Sắc mặt ba người nhóm La Vũ càng khó coi. Không phải họ không đề phòng Hình Kỷ Phục dở trò, nhưng ai ngờ được ông ta lại có ý nghĩ đồng quy vu tận, đường đường một ông trùm xã hội đen mà còn không tiếc mạng hơn cả bọn họ!
Sắc mặt La Vũ dịu xuống, nói: “Ông chủ, có chuyện gì cứ từ từ nói, chúng ta có thể đàm phán.”
Lôi Vũ ha ha cười nói: “Thú vị! Ông chủ Hình đúng là thú vị! Quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt!”
Vẻ mặt Tôn Nguyên khó coi, không lên tiếng.
Hình Kỷ Phục nói: “La Vũ, cậu trước nay luôn là người biết đong đếm lợi hại nhất. Thả hai người họ ra trước đã.”
Yêu cầu này không quá đáng, thả ra bọn họ cũng chỉ có ba người mà thôi. La Vũ chỉ ngừng một chốc liền vẫy tay. Đám thuộc hạ thả Hoàng Lung và Quách Phi Vanh, hai người lập tức chạy đến cạnh Hình Kỷ Phục. Tuy họ đều bị thương nhưng không nghiêm trọng.
Hình Kỷ Phục nói: “Chi bằng ngồi xuống từ từ trò chuyện? La Vũ, cậu căn bản không cần nóng lòng đến vậy, còn bày ra một vở kịch lớn nhường này. Như cậu nói đó, cậu tương lai sẽ là con rể tôi, Diễm Quân sẽ không nhúng tay vào những việc này, tôi không giao cho cậu thì còn giao cho ai?”
La Vũ lập tức xuống nước: “Ông chủ có thể nhìn thoáng như vậy là được, dù sao sớm muộn cũng là người một nhà. Tương lai tôi nắm quyền, chắc chắn sẽ chăm sóc ông, chiếu cố chuyện làm ăn nhà họ Hình.”
Hình Kỷ Phục cười cười.
La Vũ nhìn Tôn Nguyên và Lôi Vũ: “Hay là… ngồi xuống nói chuyện cùng ông chủ Hình?” Anh ta ra hiệu bằng ánh mắt.
Dưới sự uy hiếp của quả bom, hai người Tôn Nguyên và Lôi Vũ đều tinh ranh như thế, tất nhiên sẽ không trở mặt. Nếu Hình Kỷ Phục nhấn nút thật, cả đám đều xong đời thì còn mưu đồ được gì? Hơn nữa đời này của họ ai mà chưa nghe danh Hình Kỷ Phục năm nào, ông ta nói được thì sẽ làm được! Họ vốn đến vì lợi ích. Bấy giờ, Tôn Nguyên và Lôi Vũ trao đổi qua ánh mắt, nếu tình hình xấu đi sẽ quay sang liên minh với Hình Kỷ Phục, vứt bỏ La Vũ cũng không phải không có khả năng.
Có điều tạm thời nên im lặng quan sát tình hình.
La Vũ vẫy tay: “Cầm cả tiền và hàng đến đây.”
Có thuộc hạ đi chuyển đồ, La Vũ nói: “Ông chủ Hình, ông muốn thế nào?”
Hình Kỷ Phục cười cười: “Tất nhiên là hai bên cùng thắng, không, ba bên cùng thắng, bốn bên cùng thắng. Thời đại đã thay đổi từ lâu rồi, mọi người cùng kiếm tiền mới là con đường đúng đắn.”
Tôn Nguyên và Lôi Vũ cùng cười.
Chính vào lúc này, một tiếng “Pằng” cực nhẹ phá vỡ không gian, từ xa đến gần, chớp mắt vọng vào tai bốn người. Hình Kỷ Phục rùng mình, đùi phải trúng đạn.
La Vũ phản ứng nhanh nhất, nằm sấp xuống đất. Nhưng những người khác thì không may mắn đến vậy, sau vài tiếng “pằng”, “pằng”, “pằng” liên tiếp, Tôn Nguyên, Lôi Vũ, còn có vài tên thuộc hạ bên cạnh đều trúng đạn. Trái lại, Hoàng Lung và Quách Phi Vanh đứng sau Hình Kỷ Phục nên tránh được một kiếp nạn.
Ai nấy đều sởn tóc gáy, họ ở trên đỉnh núi, bốn bề trống không, cũng chẳng một bóng người, súng được bắn từ nơi nào?
Hoàng Lung phản ứng rất nhanh, đỡ Hình Kỷ Phục trốn ra sau một tảng đá lớn, nhìn về hướng bắn đạn… Là ngọn núi đối diện, bèn thất thanh hét lên: “Bắn tỉa! Có kẻ bắn tỉa! Không chỉ một người!”
Tiếng đạn không dứt, không nhắm vào nơi yếu hại, chỉ tập trung nhắm bắn vai, chân, cánh tay, khiến đám tội phạm mất khả năng hành động.
Điều này có ý nghĩa gì?
Người có mặt tại đây đều hiểu!
Lôi Vũ ấn chặt vết thương trên vai, trốn sau một thân cây, khàn giọng hét: “Mẹ kiếp có cảnh sát! Có nội gián!”
Lúc này nào còn ai quan tâm đến Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình? Hứa Mộng Sơn giật mình, cổ họng nghẹn ngào, lập tức ôm Cảnh Bình nằm phục xuống đất tránh làn mưa đạn. Nhưng dường như loạt đạn đều có mắt, không nhắm vào hai người cảnh sát.
Cảnh Bình ho ra máu, cố gắng ngẩng đầu nhìn ra xa, bên sườn núi kẻ tránh người núp, còn có kẻ muốn bắn trả. Vậy nên hóa ra trong nhóm đó còn có đồng nghiệp của họ sao?
Cảnh Bình đột nhiên cười thành tiếng.
Chẳng tránh đến giờ này mà anh và Hứa Mộng Sơn còn chưa mất mạng.
Không phải do mạng lớn, hay vận may tốt, không phải đám tội phạm mềm dạ nương tay.
Là người đó bảo vệ họ.
Thật đúng là quỷ tài*, người đó vậy mà lại dùng một lý do khiến người khác chẳng thể ngờ tới để bảo vệ họ.
Hoàng Lung và Quách Phi Vanh bảo vệ Hình Kỷ Phục, Hình Kỷ Phục chỉ sau eo, Hoàng Lung hiểu ý, sờ thấy hai khẩu súng trên eo ông ta, gã và Quách Phi Vanh lập tức nhận súng.
Giọng nói khuếch đại vang lên từ đỉnh núi đối diện: “Các người đã bị cảnh sát bao vậy, toàn bộ hạ vũ khí xuống! Hình Kỷ Phục, La Vũ, Lôi Vũ, Tôn Nguyên, Hoàng Lung, Quách Phi Vanh, toàn bộ hạ vũ khí xuống, không được phản kháng! Hạ vũ khí xuống! Không được phản kháng!”
Thanh âm đó chỉ khiến đám tội phạm trên núi mặt mũi trắng bệch. Chúng biết xong đời rồi, lần này xong đời thật rồi. Hàng và tiền nhiều như thế, đủ để phán tất cả tội tử hình, thời điểm cảnh sát xuất hiện quá chuẩn xác, mai phục quá kĩ lưỡng, tiêu hủy chứng cứ cũng không kịp nữa.
Đột nhiên, một bên sườn núi truyền tới động tĩnh mới, tiếng súng, tiếng mắng chửi, tiếng đánh lộn, tiếng chạy, thấp thoáng có cả tiếng người đang hét: “Không được chạy! Cảnh sát!” Đó chính là hướng quân tiếp viện Hình Kỷ Phục đưa đến, cũng đã bị cảnh sát càn quét rồi!
Hình Kỷ Phục nhắm mắt rồi mở ra: “Đi!”
Hoàng Lung hít sâu một hơi, nói: “Nhưng Diễm Quân vẫn còn ở bên dưới!”
Hình Kỷ Phục lộ nét đau khổ, nói: “Nó chưa từng động vào ma túy, quay về tôi sẽ tìm luật sư nghĩ cách.”
Ba người nhân lúc hỗn loạn, cúi thấp người, men theo một bên vách đá dựng đứng xuống núi.
Một người bỗng bật dậy khỏi nền đất, chạy xuống núi theo hướng của đám người Hình Kỷ Phục – chính là La Vũ.
Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình thấy La Vũ đều ngẩn người, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng anh ta.
Chính lúc này, cánh cửa sau của chiếc xe SUV mở ra, một người bước xuống. Hứa Mộng Sơn tròn mắt nhìn, người đó không phải Vưu Minh Hứa thì còn có thể là ai?
Chỉ thấy quần áo cô chỉnh tề, thần sắc cảnh giác, ánh mắt sáng ngời, hoàn toàn không nhìn ra được vết tích bị làm nhục nào. Tim Hứa Mộng Sơn đập thình thịch, niềm vui dào dạt trong tim, quả nhiên…
Cảnh Bình cũng đã thấy cô, cố gắng gật đầu, nhìn Vưu Minh Hứa mà hốc mắt nóng rực.
Vưu Minh Hứa thấy hai người bèn cúi thấp, từ từ chạy tới. Bấy giờ tiếng bắn tỉa đã dừng, tội phạm ngã trên đất, bao gồm cả Tôn Nguyên và Lôi Vũ. Vưu Minh Hứa vì bị nhốt trong xe nên đã trở thành người duy nhất không bị thương tại nơi này.
Vưu Minh Hứa ngồi xuống trước mặt hai kẻ đó, Hứa Mộng Sơn túm cánh tay cô: “Cậu…”
Vưu Minh Hứa: “Mình không sao, La Vũ không làm gì mình, chỉ nhốt trong xe thôi.” Đầu mày cô cũng vụt qua nét nghi hoặc.
……
40 phút trước.
Khi La Vũ ném Vưu Minh Hứa vào xe, sau khi đóng cửa, kéo rèm, Vưu Minh Hứa lập tức nhấc chân đá anh ta. La Vũ nhận trọn cú đá, sau đó ấn chặt hai chân cô, đè xuống, nói gằn bên tai cô: “Đừng loạn động, tôi không động vào em!”
Vưu Minh Hứa vốn đã chuẩn bị cá chết lưới rách cắn chặt răng nhìn anh ta.
Bấy giờ anh ta mới buông ra, ngồi thẳng người dậy, đạp hai cú vào cửa xe, gây ra động tĩnh rồi mới nói: “Tôi ra tay với em có thể khiến Tôn Nguyên và Lôi Vũ tin tưởng hoàn toàn tôi đắc tội Hình Kỷ Phục. Hơn nữa tôi đã từng hứa với em, không để người cảnh sát kia chết. Sao, coi lời tôi nói như nước đổ lá khoai à?”
Hết chương 240
* Quỷ tài khác thiên tài. Thiên tài là những người giải quyết khó khăn theo lẽ thường tình tốt hơn bất cứ ai. Quỷ tài ngược lại, không giải quyết vấn đề theo lẽ thường, nhưng hiệu quả thu được luôn là tốt nhất, có tài năng xuất chúng. Ví dụ như Gia Cát Lượng được coi là một trong những quỷ tài.