt mấy năm trời? Mọi thứ trước mắt cơ hồ như đều sụp đổ. Cái gì đưa nhỏ đến ngày hôm nay?Người nữ trong nhóm sát thủ nổi danh máu lạnh với những chiêu thức bỉ ổi không ai khác chính là Hạ Băng, Khâu Hạ Băng. Khâu Hạ Băng hiền lành dễ bắt nạt của Học Viện Thiên Thần.
- Laz, em đến chỗ tên cầm đầu kia._Tên thanh niên hất mặt chỉ vào Trúc Quân_Bọn anh xử lí lũ tay chân._Nắm được chỗ hiểm, bắt lấy sơ hở, tùy cơ ứng biến. Nhớ, thủ đoạn càng hiểm độc càng tốt. Em mang Isofluran(*) mà, đúng không?
Đó là giây phút buộc nhỏ phải bừng tỉnh. Được rồi, đây là nhiệm vụ cuối cùng mà. Sẽ không ai biết cả, không sao. Nhỏ tự trấn an bản thân nhưng trong lòng lại đang dấy lên những cảm giác sợ hãi, bất an, lo âu khó tránh. Nhỏ sợ, sợ đến một ngày nào đó, mọi người biết, bố mẹ biết, bạn bè biết, và cả Trúc Hy nữa. Họ sẽ nghĩ sao về nhỏ? Họ sẽ nhìn nhỏ với con mát như thế nào?
Hai nam thanh niên kia đi lên trước, bắt đầu giao thủ với những tên vệ sĩ to cao lực lưỡng, tuy rằng là to cao lực lưỡng, lại chiếm số đông nhưng khi giao chiến, có vẻ như lợi thế nghiêng về hai nam thanh niên kia hơn. Họ dùng những đòn mạnh bạo đánh vào những cơ thần kinh trọng yếu của con người, chỉ một đòn thôi cũng khiến mấy tên vệ sĩ kia phải quỳ sụp dưới đất, khung cảnh vô cùng hỗn độn.
Hạ Băng, cũng tức là người được gọi là “Laz” nhìn xung quanh xong liền từ từ bước tới, tạo một khoảng cách nhất định với Trúc Quân, mục tiêu là để dễ dàng giao chiến.
Điều Hạ Băng không ngờ tới chính là đối phương cũng biết võ công, rất giỏi là đằng khác, miễn cưỡng có thể so sánh với cô nàng. Nhỏ có nhiều cơ hội giành phần thắng nhưng nhỏ lại luôn nhường Trúc Quân, chỉ phòng chứ không thủ, cốt yếu là không làm Trúc Quân bị thương, dù gì cũng là em trai Trúc Hy.
Nói nhỏ thân thủ mạnh hơn Trúc Quân là đúng, nhưng thân là con gái, sức lực sẽ không thể hơn Trúc Quân được. Trong khi đó, Hạ Băng lại luôn nhường nhịn mà không đánh đối phương, cứ đánh qua đánh lại cũng thấy mệt.
Tận dụng cơ hội đối phương sơ ý, Trúc Quân túm lấy vai của Hạ Băng, chuẩn bị quật ngã nhỏ. Hạ Băng xoay người lại, mạnh bạo thoát khỏi bàn tay đang đặt trên vai, khiến áo bị rách một mảng.
Trúc Hy đứng gần đó, đương nhiên nhỏ có thể thấy điều gì đang xảy ra. Chiếc áo của đối phương bị rách, lộ ra một vết sẹo hình bán nguyệt bên vai trái rất đặc biệt, thu hút ngay sự chú ý của nhỏ.
- Vị cô nương này, xin hỏi quý danh, thân thủ mạnh mẽ, tôi vô cùng khâm phục.
Thấy bên Hạ Băng lợi thế nghiêng về phía đổi thủ, tên nam thanh niên cùng nhóm đang giao chiến với hai tên vệ sĩ còn sót lại hét lên một tiếng: “Laz, Isofluran”.
Hạ Băng nhẽ nhếch miệng lên cười lạnh, nhìn Trúc Quân như nhìn một tên dở hơi, cố điều chỉnh giọng mà trả lời bằng tiếng anh:
- Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ/ Vô duyên đối diện bất tương phùng (*).
Liền đó, nhỏ lấy từ trong túi ra một chiếc bình nhỏ có ống xịt to, xịt liên tiếp vào không khí. Vì nhỏ và hai thanh niên kia đã sớm bịt thêm khăn kín nên cũng không hề gì.
- Này, Jac, đi tìm con ấn kia đi._Một tên thanh niên lên tiếng.
- Trong lúc giao thủ, em tìm rồi, không có._Hạ Băng gấp gáp lên tiếng, thực sự là nhỏ chưa tìm, nhưng dám khẳng định là họ mang theo, chỉ là nhỏ không muốn làm gì đến bạn mình.
- Được rồi, chúng ta đi.
…
Khi Trúc Quân và Trúc Hy tỉnh dậy thì trời cũng đã gần sáng. Ngoài việc cổ hơi đau và người hơi mỏi do nằm dưới đất thì cũng không ảnh hưởng gì.
Lúc này, Trúc Quân phát hiện trên mặt đất còn xuất hiện một chiếc thẻ SD nữa. Cậu nhặt lên, tò mò bỏ vào chiếc Laptop trong túi. Trong đó là một phần kế hoạch của tổ chức POCCDUIS:
“Nhiệm vụ dành cho thành viên Laz Saedusinby - một trong bộ ba trọng yếu của tổ chức, cấp hạng A
Laz Saedusinby, tên thường gọi là Laz, vào tổ chức năm 11 tuổi, chưa có kinh nghiệm như các bậc lão tiền bối nhưng lại nhanh nhẹn, thông minh, khả năng tiếp thu cao. Sau khi trải qua thời kì huấn luyện cực khổ, Laz sở hữu một thân thủ khó ai sánh bằng, nhanh, dứt khoát, mạnh mẽ, tinh thông các loại độc dược, bột thuốc cùng các hoá chất, trở thành một trong bộ ba trọng yếu của POCCDUIS, cấp độ A, tương lai sẽ trở thành người đứng đầu.
Năm Laz tròn 11 tuổi, sẽ được sắp xếp vào Học Viện Thiên Thần, cũng là nơi công chúa đời thứ 14 của dòng họ Matuso, người kế trị ngai vàng đất nước Geut sau này chuẩn bị theo học. Laz sẽ tiếp cận công chúa, lấy thông tin, thời cơ chín muồi sẽ hành động.
Theo như thông tin cơ mật từ Điệp vụ Wuats vừa thông báo thì vào đêm ngày 20/12, công chúa cùng hoàng tử sẽ di chuyển từ điện chính đến cung điện công nương Ellistor - đời thứ 12.
Nhiệm vụ: Laz cùng Jac và Ryosn sẽ liên thủ đánh bại những người này, giành về quyền lực tối cao nhất của Geut.
Nhiệm vụ sẽ tiếp tục được cập nhật.”
...
- Tôi rút ra khỏi tổ chức được chưa?
- Chưa được.
Hạ Băng chán ghét nhìn tên đàn ông khoảng hơn 40 tuổi đang ngồi trên chiếc ghế xoay trước mặt, cả người toát ra sát khí khiến kẻ nào cũng phải run sợ, khuôn mặt già dặn dường như đã rất trải đời, không khác gì một tên trùm xã hội đen, mà cũng đúng thôi, nói POCCDUIS là một tổ chức xã hội đen không hẳn là sai, rồi lạnh lùng buông:
- Tại sao?
- Tổ chức cần đến ngươi.
- Chẳng phải đây là nhiệm vụ cuối cùng của tôi sao?
- Đúng, tổ chức đã nói, nếu ngươi muốn rời tổ chức, sẽ đáp ứng bất cứ lúc nào, chỉ cần ngươi làm xong nhiệm vụ đêm qua sẽ đồng ý cho ngươi rời đi. Nhưng nhiệm vụ đêm qua đã thành công? Ồ, Laz à, ngươi tưởng ta không biết gì sao, đáng lẽ hôm qua đã tốc chiến tốc thắng, giành được con ấn đó nhưng ngươi lại cố tình nhường đối thủ, ngăn không cho lấy con ấn. Ngươi bảo xem, ta có nên đồng ý không đây?
- Đúng là hôm qua tôi có “hạ thủ lưu tình”, cũng không hoàn thành nhiệm vụ nhưng chưa ai bảo rằng tôi phải mang con dấu trở về thì mới có thể rời đi.
- Ngươi có thể rời đi, nếu ngươi muốn. Chỉ là ta không dám đảm bảo rằng chuyện về ngươi sẽ được giữ kín với những người bên cạnh ngươi. Laz, sẽ rất vui phải không?
- Nghĩ xem, 11 tuổi, tổ chức đã đem ngươi về, huấn luyện, dạy bảo để cho ngươi có thể mạnh như bây giờ, lại có thể giúp ngươi hoàn thành ước mơ. Sau khi huấn luyện xong, cũng chưa bắt ngươi phải làm nhiệm vụ gì. Tổ chức có đối xử tệ bạc với ngươi không? Mất bao nhiêu công sức để rồi bây giờ nói đi là đi sao?
- Ngài chưa bao giờ thấy cắn rứt lương tâm sao? Làm một người lớn lại đi lừa một đứa con nít. 11 tuổi, thử hỏi lúc đó tôi đã biết suy nghĩ hay chưa?
- Nhưng chẳng phải là ngươi tự nguyện đi theo bọn ta à?
- Tổ chức không lừa tôi sao? Còn nói là tạo điều kiện học tập, chẳng qua là cố tình sắp xếp để tôi vào Học Viện Thiên Thần tiếp cận công chúa Geut.
- Điều này ngươi cũng biết đấy thôi.
- Tại sao không nói từ lúc tôi mới vào Học Viện Thiên Thần luôn đi mà lại để khi chuẩn bị đối đầu với những người của Geut mới nói? Tại sao không nói rằng công chúa Geut chính là Nhã Trúc Hy?
- Cũng thật không ngờ, ngươi lại có thể trở thành bạn thân của cô công chúa kia, việc này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Ngươi chỉ cần ở bên cạnh người kia, cung cấp cho tổ chức những thông tin cần thiết, tổ chức sẽ không để ngươi phải chịu thiệt.
- Không đời nào, tôi sẽ rời khỏi tổ chức.
- Cứ việc, nếu không muốn những ngươi xung quanh ngươi sẽ nhìn ngươi với ánh mắt khinh bỉ.
Hạ Băng chỉ hận không thể quay về 4 năm trước, hận không thể suy nghĩ sớm hơn và càng hận bản thân tại sao lại trở thành bạn thân của Nhã Trúc Hy. Quen biết Nhã Trúc Hy là sai lầm lớn nhất của nhỏ.