“Được rồi Túy Thanh Phong, cái thằng ngu lập acc nhỏ chẳng đặt được cái tên hay hơn, Tiểu Túy Túy, Tiểu Thanh Thanh, Tiểu Phong Phong, cậu không thấy mắc ói nhưng tôi muốn ói rồi này.”
“Ói? Cậu có?”
“Cậu có thể đổi lời thoại chút xíu không?”
“Ờ, cậu lại tráng sĩ?”
“Tôi cóc thèm nói chuyện cậu, miệng sẽ bẩn mất.”
“Khụ, Hạ Phong, kỳ thật, tôi tới chờ cậu, là do acc chính của bị chặn rồi.”
“Tại sao?”
“Ban nãy giết người nhiều lần quá, trị số nghiệt trái quá cao, bị tống vào nhà lao.”
“Giết ai? Cái thằng lạnh lùng ‘mặt không đổi sắc dù sụp đỉnh Thiên Sơn’ kia đi đâu mất rồi?”
“Hào Hoa Phong Nhã.”
“Lại nó? Nó nói gì mà chọc giận cậu.”
“Cậu ta nói, cậu ta muốn lập acc nữ gả cho cậu, vì cậu ta thấy cậu vừa mắt.”
“Vậy cậu giết nó làm gì?”
“Tôi không phục, dù cho gả, cũng nên gả cho tôi, tôi yêu cậu ta nhường ấy.”
“Vì thế cậu giết cậu ta nhiều lần, để diễn tả trong lòng cậu ‘yêu thương’ cậu.”
“Gần giống vậy.”
“Vì thế cậu bị tống vào nhà lao.”
“Đúng vậy.”
“Hơ hơ, cậu lập acc nữ tìm tôi có mục đích gì? Để cho tôi với cậu đồng cam cộng khổ, cùng hưởng thụ tư vị tuyệt vời vào nhà lao hửm?”
“Tìm cậu hỗ trợ đánh mấy con boss lấy linh châu, cho acc chính của tôi được nhờ, giảm bớt điểm trị số nghiệt trái, sớm ra nhà lao. Giam giữ lâu khó coi lắm.”
“Ờ hớ, hồi xửa hồi xưa, lúc tôi với người vợ thứ ba ly hôn, cô nàng kiếm cả đám chị em rượt giết tôi tận chân trời góc biển, khi đó tôi nhờ cậu giúp đỡ, tôi nói, hai chúng mình đều là anh em tốt nhiều năm, anh em gặp nạn, cậu há có thể ngồi xem mặc kệ? Cậu có nhớ cậu lúc ấy nói thế nào không?”
“À, giữa anh em quan trọng nhất là tín nhiệm, cho nên, lúc người anh em tín nhiệm nhất gặp khó khăn, điều tôi nên làm chính là —— tin tưởng cậu, tự cậu xử lý đi.”
“Đúng thế, sau khi cậu nói xong thì ngồi ở đó thờ ơ thiệt, ngắm tôi bị đám đàn bà đó loạn kiếm chém chết. Hớ hớ, tôi hôm nay trả lại lời này cho cậu, tôi tin tưởng cậu, tự cậu xử lý đi.”
“Hạ Phong, đừng keo kiệt thế chứ? Cậu có biết, kỳ thật trong lòng tôi vẫn để ý cậu, chẳng phải sau đó tôi nhặt xác giúp cậu sao?”
“Thanh Phong huynh, cậu đâu phải ngày đầu quen biết tôi, lòng dạ hẹp hòi cỡ nào, cậu không phải ‘ tự tay ’ thể nghiệm qua chứ.”
“Khụ, cái này gọi là gì.”
“Tiểu Ngư từng nói, đôi ta sở dĩ xưng là bạn bè, bởi do mỗi lần gặp mặt nhau, phải có một đứa chết.” Tạm ngưng giây lát, mỉm cười nói “Lần này, ai chết nhỉ?”
Hạ Phong vừa dứt lời, ném qua một cái băng phong cực độ, làm acc nhỏ cấp bậc không cao của Túy Thanh Phong nằm rạp xuống đất.
Sau đó Hạ Phong nhảy lên bụng Tiểu Túy Túy giẫm giẫm, mỉm cười: “Anh em tốt ít nhất không thể có sắc quên bạn nha, huống chi tên Hào Hoa Phong Nhã một chút sắc cũng hổng có, miệng còn chửi tục nói bậy thấy gớm.”
“A, đó chính là kiểu tôi thích, đùa giỡn cậu ta khiến tôi rất có cảm giác thành tựu.”
“Cũng là kiểu bị tôi ghét nhất.”
“Thạch tín của cậu là mật đường của tôi, việc này cậu đừng quản, tôi sẽ kéo cậu ta vào công hội, nhiều đường anh em, đúng không.”
“Cái đường của cậu ta tôi chẳng dám đi, vừa bẩn vừa thối.”
“Chơi game mà, tất cả mọi người là bạn bè, cậu tội tình chi làm khó người ta.”
“Cái lời này từ trong miệng Túy Thanh Phong cậu nói ra, cứ như trái đất đang nói với sao hoả: em yêu ơi em đụng anh đi, đụng đụng anh đi, anh rất cứng chắc —— Không tự trọng, biết chứ?”
“Lười nói nhảm với cậu, tôi lập acc nhỏ đi chơi với Hào Hoa Phong Nhã đây, bái bai .”
Trong vòng một ngày thấy đống hình ảnh kinh hãi, từ bang chủ đàm phán mua bán giết người, đến vợ chồng đàm phán công sự ly hôn, đến anh em đàm phán biện pháp vượt ngục ……
Game thật đúng là quá náo nhiệt.
Chu Châu trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt từ đầu chí cuối đều mang theo ý cười.
Tuy cái ID Ngư Du Tứ Hải đó nhìn vào, cảm thấy có phần chói mắt, nhưng không hề ảnh hưởng tâm trạng xem chuyện vui của Chu Châu .
Long Hành Thiên Hạ chẳng hề để ý chuyện bắt gặp “vợ trước” ngoại tình, ngược lại dắt theo Tiểu Mễ Chúc ngồi kế bên để dễ dàng xem náo nhiệt.
“Ca, Túy Thanh Phong trâu quá à, acc nhỏ còn cấp cao hơn em, hại em hông biết gì đi quyến rũ anh ta làm chồng, ai dè quyến rũ nhầm kẻ thù”
“Cậu ta trâu há? Anh cảm thấy mấy bữa nay hai bên trái cứ nhưng nhức, hình như có sừng trâu nhú ra, ngẩng mắt nhìn, phía đông có tử khí bốc lên, anh mày là trâu bị dồn ép.”
“Ha ha, anh trâu, sừng lòi ra rồi kìa……”
“Đúng rồi, em vứt bỏ Long Hành Thiên Hạ, cậu ta có biết chuyện em lừa cậu ta xoá nick, ở bên ngoài tìm tấm chồng lại còn dính acc nhỏ của Túy Thanh Phong không?”
“Chắc chắn không biết, anh ta ngốc như vậy, em nói xóa acc mà ảnh tin quá đi, dù sao có chút tình nào đâu, chia tay xong, quá tự tại.”
“Tự mà lo cho thân mình, tên đó bề ngoài tuy rộng rãi, song đừng trách anh không nhắc nhở em, thủ đoạn đùa giỡn của cậu ta rất tàn nhẫn, bán em đi, em còn phải ngoan ngoãn bỏ tiền cho cậu ta, cao hơn kiếm tiền một bậc.”
“Vâng, em từng nghe nói, chuyện anh ta đuổi giết một bang đến mức giải tán.”
“Chúng ta qua nơi khác đi dạo đi.” Long Hành Thiên Hạ đột nhiên nói trên kênh đội ngũ.
Chu Châu nhịn không được nở nụ cười, người này, chẳng lẽ sợ Ngư Du Tứ Hải phao ra tin đồn của hắn, cho nên muốn đi gấp sao? Nãy xem náo nhiệt còn nhàn nhã quá mà.
“Được rồi.” Tiểu Mễ Chúc vừa đứng lên, liền trông thấy ở kênh phụ cận Ngư Du Tứ Hải nói tiếp.
“Hồi đó ảnh đuổi giết toàn bang là vì một người con gái thì phải? Cô đấy tên gì ấy nhỉ?” Ngư Du Tứ Hải dừng một chút, chợt nói: “Tên Mộng Y Nhiên! Nghe nói là một mỹ nữ, trên diễn đàn đăng cả đống hình cổ, dáng ngon.”
“Được rồi, em đừng đồn bậy.”
“He he, em thích nhất là ngủ, thứ hai là hóng.”
“Em còn chán hơn heo.”
Hai bóng người dần đi xa, Long Hành Thiên Hạ với Tiểu Mễ Chúc còn bất động tại chỗ.
“Ha ha, cô nàng Tiểu Ngư nói lung tung, tôi với Mộng Y Nhiên là bạn bè, cậu đừng để ý.”
“Vì sao tôi phải để ý?” Chu Châu cảm thấy hơi khó hiểu, “Nếu anh thích cổ, không bằng lấy cổ đi, đừng vì giúp tôi thăng cấp mà làm chậm trễ chính sự của mình.”
Bên kia trầm mặc hồi lâu, lúc này mới nói: “Cậu không hề để ý?”
“Đương nhiên.”
“Được rồi, tôi biết rồi.”
“Nếu anh cảm thấy áp lực không bằng đừng kết hôn nữa, chuyện anh trong game tôi sẽ không quản, anh cũng không cần giải thích với tôi, mấy quan hệ anh anh em em phức tạp đó, tôi không hiểu lắm.” Chu Châu tận lực nói năng uyển chuyển, thông cảm.
Nhưng dường như Long Hành Thiên không vừa ý, chắc Mộng Y Nhiên là một kí ức buồn của anh ta, Chu Châu đành phải mở lời cẩn thận hơn: “Ý của tôi là, tôi chơi game không nghiêm túc đâu, chỉ giải trí lúc rảnh, tôi không muốn làm phiền anh, anh muốn làm gì thì làm, anh vốn bận lắm rồi, không nên bận tâm tới tôi.”
“Không có gì, ngày mai đúng giờ kết hôn, nhớ login.”
Yêu, giận thiệt?
Anh chàng này hơi khó hiểu, quan tâm anh không được à? Chẳng lẽ phải nhảy ra hỏi một đống câu dở hơi “Cái cô Mộng Y Nhiên kia có quan hệ gì với anh! Anh thành thật công đạo cho tôi! Phải chăng hồi đó anh từng thích cổ…”, Chu Châu cảm thấy rất không bình thường, hơn nữa, mình đâu phải vợ hắn, cho dù hắn ở ngoài tam thê tứ thiếp cũng chẳng liên quan tới mình.
Cam chịu nhún nhún vai, gửi đi một tin “Biết rồi, tôi sẽ đúng giờ login, chín giờ đúng không?”
“Tám giờ!”
Một dấu chấm than làm Chu Châu kinh ngạc, có phần xấu hổ sờ sờ mũi, “Uh, tám giờ, tôi sẽ tới, anh nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn phải đi làm đấy.”
Chu Châu gửi tin nhắn xong thì rời mạng, an tâm đi ngủ, bên kia Long Hành Thiên lại có phần bất đắc dĩ thở dài, Chu Châu còn ngốc hơn mình tưởng tượng, xem ra, sự tình không thể nóng vội.
Long Hành Thiên xoa xoa thái dương hơi nhưng nhức, từ ngăn kéo lấy ra một số đĩa CD, bỏ vào máy tính rồi ngồi dậy coi.
Đĩa CD mở ra, tựa như mở ra một đoạn trí nhớ phủ đầy bụi .
Hình ảnh quay chầm chậm hiện rõ ra trước mắt.
Hình ảnh cậu thiếu niên ngây ngô, ngồi ở ghế đàm phán trong góc im lặng cúi đầu, tóc mái rũ xuống, che đi đôi mắt dịu dàng khi cười rộ.
Đó là Chu Châu hãy còn ngây ngô của nhiều năm trước, cũng là ấn tượng đầu tiên của Long Hành Thiên với cậu.
Chu Châu là học sinh ở bộ tuyên truyền, đi theo giáo sư tham gia buổi đàm phán hạng mục đầu tư của tập đoàn Long thị ở trường, cậu ấy luôn lặng lẽ ngồi ở góc phòng làm một người nghe, thỉnh thoảng bị mấy giáo sư bắn liên thanh chọc cho cười khe khẽ.
Long Hành Thiên bị cha lôi đi chung, nói là đi nhìn học hỏi kinh nghiệm, vừa lúc ngồi ở đối diện Chu Châu.
Vốn định ra hạng mục hợp tác, giáo sư bên kia đàm phán hùng biện siêu giỏi cứ như bom oanh tạc, nhanh chóng hoàn tất kế hoạch cuối cùng, ký kết xong hợp đồng.
Ở ngoài cửa hành lang, có cơ hội được ở riêng với nhau, Long Hành Thiên ho nhẹ một tiếng, hỏi cậu nam sinh đó: “Bạn học, cậu tên gì?”
“Chu Châu.” Cậu ngẩng đầu lên, khi cười lên đôi mắt hơi hơi cong, cảm giác rất thoải mái, nhưng đó chỉ là trả lời theo phép lịch sự, cũng chẳng hỏi lại anh tên gì.
“Tôi tên Long Hành Thiên.” Long Hành Thiên mặt dày chủ động tự giới thiệu, lại khụ một tiếng, cảm giác mình giống như đang quấy rối người ta, suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra một đề tài thiếu muối: “Thầy của mấy cậu hùng biện giỏi thật, cậu… học khoa luật à”
“Ừm.”
“Tôi khoa thương, ha ha, ở sát vách đại học A, năm nay năm ba.”
“Ừm.”
Sau đó, tới chỗ rẽ nơi cửa rồi đi qua một đoạn hành lang tối om, trước mặt là ánh nắng rực rỡ.
Chu Châu gật đầu lịch sự với Long Hành Thiên ý bảo, “Tôi đi trước, tạm biệt.” Xoay người, đi hướng khác.
Sửng sốt thật lâu, Long Hành Thiên mới vỗ đầu rầu rĩ, mấy lời đối thoại thiếu muối chưa đầy một phút đã xong, khoảnh khắc đó, bản thân lại vô cùng hy vọng cái hành lang tối tăm chết tiệt ấy có thể dài cả cây số, để hai người tiếp tục cuộc trò chuyện thiếu muối cho thoả.
Về sau, ở trường thỉnh thoảng nhìn thấy cậu, để ý cậu, trông theo cậu nam sinh ngây ngô ấy dần dần trở nên có chút danh tiếng, thấy cậu nhiều lần trên phiên toà mô phỏng ở khoa, biện luận tràn đầy tự tin —— nhưng, cậu ấy mãi không nhận ra mình, mình từ trường học bên cạnh chạy sang như tên ngốc, lúc đến gần thì nở nụ tươi rói, nhưng cậu chỉ đáp câu “Xin chào” theo phép lịch sự.
Mỗi lần đều mỉm cười lịch sự nói câu “Xin chào”, và “Bạn học”, thân thiết mà xa lạ.
Giống như nụ cười lúc phỏng vấn dù trải qua nhiều năm, vẫn không thay đổi — nội tâm lạnh lùng và cao ngạo, cùng với sự dịu dàng bề ngoài khiến người khác động lòng.
Bản thân còn nói gì mà “Tôi không có hứng thú với mẫu đàn ông dịu dàng”, “Tôi sẽ không dụ dỗ người không phải trong giới”, đúng là cái miệng giấu đầu hở đuôi, kỳ thật, chỉ không muốn doạ cậu ta chạy mất, rồi từ từ thu phục.
Long Hành Thiên bất đắc dĩ cười, tắt màn hình, lấy đĩa CD ra bỏ vào hộp, bảo quản cẩn thận.
Không khỏi ai thán: “Mình đúng hẻo, thích một người nhiều năm, người đó lại chẳng hề hay biết haizz……”
Đang nói, chợt có tiếng gõ cửa, Tiểu Long Diễn ló đầu vào từ khe cửa, mở trừng hai mắt, hỏi: “Ba, ba vừa bi thương xuân thu ạ?”
Long Hành Thiên vội vàng ngồi thẳng từ trên ghế, tay chống cằm, bày ra hình tượng người cha nghiêm khắc, trầm giọng nói: ” Thành ngữ đó gọi là ‘ thương xuân bi thu’, không phải ‘ bi thương xuân thu ’, trở về viết chính tả một trăm lần cho ba.”
Long Diễn ủy khuất cúi đầu xuống: “con vốn muốn nói cho ba biết một bí mật, bây giờ lại hổng muốn nói…”
Long Hành Thiên nghiêm túc nói: “Viết chính tả năm mươi lần là được, nói đi.”
Long Diễn vui vẻ ra mặt, cất cao giọng: “Kỳ thật, cái chú Túy Thanh Phong đó có ba acc!”
Long Hành Thiên thản nhiên: “Ba biết.”
“Hề hề, chú ấy xoá acc tiểu Túy Túy cấp thấp nhất rồi đi lập cái mới.”
“Tiếp?”
“Cái đó là acc nữ……”
Long Diễn không nói, cười tủm tỉm nhìn ông bố chăm chăm.
Long Hành Thiên khẽ nhíu mày: “Nói chuyện với mày cứ như gà mắc đẻ, nghẹn một câu, nghẹn một câu, có thể nói một lần cho xong được không? Thói quen thừa nước đục thả câu này ai dạy mày.”
Long Diễn ủy khuất nghĩ: còn không phải ba dạy, ba nói, phải quấn thành một cái vòng lớn, quấn người ta đến hôn mê, rồi sau đó mới hành động, tính chuẩn xác khá cao đó sao?
Long Diễn gãi mớ tóc, cười hì hì bảo: “Con nói trong vòng một câu, Túy Thanh Phong xoá đi Tiểu Túy Túy cấp thấp nhất với ba cái acc nhỏ trung cấp khác rồi tạo một cái acc mới là nữ tên Phong Phiêu Phiêu cổ nói cổ muốn gả cho Hào Hoa Phong Nhã.”
Nói xong rồi ngẩng đầu nhìn Long Hành Thiên, phát hiện người nọ cười đến thâm sâu khó lường, sờ sờ cằm.
Long Diễn nghi hoặc nói: “Ba, tin tức kinh sợ như thế mà ba không phản ứng chút nào……”
“Ngày mai ba phản ứng sau.” Long Hành Thiên tạm dừng, nghiêm túc nói: “Còn không mau đi ngủ?”
Long Diễn chỉ cảm thấy nụ cười của ba rất khó hiểu, thiệt hổng muốn hiểu tâm tư phức tạp của mấy người lớn, vẫn là chính mình tốt, không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng giết quái thăng cấp.
Ngày kế, do Long Hành Thiên cho Chu Châu nghỉ ngơi, nên Chu Châu an tâm ở nhà làm tổng vệ sinh, trên đầu đội chiếc mũ, bên eo quấn tạp dề, tay trái cái chổi tay phải đồ lau, nghiễm nhiên dáng vẻ bà chủ gia đình, Văn Bân đã quen hình tượng đó của anh, chỉ hời hợt nói: “Chu ca, anh, quét nhà đó à.” Rồi cứ vậy quay đầu vào nhà vệ sinh.
Lúc Chu Châu quản gia quét tước sạch sẽ xong thì đã là thời gian cơm trưa, vừa muốn thay quần áo lên phố mua chút đồ ăn, lại nghe tiếng gõ cửa.
Xoa xoa tay mở cửa, Chu Châu sửng sờ tại chỗ, Long Hành Thiên trông cách ăn mặc của anh thì nở nụ cười hàm ý.
Chu Châu ho nhẹ một tiếng, “Anh tìm tôi?”
Long Hành Thiên mỉm cười gật đầu, trực tiếp tỏ mục đích đến: “Sáng nay Tiêu Phàm điện thoại cho tôi, những tư liệu đó tôi đưa cho cậu chỉnh sửa hoàn thiện lại lần cuối, ngày mốt sẽ mở phiên toà, hẳn sẽ không lãng phí nhiều thời gian của cậu.” Mắt lại nhìn chiếc mũ trên đỉnh đầu Chu Châu, cong cong khoé miệng.
Chu Châu cảm thấy bị hắn ngó toàn thân cứ nhồn nhột, khụ một tiếng: ” Làm phiền anh tự mình đi một chuyến, anh điện thoại cho tôi là được rồi.”
Kết quả Long Hành Thiên lại nói: “Cậu đừng khách sáo vậy chứ? Tôi lái xe, đi một chuyến mất mấy phút à.”
“Ồ, vậy vào ngồi nghỉ một lát?” Chu Châu vốn là mời khách sáo, ai dè Long Hành Thiên mặt dày gật đầu thiệt, vòng qua Chu Châu vào phòng.
Hắn còn đứng đánh giá: “Chỗ ở của cậu, sạch sẽ ngăn nắp thật……”
“Ai dạ?”
Long Hành Thiên còn chưa nói xong, đã bị người cắt ngang, nhìn sang thì thấy một người quần áo không chỉnh đầu tóc rối bù miệng còn ngậm cái bàn chãi đánh răng xuất hiện ở trước mặt, lại còn đi chân đất, hình tượng này cực kì không hoà hợp với không gian ngăn nắp của căn phòng……
Văn Bân mắt nhạy, nhận ra Long Hành Thiên: “Ai, anh không phải cái người phỏng vấn ngày đó……”
Chu Châu cắt ngang cậu, mỉm cười giới thiệu: “Vị này chính là Long tiên sinh, còn đây Văn Bân, em họ…. tôi.”
Văn Bân liếc nhìn Chu Châu một cái, lại liếc nhìn Long Hành Thiên một cái, “Tui đây không quấy rầy, các vị trò chuyện.” Sau đó trở lại nhà vệ sinh, đóng kín cửa.
Long Hành Thiên đột nhiên nghĩ đến điều gì, hỏi: “Cậu ta tên Văn Bân sao? Vậy chơi Trong Mộng Giang Hồ hả.”
Thấy Chu Châu gật đầu, Long Hành Thiên nở nụ cười sâu xa.
Nếu cái thằng điên nào đó biết mình phải “Gả” cho “Ông chồng” kiểu này, thì là phản ứng gì nhỉ?
Có lẽ sẽ trực tiếp giết chết để chấm dứt hậu hoạn đi.
Trên đường lái xe trở về, Long Hành Thiên mở di động, nhấn gọi dãy số quen thuộc.
“Lại lạc đường, Long tổng?”
Cái giọng lạnh lùng ngạo mạn của đầu bên kia, nghe cứ như muốn ăn đấm, “Tôi nghĩ, cậu lần sau ra cửa, trần xe trang bị vệ tinh cái đi, tôi đâu phải lúc nào cũng quỡn làm mô hình địa cầu cho cậu, hoặc xin cậu miễn lái xe miễn lạc đường, mất mặt thiệt.”
Long Hành Thiên mỉm cười: “Cậu nói nhảm nhiều đấy, tôi cũng chưa nói tôi lạc đường.”
“Ố? Ngoại trừ lạc đường ra, cậu còn lúc nào mới gọi cho tôi, thời điểm tiết thanh minh à?”
Bị mấy lời ác độc của cậu ta làm sửng sốt, Long Hành Thiên cười cười, nhẹ giọng nói: “Tôi đột nhiên cảm thấy, game Trong Mộng Giang Hồ đó rất thú vị, gọi điện thoại cám ơn cậu lúc trước giới thiệu tôi vô chơi.”
“Tạ ơn thế nào? Lấy thân báo đáp thì miễn, thể xác cậu, tôi chẳng thèm.”
Long Hành Thiên khe khẽ thở dài: “Nói chuyện với cậu mà cứ muốn đấm, a…… Phong.”
Cố ý thêm cái xưng hô buồn nôn, bị đối phương lạnh lùng hừ một tiếng cúp máy, nghe tiếng tút tút, Long Hành Thiên lại cười hàm ý sâu xa.
Cái gã đàn ông táo bạo, ngạo mạn, lạnh lùng, trong hiện thực chú ý thưởng thức lễ nghi, trong game lại biến thái đẫm mùi máu tanh cực độ……
Cậu ta ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước, căn bản không biết phía trước là vách núi sao?