Uy Uy sớm một chút tan việc, cự tuyệt tất cả những lời mời, cũng không lưu lại ở bên ngoài quá lâu.
Trên phố ở Đài Loan khắp nơi đều là người với xe, nghịt người, cũng nghịt xe, cô thật vất vả mới có thể lái xe về nhà, so với bình thường thì tiêu tốn nhiều hơn gấp hai lần thời gian.
Về đến nhà, mở đèn, phòng mặc dù cũng giống như ngày hôm qua, nhưng cô vẫn cảm thấy so với bình thường thì nhiều hơn một phần vắng lạnh.
Sinh nhật a. . . . . .
Cô giật nhẹ khóe miệng, tự giễu cười cười, cất kĩ thiệp sinh nhật của bạn tốt gửi tới.
Cô cởi bỏ bộ đồ công sở, vặn nước nóng, tìm chai rượu vang đỏ trong phòng bếp cùng ly thủy tinh mang tới phòng tắm, vừa ngâm mình vừa thưởng thức rượu.
Lay nhẹ ly rượu trong tay cùng chất lỏng màu đỏ, cô đột nhiên nâng cao cốc, "Lâm Khả Uy, sinh nhật vui vẻ!"
Dứt lời, cô một hớp uống sạch rượu đỏ trong ly, sau đó khẽ thở dài.
"Ai. . . . . . Ba mươi tuổi nha. . . . . . Ai. . . . . ." Cô lại rót thêm một ly, vừa uống vừa than thở việc mình già đi.
Mắt thấy thời gian trôi cực nhanh, cô hai mươi tuổi và cô ba mươi tuổi có cái gì khác nhau đây?
Có a, trở nên già hơn, cũng ngu ngốc hơn, ha ha ha a. . . . . .
Cô suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười, uống hết một ly rồi lại một ly.
Dùng đầu ngón chân chơi đùa bọt, cả người cô ở trong nước nóng tỉnh táo lại, suy nghĩ không quản được lại bắt đầu dạo chơi .
A Lỗi, hiện tại anh đang làm gì?
Chắc hẳn anh vẫn còn đang ca hát thôi.
Hàng năm ngày hôm nay anh đều muốn đi chợ, sau khi kết thúc ắt sẽ bị đám Tiểu Uông bọn họ kéo đi cuồng hoan, bình thường chờ anh trở về cũng đã là rạng sáng ngày thứ hai rồi.
Ngoài phòng lần nữa hạ xuống màn mưa, hai chân cô phụ xếp ở hai bên thành bồn tắm, tự dưng nhớ tới hồi mới quen mấy năm trước, lúc ấy hai người đều nghèo rớt mùng tơi, đến nỗi không có tiền mua xe hơi, lúc đó bởi vì bị Đài Truyền Hình phong sát, cho nên vẫn còn đang trú hát ở PUB, đi chợ thì phải dựa vào một chiếc xe máy cũ nát thay đi bộ, còn cô thì vẫn trung thành với xe buýt.
Một ngày kia, lúc ấy cũng đang mưa, cô bởi vì công việc làm thêm giờ đến đêm khuya, phải về nhà thì lúc đó xe buýt đã sớm ngừng hoạt động, cô vốn đã chấp nhận tính toán đội mưa mà đi về, nhưng vừa mới đi ra cửa chính, đã nhìn thấy anh ngồi trên chiếc xe máy rách nát ở đó nhìn thẳng vào cô . . . . .
Mưa vẫn cứ rơi lấy.
Cô đi tới phía trước, hỏi: "Sao lại ở chỗ này?"
"Đi ngang qua." Anh nói, trên tóc nước mưa thuận theo gương mặt của anh trượt xuống, cho đến cằm, tụ lại, sau đó nhỏ xuống.
Cô nhịn không được bật cười, giơ tay lên lau gương mặt ướt sũng cho anh, "Cậu không mang áo mưa sao?"
"Không có." Anh nói chuyện luôn tóm tắt đơn giản, sau đó cởi áo khoác da trên người mình xuống, ném lên trên đầu cô."Mặc vào."
Cô theo lời mặc vào, anh nổ máy, cô không đợi anh nói liền ngồi vào chỗ ngồi phía sau, từ đằng sau ôm lấy hông anh.
Quần áo của anh thật ra thì đã sớm ướt hơn phân nửa, nhưng cô không hiểu sao lại cảm thấy ấm áp, chiếc xe xuyên qua đêm tối trên các con đường ở Đài Loan, mặt cô dính chặt vào tấm lưng ướt đẫm của anh, chỉ cảm thấy những ánh đèn được tấm lưng anh che chắn.
Bọn họ đội mưa đi qua nửa thàng phố, trở lại cái ổ của mình.
Thật lâu sau đó cô mới tỉnh ngộ, thật ra thì mình ngay từ lúc đó đã yêu anh, yêu việc anh cố ý đứng dưới trời mưa đợi cô mấy giờ liền, xong người đàn ông đó lại mạnh miệng nói anh chỉ là "Đi ngang qua".
Vô lực than nhẹ một tiếng, cả người cô chìm vào trong nước, tức giận đến không nhịn được mới toát ra, lần này cô không cần tốn công rót rượu, cầm chai rượu lên trực tiếp uống.
"Ha. . . . . ." Cô hít một ngụm khí lớn, sau đó đặt khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên một bên thành bồn.
"Thật là, tại sao lại yêu phải con người phiền toái như vậy?" Cô ực thêm một ngụm rượu nữa nữa, lầu bầu tự oán trách, "Vừa không đẹp trai, lại phiền toái, tính khí cũng không tốt chút nào, khi sáng tác bài hát thì bế quan ba ngày hai bữa nhốt chính mình trong phòng làm việc, lúc không sáng tác bài hát lại thường vì quảng bá cùng họp báo bận đến mức không thấy bóng dáng. . . . . ."
Cô kề miệng chai lại uống thêm một ngụm, trong đầu như cũ âm thanh chán nản cùng vô lực.
Cái chủng loại người kia căn bản trong đầu suy nghĩ đều là âm nhạc, âm nhạc, âm nhạc!
Trừ âm nhạc, vẫn là âm nhạc!
A, âm nhạc thật đáng ghét nha ——
Cô đang hò hét phản đối trong đầu, vô lực lại uống một ngụm rượu. Âm nhạc nha âm nhạc nha, làm cho người ta vừa yêu vừa hận. . . . . .
Có gì đặc biệt hơn người đâu cơ chứ, không phải chỉ là ca hát thôi hay sao, cô cũng biết ca hát nha!
Nghĩ đến đây, cô nâc một cái..., sau đó bắt đầu hát lên bài hát vừa lạc điệu lại sai nhịp.
"A, đúng rồi, là như thế này hát. . . . . . Em và anh rốt cuộc có tính là một đôi tình nhân hay không, em hỏi như vậy có phải có chút ngây thơ. . . Ò ó o, em muốn chúng ta không chỉ là bạn bè. . . . . .đôi tai em, chỉ muốn nghe anh nói, đôi mắt em, không tha cho một hạt cát, em đố kỵ, buồn bực không có đạo lý, thời gian đi theo anh, người khiến em vui buồn —— rồi. . . . . ."
Lần nữa nấc lên một cái, cô đột nhiên nở nụ cười: "Ha ha ha a. . . . . . Ai nha, buồn vui a. . . . . . Lâm Khả Uy, cô thật là một người phụ nữ đáng thương, tôi mời cô!"
Miệng cô kề sát miệng chai uống thêm vài ngụm, tiếp tục hát, chai rượu vang đỏ trong tay bị cô uống đến sạch sẽ trơn bóng rót không ra một giọt, cô mới từ trong nước ra ngoài, chỉ vừa mới đứng lên, một hồi chóng mặt để cho cô mới vừa nhảy ra bồn tắm liền té quỵ xuống đất, vỏ chai rượu cô cầm trong tay “cheng” một tiếng rơi xuống, tan tành dưới đất.
"Đau quá!" Mặc dù có mấy miếng miểng thủy tinh cứa qua bắp đùi của cô, cô nhìn thấy vết thương rỉ ra máu đỏ, cũng không cảm thấy quá đau, không hiểu sao lại cảm thấy hết sức thần kỳ, không khỏi cười nham nhở lên.
Mới vừa vào cửa, Hình Lỗi chỉ nghe thấy âm thanh đồ vỡ từ phòng tắm truyền đến, anh vội vã đi tới phòng tắm, chỉ thấy cửa mở ra phân nửa lấy, mà Uy Uy đang ngồi trên đất nhìn vào vết thương trên chân mình rồi cười, thân thể trần truồng được bọc bởi chiếc khăn tắm đang chuẩn bị rớt xuống.
"Chưa ơi, em làm cái gì..?" Anh bị sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng ngồi xổm xuống, cẩn thận từng li từng tí ôm cô cách sàn nhà phòng tắm.
"A Lỗi?" Cô sờ sờ mặt anh, cười khanh khách nói: "Đó, trời ạ, em có thể sờ được mặt anh này."
"Cái gì mà không được với cả được?" Anh ôm cô lên trên giường, cau mày muốn trách cứ cô, lại ngửi thấy một ít mùi rượu."Ông trời, em uống say rồi hả ?"
"Không có, em không có say!" Cô nghiêm nghị kiên quyết phản đối, mặt lãnh.
Nhìn vẻ mặt cô, anh có chút hoài nghi, "Nếu như không có, em sao lại làm mình thành ra như vậy?"
"Làm thành cái dạng gì? Em rất khỏe nha, anh xem đi!" Cô vừa nói vừa đột nhiên đứng lên, chỉ là mới đứng được một nửa, chân cũng còn không có duỗi thẳng liền hướng bên cạnh ngã xuống.
"Uy Uy ——" Anh vội vàng đưa tay đón lấy, lần nữa bị hù dọa mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người.
Anh trừng mắt nhìn cô, xác định cô nhất định say, bằng không cô sẽ không thay đổi mà cười đáng yêu như vậy.
Cô mỗi lần uống rượu say đều trở nên như người bệnh rối loạn và tăng động cùng một dạng, vừa hát vừa nhảy múa .
Ép buộc cô ngồi trở lại trên giường, Hình Lỗi không nhìn đến việc cô kháng nghị, xoay người tìm hòm thuốc, "Không nên lộn xộn, anh giúp em gắp thủy tinh ra."
"Cái gì thủy tinh?" Cô mặt không hiểu, nghĩ muốn đứng dậy, lại bị anh cưỡng chế trở về giường.
"Ngồi xuống."
"Không cần — anh chỉ là ảo ảnh mà làm gì phải đối với em hung dữ như vậy?" Cô trợn mắt nhìn chằm chằm anh, trách nói, "Làm ảo ảnh thì cũng phải có đạo đức nghề nghiệp, anh có biết hay không hả? !"
Anh trừng mắt nhìn cô, quyết định không để ý tới cô điên khùng nói say ngữ, chuyên tâm gắp mảnh vụn thủy tình trên chân cô, thật may là mới nhìn đi lên rất nghiêm trọng, nhưng anh cẩn thận quan sát kĩ thì phát hiện phần nhiều là bị thương ngoài da, chỉ có một hai vết thương khá sâu.
"A, cái người này chính là tảng đá đáng ghét. . . . . ." Thấy anh không thèm để ý đến mình, Uy Uy ngả người ra sau nằm thẳng ở trên giường, lại bắt đầu nói lảm nhảm, "Đến ảo ảnh cũng đáng ghét như vậy, vừa xấu xí vừa thối lại vừa phiền toái, thối tảng đá, đần tảng đá, hơn nữa cũng không phải một tảng đá phiền toái, còn phải gấp ba lần lên, ngoan cố lại chậm chạp, ngu ngốc bất khả chiên bại, phiền toái vô địch thế kỉ ——"
Anh đối với lời cô nói lảm nhảm một chút phản ứng cũng không có, chỉ là trầm mặc giúp cô bôi thuốc rồi băng bó thật tốt.
Thời điểm anh đang lấy thuộc trong hòm, cô giống như không hài lòng với việc anh không có phản ứng, đột nhiên lại ngồi dậy, cảm thấy đầu hơi đau nói: "A Lỗi, tại sao đầu em lại bị lệch đi thế này?"
"Bởi vì đầu em bị lệch ra ." Anh cuối cùng cũng đáp lại cô một câu, chỉ là sắc mặt vẫn là rất khó coi.
"Đó, có thật không?" Cô thử quay đầu lại, chỉ là vẫn bi nhầm phương hướng, "Ah, vẫn bị lệch ra đó nha?"
"Bên kia." Anh tức giận nhắc nhở cô.
"À?" Nghe theo chỉ dẫn của anh, cuối cùng cũng đem đầu quay đầu trở lại đúng vị trí, lại không nhịn được nói: "Mặt của anh thật là trắng đó."
Hình Lỗi mím chặt môi trừng mắt nhìn cô, quay đầu đặt lại hòm thuốc vào trong ngăn kéo, quyết định chờ khi cô tỉnh táo lại rồi sẽ giáo huấn, hơn nữa còn muốn cô xác định sau này sẽ không được đụng vào bất kì một giọt rượu nào.
"A Lỗi, anh làm gì mà không để ý tới em?"
Phía sau truyền đến âm thanh đáng thương của cô, anh hít sâu hai cái, cố gắng khiến mình không trở nên kích động.
"A Lỗi, anh là đang ở đây tức giận sao?" cô tiếp tục phát ra cái loại âm thanh con mèo nhỏ vô tội, đột nhiên ở trên giường đứng lên, đưa tay vòng qua cổ anh, úp sấp trên lưng anh, cái đầu nhỏ giắt trên bả vai anh nói: "Không nên tức giận nha, em hát cho anh nghe, được không?"
"Không cần đứng lên, nhanh ngồi xuống." Anh sợ hết hồn, sợ cô lại ngã nhào, vội xoay người lại vịn cô.
"Em ngồi xuống anh sẽ nghe em hát sao?" Hai cái tay cô vẫn ôm lấy gáy anh, chu miệng hỏi.
Thấy cô say đến hết cách rồi, anh chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Cô thấy thế thật vui mừng ngồi xuống, hỏi: "Vậy anh thích nghe bài nào?"
"Tùy tiện." Anh lại dụ dỗ cùng lừa gạt mang cô ngoặt trở về đầu giường, muốn cho cô nằm xuống.
Cô lần này cũng rất theo ý anh, chỉ bởi vì cô đang cố gắng suy nghĩ bài "Tùy tiện" này hát ra sao. Khi Hình Lỗi đem gối đầu nhét vào sau đầu cô thì cuối cùng cô cũng nâng chân mày hỏi: "A Lỗi, em chưa từng nghe qua “Tùy tiện” nha, “Tùy tiện” phải hát thế nào?"
"A, là đó." Cô ngẩn ra, suy nghĩ trong chốc lát lại đuổi theo: "Vậy em biết muốn hát cái gì rồi."
"Cái gì?"
"Em có thể học được cách đối với anh rất lạnh lùng, vì sao lại không học được cách thu hồi tình yêu của mình, đối mặt với anh là sự hành hạ lớn nhất, những năm này từ đầu đến cuối không có đối với anh mà nói. . . . . ."
Anh cau mày, cắt đứt cô, "Anh không thích bài này."
"Đó, được rồi, này đổi một bài. . . . . ." Uy Uy nghiêng đầu một chút, sau đó cười mị mị nhìn anh hát lên: "Thôi đi, thôi đi, người yêu dấu nha, em nghĩ muốn buông tha anh lưu lạc chân trời. . . . . ."
Anh mày nhíu lại càng sâu, lần nữa cắt đứt cô, "Có thể đổi bài khác hay không?"
"Ò ó o, không muốn như vậy yêu anh, để cho em từ đó quên đi anh. . . . . ."
"Đổi lại một bài." Anh lần thứ ba cắt đứt cô.
Cô bỗng chốc ngậm miệng lại, bất mãn nhìn anh, "Bài này là do anh viết, anh rốt cuộc không hài lòng ở chõ nào?"
Nội dung lời nhạc.
Anh yên lặng nghĩ đến, chỉ là lại không nói ra khỏi miệng, quay lại nhìn cô, một hồi lâu mới nói: "Ngũ âm của em không hoàn toàn."
Cô cầm gối đầu đánh anh, không hề báo động trước .
"Cái người này chính là thối tảng đá trong hố xí, thối tảng đá! Em chán ghét anh, chán ghét anh, chính là chán ghét anh ——"
Hình Lỗi còn đang bận tránh cái gối cô đang công kích, lại phát hiện gối đầu cùng âm thanh của cô đồng thời ngừng lại, mang theo tiếng khóc buồn bực của cô từ trong chăn truyền tới.
Cô thay đổi hành động quá nhanh, quả thật làm cho anh đau đầu nhức óc, biết rõ cô uống say rồi, anh có thể không cần để ý cô, dù sao đợi cô mệt mỏi sẽ đi ngủ, đến lúc đó tự nhiên sẽ tỉnh rượu.
Nhưng là, vừa nhìn thấy cô có chút rung rung bả vai, anh chính là không cách nào buông tay mặc kệ xoay người rời đi.
Anh tự tay sờ nhẹ bả vai bóng loáng của cô.
Cô coi tay anh như là con rệp đang vuốt ve, nức nở nghẹn ngào mà nói: "Đi. . . . . . Tránh ra, đừng đụng em!"