Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 16: Đứa nhỏ bị mua chuộc



Chu Châu suy nghĩ một lúc, cuối cùng dưới ánh mắt mong chờ của hai cha con họ Long, mỉm cười gật đầu, ngồi xuống.

Tiểu Diễn ngồi đối diện, Long Hành Thiên để Chu Châu ngồi bên cạnh mình, giống như người một nhà dùng chung bữa tối, bấu không khí ấm áp mà hài hòa.

Long Diễn thích bát cháo trứng muối thịt nạc đến chẳng nỡ rời, nâng trong lòng bàn tay nhìn chăm chăm thật lâu, rồi cầm muỗng chậm rãi nhấm nháp từng miếng một, làm Long Hành Thiên thấy hơi xấu hổ, làm như mình bỏ đói nó cả năm ấy, thằng quỷ này làm mất hết mặt mũi.

“Chú Chu, cháo chú nấu ngon quá.” Long Diễn khen ngợi.

Long Hành Thiên thử mấy miếng đậu hủ, cũng mỉm cười nói: “Ăn ngon lắm.” Trong lòng thầm nghĩ chừng nào có thể ăn đậu hủ của Chu Châu thì càng hoàn mỹ.

Chu Châu cười nói: “Làm nhiều năm, có kinh nghiệm.”

“Hôm nay thật sự là vất vả cho cậu, chơi với thằng bé cả ngày, còn phải nấu cơm cho tôi.” Long Hành Thiên nói.

Nói xong mới cảm thấy lời này mập mờ quá, giống như đang nói với vợ, không khỏi xấu hổ sờ mũi, trái lại Chu Châu vẫn như thường, vẻ mặt bình thản thưởng thức món ngon.

Một bữa cơm hết nửa tiếng, Long Diễn cảm thấy mỹ mãn chạy đi làm bài tập, Long Hành Thiên thì chủ động đứng lên, muốn thu dọn bát đũa.

“Tôi giúp.” Chu Châu nói.

“Như vậy sao được.” Long Hành Thiên từ chối ngay.

Hai người đồng thời vươn tay, khẽ chạm nhau —— như có một luồng điện mạnh lẻn qua ngón tay, Long Hành Thiên cừng đờ ngón tay, Chu Châu lẳng lặng rụt tay về.

“Tôi qua tiểu Diễn trước.” Chu Châu cười rời khỏi.

Long Hành Thiên thấy lạ tại sao cậu không nói trở về, mà thay vào đó ở lại với tiểu Diễn? Cũng không phải muốn cậu đi, hắn rất hy vọng cậu có thể lưu lại, chỉ là trong lòng thấy hơi ngờ ngợ.

Thế cũng tốt, cậu chủ động ở lại, mình khỏi mặt dày khuyên cậu.

Long Hành Thiên thức thời không có hỏi nhiều, tự vào nhà bếp rửa chén, trên đầu ngón tay còn lưu xúc cảm cùng nhiệt độ của cậu.

Mới rồi thật sự rất muốn nắm tay cậu không buông, nếu là người yêu, chắc chắn sẽ không hề do dự, đáng tiếc, hiện giờ chỉ có thể vì một lần ma xát rất nhỏ mà lòng rộn ràng.

Rộn ràng một chốc lại cúi đầu thở dài bất đắc dĩ, tiếp tục rửa chén.

Đến tuổi này rồi, sao vẫn như những cô cậu mới yêu lần đầu?

Long Hành Thiên bó tay với trái tim đập loạn của mình, nhưng phải nói rằng, cảm giác tim đập dồn dập tuy khiến người ta phát điên, song cũng rất ngọt ngào.

Long Hành Thiên vừa rửa chén xong, thấy Chu Châu bước ra từ phòng ngủ tiểu Diễn.

“Tiểu Diễn ngoan lắm, đang làm bài tập.”

“Ừ.”

“Tôi có lời muốn nói với anh.”

Long Hành Thiên vẫn mang nụ cười trên mặt, gật đầu, “Sang phòng bên đi.”

Dẫn Chu Châu sang phòng bên, Long Hành Thiên rất thông minh, bởi vì ở thư phòng chỗ để ngồi chỉ có ghế sô pha, mà cái ghế sô pha này khá nhỏ, chỉ được dưới hai người.

Khi ngồi xuống sẽ cách rất rất gần.

Cửa khép lại, bởi màn đêm mà rèm kéo lên, trong không gian kín nhỏ hẹp chỉ còn hai người, im lặng tới mức có thể nghe thấy cả nhịp thở.

Do đang ở nhà, Long Hành Thiên đã sớm bỏ áo khoác, sơ mi thì cởi đến chiếc cúc thứ ba, lộ ra một mảnh ngực màu mật lớn.

Mới rồi ăn cơm, tại có Tiểu Diễn, Chu Châu không có cảm giác mãnh liệt thế này, còn giờ chỉ hai người, lại gần nhau như vậy, hơi thở nồng đậm và cảm giác áp bách phả vào mặt.

Long Hành Thiên đương nhiên rất rõ hiệu quả này, thấy Chu Châu khẩn trương mà lòng thầm đắc ý.

Chu Châu im lặng một lúc, sắp xếp lại suy nghĩ, mới nhỏ giọng hỏi: “Tôi luôn muốn hỏi anh một việc, anh có từng nghĩ tới kết hôn không, kiếm một người mẹ cho tiểu Diễn?”

Long Hành Thiên lưng đổ mồ hôi hột, nghĩ thầm, tôi muốn kiếm lắm ấy, đương nhiên chẳng phải người mẹ, mà là người ba, ví dụ như cậu, thì thích hợp cực kì.

Long Hành Thiên mỉm cười: “Tạm thời chưa có ý nghĩ này.” Tạm dừng, bổ sung thêm: “Tôi nhớ tôi đã từng nói với cậu, tôi là gay.”

Chu Châu im lặng một lúc, rồi nói: “Ý của tôi là, anh cũng có thể cân nhắc tìm một người yêu ổn định, tuy hai người đàn ông thành một gia đình thì khá kì lạ, nhưng sẽ tốt cho tiểu Diễn rất nhiều, anh quá bận bịu, không lo cho bé được.”

Long Hành Thiên hiểu ra, bữa nay Chu Châu lưu lại vừa nấu cơm vừa dùng bữa, ăn xong còn không đi, quả nhiên là có mục đích.

Đây là dò xét trắng trợn nha.

“Đề nghị này thật không tồi, cậu có hứng thú chăm lo đứa bé với tôi?” Long Hành Thiên mang theo giọng điệu vui đùa, nhưng ánh mắt nhìn Chu Châu nghiêm túc.

Chu Châu cười cười: “Tuy tôi không phản đối đồng tính luyến ái, nhưng nếu đặt trên người mình, cần phải đắn đo cẩn thận.”

“Đúng thật, thẳng nam biến cong cũng chẳng dễ.”

Long Hành Thiên ra vẻ cười thoải mái, trên mặt tuy cười, nhưng trong lòng không khỏi phát lạnh.

Chu Châu dừng một lúc, bỗng nghiêm túc hẳn: “Anh xem tôi là tri kỷ, nhưng tôi cứ cảm thấy anh có thái độ mờ ám với tôi, có thể do bình thường tôi không nhiều bạn, không quen thân mật như vậy.”

Long Hành Thiên có chút kinh ngạc, âm thầm nghĩ, mình biểu hiện rõ thế sao? Đã bớt nhiều lắm rồi ấy.

Chu Châu tiếp tục nói: “Bởi vì mang theo suy nghĩ ấy, tôi làm việc bên cạnh anh rất áp lực.”

Long Hành Thiên im lặng một lúc, trầm giọng nói: “Bữa nay cậu ở lại, chỉ vì nói với tôi điều này?”

Chu Châu đôi mắt lóe lên, vẫn ngoan cố nói: “Ngày mai tôi sẽ trình đơn từ chức, rất cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi trong thời gian qua, dưới bầu không khí thế này, tôi không có cách nào làm việc cùng anh.”

Long Hành Thiên lại im lặng thật lâu, rồi mỉm cười: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không bức cậu làm chuyện gì.”

Lời nói hắn khéo léo, không tính làm rõ cũng không tính cự tuyệt, Chu Châu cười nói: “Tôi thích xác định rõ giới hạn quan hệ.”

Thậm chí nói đến bước từ chức, làm Long Hành Thiên chẳng thấy thoải mái trong lòng.

Trước mắt không thể dùng cách cứng chọi với cứng, không ngờ rằng Chu Châu ngoài mặt ôn hòa, tính tình lại quá ngoan cố.

“Vậy làm bạn nhé.”

Long Hành Thiên nói bằng giọng điệu bình thản.

Nếu tỏ tình bị từ chối, tiến triển sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Nên tiếp tục mập mờ thêm một thời gian ngắn, sau đó để cho cậu cảm nhận sâu sắc tình cảm mình với cậu, biết đâu chừng sẽ cảm động được chàng thẳng nam bình tĩnh thông minh này.

Dây dưa đến tận bây giờ không dám thổ lộ sổ sàng, cẩn thận duy trì mối quan hệ của hai người, nhưng vì quá để ý, nên mới phải suy xét cẩn thận mỗi một bước đi, lo lắng dọa đến cậu, lo lắng làm cậu chán ghét phản cảm, lo lắng giữa hai người sẽ xuất hiện tình thế bế tắc, suy cho cùng bị đồng tính tỏ tình cũng chẳng phải chuyện chấp nhận dễ dàng.

Yêu thầm tuy đẹp, nhưng rất khổ, bồi hồi ngay rìa tỏ tình và không tỏ tình, mang theo chờ mong lại sợ ngày hy vọng tan vỡ, đó mới điều giày vò nhất.

Long Hành Thiên nói nhỏ: “Thời gian không còn sớm, đêm nay lưu lại đây đi, phòng khách ở đây rất sạch.”

Chu Châu gật đầu: “Được, phiền anh rồi.”

Long Hành Thiên cười cười: “Cậu lúc nào cũng khách sáo thế, cố ý kéo quan hệ đơn thuần với tôi ra xa sao?”

“Không có.”

“Được rồi.” Long Hành Thiên bất đắc dĩ: “Tôi đi tìm bộ đồ ngủ cho cậu, cậu chuẩn bị tắm rửa cái đã.”

Nhìn bóng dáng Long Hành Thiên dần biến mất, Chu Châu mới nhẹ thở ra, lấy di động gửi cho Văn Bân một tin nhắn.

“Đêm nay không cần chờ tôi, tôi có việc ở lại bên ngoài.”

Bên kia mau chóng hồi âm: “Á đù, anh ở đâu? Đừng nói đi hú hí nhé!”

Chu Châu nhíu mày: “Cần phải tìm người rửa giúp cái mồm thối của cậu quá.”

Sau một lát, Long Hành Thiên cầm một bộ đồ bằng vải bông quay trở lại, có chút xấu hổ nói: “Xin lỗi, bình thường nhà không có ai sang, không chuẩn bị áo ngủ mới, cậu chờ một lát, tôi ra ngoài mua một bộ……”

Vừa định xoay người rời cửa, lại bị Chu Châu giữ chặt tay áo. Long Hành Thiên quay đầu lại, chỉ thấy Chu Châu cười cười, nhẹ giọng nói: “Không sao, nếu anh không ngại, tìm một bộ của anh cho tôi mặc là được.”

Long Hành Thiên ước gì đem quần áo mình cho cậu mặc, để hơi thở mình bao phủ cậu, vun đắp hương vị cậu, dùng áo ngủ quấn lấy cậu, như mình đang ôm cậu —— nghĩ vẩn vơ vô sĩ, vội vàng cười nói: “Cậu không ngại là tốt rồi. Tôi tìm bộ sạch sẽ cho cậu.”

Kỳ thật tìm từ sớm rồi, sợ đưa trực tiếp cậu sẽ không vui, nãy đặt ở đầu giường, nay rốt cuộc có công dụng, mỉm cười lấy ra, đưa cho Chu Châu.

Chu Châu tiếp nhận rồi đi vào nhà tắm, Long Hành Thiên đứng tại chỗ nhìn theo bòng lưng cậu, mãi cho đến khi từ đằng sau vang lên giọng nói.

“Ba ơi, ba đứng sừng sững làm hòn vọng phu ạ?”

Long Hành Thiên quay đầu lại, thấy Long Diễn người ở phòng ngủ còn đầu thì ló ra nhìn mình, không khỏi cười bất đắc dĩ.

Gần đây thằng bé đang học thành ngữ, luôn khoe khoang mình học được từ mới, khiến người ta dở khóc dở cười.

“Làm bài xong chưa?”

“Dạ, còn mấy bài nữa.”

Nghe tiếng nước phòng tắm, Long Hành Thiên nghĩ thầm, cũng lâu rồi mình không trao đổi với thằng bé, vì thế nở nụ cười “hiền từ” hiếm có với nó.

“Nào ba dạy con học.”

Long Diễn ngoan ngoãn ngồi trên ghế, mở sách bài tập ra đưa cho ba xem, Long Hành Thiên lấy qua, liền thấy một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo:

“Cuộc thi điền kinh năm mươi mét cuối cùng bắt đầu, các bạn học sinh như con con chó hoang đứt cương chạy vọt ra ngoài.”

Long Hành Thiên nhíu mày, “Cái gì đây?”

Long Diễn nghiêm túc nói: “Đặt câu.”

Long Hành Thiên gạch từ “Chó” đi, thong thả viết chữ “ngựa” ở bên cạnh.

Thản nhiên nói: “Bình thường từ đứt cương hay đi với ngựa hoang, giống như tư thế con chạy, nhưng mà, con không nên cường điệu hóa các bạn học sinh như vậy.”

Xóa đi bốn chữ “Các bạn học sinh”, sau đó đổi thành “Em”. Xóa bớt một chữ “Con” dư thừa, sửa “Con” thành “Một”.

“Đọc thử xem, có phải lưu loát hơn nhiều không?” Mỉm cười nói.

Long Diễn nhìn chăm chú quyển vở, nghiêm túc đọc thầm: “Cuộc thi điền kinh năm mươi mét cuối cùng bắt đầu, em như một con ngựa hoang đứt cương chạy vọt ra ngoài.”

Vốn giữa cha con thường xuất hiện những “tương tác” thú vị, Chu Châu vừa tắm xong bước ra thì nghe thấy được.

Chu Châu đi tới, nghiêm túc nói: “Không nên trêu trẻ nhỏ, anh nói vậy nhóc sẽ tưởng thật.”

Long Diễn ngơ ngác nhìn ba.

Long Hành Thiên mỉm cười, nói: “Kỳ thật tôi ít có khả năng giáo dục con cái, trẻ nhỏ IQ quá thấp, tôi cảm thấy trao đổi với bọn chúng hơi……” Nhíu mày, có thể ngầm hiểu.

Long Diễn quay đầu hỏi Chu Châu: “Chú Chu, IQ quá thấp là gì ạ.”

Chu Châu sờ đầu Tiểu Diễn dịu dàng: “Ba con nói con vóc dáng thấp, sẽ nhanh chóng cao lớn.”

Long Hành Thiên sờ mũi.

Chu Châu lại nói: “Anh đi tắm đi, để tôi dạy bé.”

Chờ Long Hành Thiên đi rồi, Chu Châu mới nói với Tiểu Diễn: “Nếu ba con nói, con không cần nghe toàn bộ, nghe thầy giáo chính xác hơn.”

Tiểu Diễn gật đầu, hướng vở cho Chu Châu, “Chú dạy con, thầy bọn con nói con vô dụng, đặt câu toàn ra ý xấu.”

“Tốt.” Chu Châu sờ sờ đầu Tiểu Diễn, giúp nhóc sửa lại mấy chỗ sai, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Diễn, con thích chú không?”

“Thích!” Liều mạng gật đầu, “Càng thích cháo chú làm.”

Chu Châu nở nụ cười, “Ba con thì sao?”

“Chú tốt hơn ba nhiều.”

“Sau này chú rảnh sẽ nấu cháo cho con, được không?”

“Hay quá! Cháo trứng muối thịt nạc ngon hơn nhiều món cháo chưa chín của ba con, cảm ơn chú!”

“Ngoan.” Chu Châu sờ sờ đầu Tiểu Diễn, cười hàm ý sâu xa.

Long Hành Thiên còn trong nhà tắm, vừa tắm vừa ngâm nga, hoàn toàn không hay biết, con của mình, đã dễ dàng bị thu mua bởi một chén cháo.

Chu Châu cùng Long Diễn hòa thuận trong phòng ngủ, ánh đèn bàn nhu hòa thêm vài phần ấm áp, Chu Châu sửa lấy những bài toán nhóc tính sai, sau lấy sách bài tập ra, đều là những câu viết rải rác.

“Ba ngồi trên ghế sa lon, mông bự giống như bí đỏ trong vườn rau.”

“Khi ba đọc sách sẽ đeo cặp kính đổi màu, giống như một con gấu trúc lớn.”

Chu Châu vừa đọc vừa cười, cảm thấy tiểu Long Diễn thật sự là có tài, viết câu nào câu nấy buồn cười, còn toàn lấy ba nhóc làm ví dụ.

Không nhịn được hỏi: “Sao con toàn lấy ba con đặt câu?”

Long Diễn giọng điệu đương nhiên “Bởi vì con chỉ có mình ba, không có mẹ.”

Chu Châu lòng mềm nhũn, không khỏi sờ đầuTiểu Diễn dịu dàng, nhẹ giọng nói: “sách bài tập của con tốt nhất đừng cho ba con xem, ba sẽ đánh con đó.”

Long Diễn rụt cổ, gật đầu nghiêm túc.

Long Hành Thiên tắm rửa xong quay lại, nhìn hình ảnh hạnh phúc ấm áp bên ấy, Chu Châu vẻ mặt dịu dàng, tiểu Long Diễn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cậu, mang theo biểu tình sùng bái, vô cùng chăm chú nghe cậu giảng.

Trong lòng không khỏi thấy ấm áp, đồng thời lại dâng lên một chút bất đắc dĩ.

Bình thường mình bận làm ăn, rất ít dành thời gian chăm thằng bé, tuy tiểu Diễn ngoài miệng không nói, nhưng nhiều lần về nhà, anh thấy nhóc ló đầu nhìn mình tột nghiệp, cũng không khỏi thấy buồn.

Nhìn ra Chu Châu rất thích thằng bé, đáng tiếc, bây giờ chưa cưa được cậu.

Có lẽ phải cố gắng hơn nữa, thổ lộ tình cảm bản thân về cậu nhiều hơn nữa mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.