Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 51: Hành trình tìm tình yêu



“Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung, ba không trách con đâu, mẹ trước giờ cũng chưa từng trách con, là tự con vây khốn chính mình mà ra không được thôi.”

Bên tai vang lên thanh âm dịu dàng của mẹ, Văn Bân gục đầu xuống: “Dạ…… Con biết, về sau nhất định luôn hiếu kính ngài.”

“Nói chuyện này để làm gì, mẹ có sự nghiệp cuả mình, không cần con tới phụng dưỡng, trái lại con nên dùng nhiều tâm tư để nghĩ phải đối tốt với cậu ta như thế nào, đó mới là đứng đắn.” Nói xong, lại sờ sờ đầu Văn Bân: “Bé ngốc, Từ Phong người kia, mẹ yên tâm. Con mới là đứa làm mẹ lo nhất, con sống thấy vui vẻ, mẹ mới có thể an tâm, hiểu không?”

Văn Bân ngoan ngoãn gật đầu: “Cám ơn mẹ. Vậy ngài…… đồng ý cho con quen anh ấy?” Không xác định ngẩng đầu, thêm ánh mắt vừa sợ hãi lại chờ mong, làm cho mẹ Văn Bân thấy đau lòng.

Đứa nhỏ này quả thật rất đơn thuần, rõ ràng sợ mẹ sẽ khó chịu, tự một mình bốn bề rối rắm lâu như vậy…… Cam chịu biết bao, trong lòng không khỏi ấm áp.

Đứa con thật sự rất lý trí, thái độ với tình cảm rất nghiêm túc, hay lo nghĩ chăm sóc cho mẹ, tự làm khổ mình. Đứa ngốc như vậy, mình làm sao nhẫn tâm trở thành chướng ngại hạnh phúc của nó chứ? Làm sao nhẫn tâm để nó sống trong đau khổ……

“Bé ngốc,vì mẹ mà lo lắng nhiều như vậy, ai nói con không đủ tư cách làm con ?” Cười khẽ vuốt tóc Văn Bân, cổ vũ nói: “Đi tìm cậu ta đi, mẹ mua vé máy bay cho con.”

“A?”

“Chẳng lẽ con muốn rúc trong vỏ chờ cậu ta về? Con cũng nên chủ động theo đuổi hạnh phúc của bản thân, không phải sao?”

“Con……”

“Con mẹ khi nào lại sợ đầu sợ đuôi như vậy, con không phải luôn rất dũng cảm tiến tới sao?”

Văn Bân sửng sốt thật lâu, mới chê cười sờ sờ cái ót: “Là con đem anh ấy đuổi đi, bây giờ lại đi tìm…… hơi ngài ngại.”

Thấy bộ dạng không được tự nhiên của con, mẹ Văn Bân mới hiểu được, tên này không phải sợ đầu sợ đuôi, mà là…… đang thẹn thùng mà.

Có thể là do mối tình đầu, mới ngây ngô như vậy.

Đáng thương con bé Điềm Điềm, bên cạnh nhóc ngốc cả một thời gian dài, không đợi nó thông suốt, nửa đường đã ra tên Trình Giảo Kim.

Mẹ Văn Bân không khỏi thở dài, thằng con này tuy rằng tính khí nóng nảy, thích nói thô tục, tính nết tuỳ tiện lại không tốt, nhưng người làm mẹ biết rõ nhất, nó kiềm nén từ lâu, mới biến thành như bây giờ.

Nội tâm kỳ thật rất đơn thuần, cũng có chút ngu ngốc.

Nhóc ngốc vì mẹ mà suy nghĩ ngu ngốc, thật sự làm người ta đau lòng muốn chết.

“Vậy con cứ dày mặt lên tí, đi tìm cậu ta đi, cũng không thể chờ cậu ta thích người khác, con lại một mình co vào khó chịu, đúng không?”

Văn Bân lại sửng sốt thật lâu, mới xấu hổ sờ sờ mũi, cắn chặt răng, bài trừ ra một chữ: “…… Được.”

Lúc ngủ trên giường, Văn Bân mãi nghĩ, có lẽ mình thật sự rất bất hạnh, màn sự cố đáng sợ của thời thơ ấu đã để lại bóng ma nghiêm trọng trong cuộc sống sau này.

Có lẽ, chính mình cũng thật sự rất may mắn, có người mẹ sáng suốt cảm thông như vậy.

Có người anh Chu Châu đối mình như em ruột, còn có người bạn trọ tốt Lưu Ba, vừa gặp đã thân Chung Ly luôn bên cạnh quan tâm……

Còn có, Từ Phong.

Đó đều là những người đáng quý trọng.

Sinh mệnh con người tựa như một vòng xoay luẩn quẩn cố định, một số thứ mất đi, luôn có vài thứ có thể nhận được.

Cùng với mãi thương tiếc thứ mất đi, không bằng buông thả ý chí, đi quý trọng điều có được hiện tại, mà không phải cứ giãy dụa không ngừng trong hối hận.

Suy nghĩ cẩn thận lúc sau, lại có sự giúp đỡ của mẹ và tụi bạn, Văn Bân chỉ cảm thấy trước mắt tươi sáng rộng mở.

Lấy di động từ trong túi ra, run tay nhấn số điện thoại Từ Phong, lại đột nhiên nhớ rằngTrung Quốc và nước Pháp chênh lệch múi giờ, sợ quấy rầy hắn, vội vàng cúp máy.

Đổi thành viết tin nhắn: “Tui muốn đi Paris du lịch, anh có thể hướng dẫn du lịch cho tui không?”

Này ra vẻ quá.

Xoá lược thành: “Tui muốn đi Paris, có muốn ăn đặc sản không tui mang cho anh?”

Lại cảm thấy rất nhàm chán, chẳng lẽ vách một túi khoai tây về sao.

Ngẩn người, “anh có thể tới sân bay đón tui chứ, tui không quen đường nơi đó.”

Từ Phong hình như rất ghét địa phương hình cầu…… ( là sao ??? o.O)

Thật lâu sau, Văn Bân mới bất đắc dĩ xoá toàn bộ tin nhắn, vùi vào trong chăn cắn chặt răng.

Không bằng cho anh ta cái kinh hỉ đi? Chủ động đưa lên cửa, tên đó không biết phản ứng gì? Có thể tiến thêm một bước không ta?

Nguy rồi, nên học bổ túc thêm một số công khoá mới được.

Nửa đêm trộm đứng lên, muốn ở trên mạng tìm GV, đột nhiên nhận được tin QQ.

“Ông xã ông xã, đi lên thì chi một tiếng ~”

Văn Bân sờ sờ mũi, nghiêm túc gửi qua một chữ: “Chi”

Hà Diệp bên kia rất nhanh đã đáp lại : “Ha ha, ông xã tới rồi?”

“Ừ, bà khuya lơ khuya lắc rồi còn chưa ngủ, làm gì vậy?”

“Ha ha, chờ anh chờ đến khuya khoắt, không oán không hối a ~”

Văn Bân thoáng 囧, nghiêm nghị gửi qua: “Nhanh đi ngủ, nữ sinh thức khuya như vậy, không sợ mọc đậu à?”

“Hãn, đúng rồi, em chờ anh là bởi có chuyện phải nói với anh, anh nghe xong nhất định đừng nóng giận ~ ngàn vạn lần bình tĩnh, bình tĩnh, trước hít sâu, chuẩn bị tốt chưa?”

Văn Bân bất đắc dĩ: “lảm nha lảm nhảm, nói!”

“Ờ, tui có bạn trai, hãn, kỳ thật đã đính hôn rồi. Trước kia tụi tui đều đang chơi Huyễn tưởng, sau đó tui trộm chạy sang chơi Thiên long, anh í biết được rồi cũng vào Thiên long chơi! Thật sự không ngờ, ảnh phát hiện tui ở trong game tìm chồng, có điểm tức giận, bảo ngày mai phải tiêu diệt ông, tui bây giờ còn lạnh xương sống nè, xin lỗi nha, tui không nghĩ liên lụy ông, lúc trước đáp ứng kết hôn với ông cũng là do ông nhìn qua rất đáng yêu……”

Văn Bân một đầu hắc tuyến: “Sau đó?”

“Hí hí, hai ta bàn bạc, nhanh nhanh ly hen?”

“Nga, vậy ly đi.” Văn Bân thầm nhăn mũi, hơn nửa đêm chờ người ta chỉ vì ly hôn? Con nhỏ này thật sự làm cho người ta không nói được lời nào.

Hai người tay trong tay cùng tới nơi Nguyệt lão làm thủ tục ly hôn, Văn Bân vừa mở ra bảng hảo hữu tóm được Ly Bất Khai, gửi qua: “Tao với Hà Diệp ly.”

“Đệt, chúc mừng !!”

“Ha ha, cái con nhỏ đó thật là, bạn trai tìm tới đây, tao cóc cần làm vật hi sinh đâu.”

“Cho nên tao nói chúc mừng a! Thằng bạn trai nhỏ vì chuyện này mà đã thô bạo nhiều người, mày rút nhanh quả thực rất sáng suốt.”

“Ờ. Đúng rồi, cám ơn sự cổ vũ của mày, hề hề, tao theo PK mẹ tao, tao thắng ~”

“Đúng nha, với thể chất của mày mà một mình đấu boss không thành vấn đề, lại chúc mừng!”

“Hưng phấn ngủ không được a…… Mày có GV chứ? Tao chán quá, xem xem giải sầu.”

“Sặc? Tiến độ quá nhanh rồi?”

“Kế tiếp còn có một con boss khổng lồ chờ tao đi khiêu chiến, mẹ của tao tuy rằng cấp cao, nhưng chí ít thương tao, sẽ không đối tao ra sao. Một vị khác, không chỉ cấp bậc cao, mẹ nó, vẫn hận tao không thể biến đi…… Tình địch.”

“Thật, mày thích thằng quá trâu X nha, sao lại xuất hiện thêm đứa thứ ba?”

“Hừ, anh ấy khí thế quá cường đại, dễ dàng hấp dẫn sinh vật kỳ quái.” Dừng một chút, lại nói: “tên theo đuổi anh ấy nghe nói rất yêu nghiệt, bây giờ còn đang giả bệnh ung thư, tao không biết anh ấy động tâm không, luyện kĩ năng đề phòng, cũng rất cần thiết.”

“Vậy chưa tới mức coi GV đi……”

“Dưới tình huống đặc biệt có thể sử dụng thủ đoạn đặc biệt, hắc hắc.” Mặt ưng ửng đỏ, tuy rằng cảm thấy với nam nhân thực kì quái, nhưng nếu đối phương là Từ Phong, khẩn trương càng nhiều, lại có cảm giác ngọt ngào.

Ai, không biết có thể thuận lợi đẩy ngã anh ấy không, cho nên mới phải xem chút hình động trước, luyện thêm kỹ thuật.

Cho dù bị anh ấy đẩy ngã…… Vậy cũng không thể biểu hiện quá kém cỏi, làm cho người ta ngao ngán a.

Vừa xem phiên bản phim hoạt hình [vườn hoa hạnh phúc] (*) không bị cắt xoá một lần, Văn Bân đã đỏ bừng mặt, tắt máy chui vào trong chăn.

Từ trong tay mẹ nhận vé máy bay đi Paris, lúc ngồi trên máy bay tâm tình nhảy nhót, trong lòng bàn tay lại khẩn trương ra một tầng mồ hôi.

Trong hòm thư địa chỉ Hạ Phong gửi qua được chép cẩn thận lên tờ giấy, còn cố ý ở trên mạng học hai câu tiếng Pháp cùi bắp, trong lòng nghĩ, dù sao sau khi đến sân bay chỉ dùng hai câu tiếng Pháp bắt taxi, rồi đưa tài xế tờ giấy ghi địa chỉ là được rồi.

Bởi vì muốn tìm hắn, mà tối qua cả đêm không ngủ, vốn định ở trên máy bay ngủ nghỉ chút ít, không nghĩ tới trẩn trương quá, căn bản không có buồn ngủ.

Đầu óc hỗn loạn nghĩ về ngày trước, không biết trải qua bao lâu, chờ bài hát trong mp3 cơ hồ quay lại một vòng lần nữa, máy bay rốt cuộc chạm đất.

Trên đường ngồi xe tới nơi Từ Phong, cũng không chú ý nhiều tới phong cảnh bên ngoài, trong tay sít chặt sợi dây chuyền bị mình lấy lại, kim loại nguyên bản lạnh lẽo bị nắm đến nóng bừng.

Xe rốt cuộc dừng trước một căn biệt thự, Văn Bân đối biển số nhà xác nhận vài lần, lúc này mới yên tâm thong thả đến trước cửa.

Căn biệt thự này nhìn qua rất lớn, cũng rất xa hoa, điển hình phong cách Âu, bề ngoài như toà thành, vách tường tuyết trắng.

Văn Bân trong lòng nghi hoặc, Từ Phong không phải không có tiền tìm Hạ Phong mượn phí sinh hoạt sao? Sao lại ở nơi xinh đẹp như vậy? Chẳng lẽ của tên Vu Tường đó?

Nghĩ tới khả năng này, trong lòng vẫn không ưa, hừ một tiếng, sửa sang tóc, ấn vang chuông cửa.

Tiếng chuông cửa dễ nghe vang lên thật lâu, vẫn không có hồi âm như trước, Văn Bân nghĩ, có lẽ bọn họ có việc đi ra ngoài rồi. Vì thế đem hành lý vali đặt ở bên cạnh, ngồi ở trên bậc thang.

Lấy điện thoại gửi cho mẹ và tụi bạn tin nhắn báo bình an, gửi xong rồi, qua hơn nửa giờ, Từ Phong bọn họ vẫn chưa trở về.

Bùng đói ùng ục kêu, không hiểu tiếng Pháp, khu dân cư cao cấp gần đó cũng không phát hiện nhà ăn, đành phải cắn răng chịu đựng.

Nhàm chán muốn chết, mở game trong di động, chơi tiếp.

Trò rắn săn mồi chả biết chơi bao nhiêu lần, một lần lại một lần đổi mới kỉ lục cao nhất, sợ di động không còn pin thì liên lạc không được, vội vàng tắt máy.

Văn Bân ngẩng đầu ngắm trời.

Một trận gió thổi qua, phía chân trời mây đen một vùng, tựa hồ trời muốn mưa.

Văn Bân cảm thấy lạnh, quấn chặt áo khoác, tìm nơi có thể trú mưa, tựa lên tường chờ đợi.

Mưa dần dần càng trở nên mạnh hơn, như đang tưới nước không gián đoạn. Tiếng sấm đùng đùng vang ở đỉnh đầu, bầu trời bị tia chớp sáng rực xé rách thành hai nửa nhiều lần.

Văn Bân rúc ở trong góc không ngừng mắng.

“Mẹ kiếp, nước Pháp ban ngày cũng kỳ dị quá xá, khỏi cần hoan nghênh tui như vậy đâu?”

Mới vừa mắng xong, gió lại thổi lên, nước mưa lạnh lẻo thổi nghiêng, trực tiếp đập lên người Văn Bân.

Vì đến tìm hắn, quần áo mới mua phút chốc bị xối cái ướt đẫm.

“Đệt, còn lễ phép như vậy, tắm cho ông mày?”

Văn Bân lau nước mưa trên mặt, trong lòng rất ư buồn bực, nhưng không biết Từ Phong rốt cuộc đi nơi nào, dọc đường gọi điện cho hắn cũng chẳng thông……

Dần dần, bầu trời tối đen, hàn ý thấm vào lòng, Văn Bân co thành một khối run rẩy.

Dưới mái hiên đã không còn cách nào che mưa, toàn thân đều bị xối ướt đẫm, quần áo toàn bộ dính ở trên người.

Do đứng đã rất lâu, hai chân như nhũn ra, trên mặt đất tràn đầy nước đọng, lại không thể ngồi.

Vốn có thể ngồi trên hành lý vali, nhưng hành lý vali vẫn được đặt ở phía sau, được mình che chắn, bởi vì bên trong quà tặng mua cho hắn nhiều lắm.

Có vài quyển sách là nghe đàn chị nói hắn hiện tại đang cần; một hộp chocolate tuy rằng không biết hắn có ăn đồ ngọt hay không, nhưng đóng gói đó thực sự rất tinh xảo trên thị trường lại vừa ra, không mua cũng thấy có lỗi với bóp tiền; còn có một cái cà- vạt do mình chọn, nghĩ thầm hắn sắp đi làm hẳn có thể dùng tới; tạp chí mình phát biểu luận văn, đặc biệt muốn mau cho hắn xem, thuận tiện cảm ơn hắn giúp đỡ mình; một bộ vét trang trọng là đi chọn với Chu ca, giá cả không hề thấp, nhờ tiền làm công linh tinh mình tích nhiều năm; còn thuận tiện giúp tên khốn Hạ Phong kia mang theo mấy cái đĩa CD, nói là đưa cho Từ Phong, không biết bên trong có gì nữa.

Đêm đã khuya, biệt thự trong tiểu khu cũng dần dần sáng đèn.

Văn Bân hít hít cái mũi, từ trong bao lấy ra khăn tay vừa muốn lau nước trên mặt, lại bị gió to thổi qua mang đến trận mưa “Ào ào” giội ướt đẫm.

Miệng mắng vài tiếng đệt, qua quýt lau mặt, mở di động ra xem, lại phát hiện tin nhắn mẹ gửi sang.

“Hiện tại Paris bên đó hẳn là khuya rồi, con đã ngủ chưa?”

Văn Bân xoay thân dùng tấm lưng để chống đỡ sự khi dễ của cơn mưa, đặt di động ở trong lòng đánh chữ: “Dạ, rất tốt, mẹ đi ngủ sớm một chút.”

“Cùng Từ Phong nói chuyện chưa? Không nên ngại ngùng, cứ nói hết với cậu ta đi, biết không?”

“Biết, da mặt con đủ dày mà, mẹ yên tâm đi.”

Tin nhắn mới vừa gửi sang, phía sau đột nhiên một tia sáng chói loà……

Hắn rốt cuộc đã trở lại? !

Quả nhiên, xe đó vào trong viện, dừng lại cách nơi mình không xa, ba một tiếng, cửa xe mở ra, một người nam nhân cầm chiếc ô xanh bước xuống.

Là Từ Phong……

Bóng dáng quen thuộc, làm cho Văn Bân kích động muốn bay nhanh qua ôm lấy hắn.

Vừa định hành động, đã thấy hắn đóng cửa xe đi đến bên kia, mở cửa rất lịch lãm, sau đó dùng thanh âm phi thường mềm nhẹ nói chuyện.

Sau đó, thấy từ bên trong xe vươn ra một bàn tay xinh đẹp, tiếp nhận dù của hắn, Từ Phong cười sờ sờ đầu người đó, bế cậu ta lên.

Bởi vì đang nói tiếng Pháp, Văn Bân căn bản nghe không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì.

Chỉ có thể lăng lăng nhìn hắn ôm cậu trai đó bước qua trước mặt mình, bởi vì bản thân ẩn trong bóng tối, Từ Phong đang ôn nhu trò chuyện với người khác, căn bản không có chú ý tới.

Mưa càng thêm lạnh lẻo, ấy mà không bằng hàn ý thấu tận xương.

Ánh mắt của hắn cũng có thể chuyên chú nhìn người khác, mà mình lại bị bọn họ cách ly sao?

Sửng sốt thật lâu, nghe thấy thanh âm chìa khóa mở cửa, đèn nơi huyền quan được bật, Văn Bân sợ chiếu sáng đến mình, không khỏi co rụt bả vai, không ngờ dưới chân trơn trợt, trực tiếp lăn xuống, lăn tròn một vòng người, cuối cùng lấy tư thế ngã sấp cực chuẩn trên mặt đất.

Hai người bên kia vừa muốn vào cửa thì nghe được động tĩnh, đồng loạt nhìn sang đây.

“Văn…… Bân?” Đỉnh đầu vang lên thanh âm không khẳng định của Từ Phong, như tiếng sấm chấn động làm màng tai phát đau.

Văn Bân nắm chặt ngón tay, lau bùn bẩn trên mặt, bùn vốn chỉ một hai nơi, bị cậu quẹt một cái, ngược lại quét hết cả khuôn mặt, chủ nhân khuôn mặt đó còn ráng bài trừ ra nụ cười, bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười trông qua đặc biệt khôi hài.

Từ Phong thả Vu Tường xuống, nhẹ giọng nói: “Cậu vào trước đi.”

Văn Bân lúc này mới thấy rõ dáng vẻ của cậu ta, tóc màu vàng, đôi mắt to điểm thêm sắc lam, dường như là con lai, trắng nõn nà, còn rất đáng yêu. Lúc này đang nháy mắt với mình, còn lộ ra nụ cười ngọt chết người: “Bạn là ai a?”

“Là người đàn em.” Từ Phong hướng Vu Tường trả lời.

“Ha ha, tui đến du lịch Paris, thuận tiện thăm anh.” Văn Bân ngẩng đầu lên cười, nước bùn trên mặt vì nụ cười đó mà theo cổ chảy xuống.

Từ Phong nhíu nhíu mày, cầm dù bước nhanh qua, cúi xuống thân mình, hướng Văn Bân vươn tay, “Ngẩn người làm gì? Mau đứng lên.”

Văn Bân không dám cầm tay hắn, tự mình nghiêng ngả lảo đảo leo lên, sau đó cúi thấp đầu kéo rương, bị Từ Phong kéo cánh tay: “Cậu vào nhà trước, hành lý tôi cầm cho.”

Văn Bân vừa vào trong phòng, Từ Phong cũng xách rương vào theo sau, bịch một tiếng đóng cửa lại.

Vu Tường cười hỏi: “Đàn em à, trước lúc đến sao lại không gọi điện thoại, để đàn anh cậu đi đón cậu.”

Từ Phong lạnh lùng nói: “Tiểu Tường, cậu đi ngủ trước.”

Vu Tường nga một tiếng, vịn tường, khập khiễng bước đi phía trước, đụng đến sô pha liền bò lên nằm sấp xuống, “Mông đau quá, ngồi cũng ngồi không yên.”

“Cậu cứ được cưng chiều.” Từ Phong nhíu mày: ” Thích sô pha như vậy, vậy cậu đêm nay ngủ ngay trên sô pha đi. Anh với cậu ấy có việc nói chuyện.”

“Nga……” Vu Tường gục đầu xuống, ra vẻ ủy khuất nói: “Hơi quá đáng, nếu tối hôm qua không hoạt động quá mạnh, em cũng chẳng bị thương nghiêm trọng thế này……”

“Cậu có thể câm miệng không?” Từ Phong mặt bình tĩnh.

Vu Tường hình như chẳng có chút nào sợ Từ Phong, ngược lại quay đầu lại nhếch miệng cười: “Thế nào, rõ ràng là anh rượu sau đó không khống chế được……” Cố ý ngừng lại, hướng Văn Bân chớp mắt mấy cái, sau đó thẹn thùng cười cười: “Ngại quá, nói cho cậu mấy chuyện riêng tư này……”

Từ Phong sắc mặt âm trầm, “Cậu nói thêm câu nữa, tôi sẽ đá văng cậu ra mưa.”

“Nơi này rõ ràng là nhà của em.” Ủy khuất lừ nhìn Từ Phong một cái, liếc mắt thấy Văn Bân đang sít chặt nắm đấm phát run, khóe miệng khe khẽ cười: “Văn Bân, lạnh không? Nhìn cậu run rẩy a run rẩy…… ưm……” Còn chưa nói hết, đã bị Từ Phong kéo cái khăn bên cạnh, trực tiếp nhét vào miệng Vu Tường.

Vu Tường cũng không kéo khăn ra, chỉ ưm ưm kêu, chớp mắt vô tội.

“Ồn muốn chết.” Từ Phong lừ cậu ta một cái, rồi quay đầu nói với Văn Bân: “Cậu theo tôi.”

Văn Bân bị Từ Phong kéo vào trong phòng ngủ, mặt đối mặt đứng.

Từ Phong ném cho Văn Bân một bộ đồ ngủ sạch sẽ, nghiêm nghị nói: “Đi tắm rửa, trong vòng mười phút dội sạch cho tôi.”

Văn Bân trầm mặc thật lâu, mới cúi đầu, thanh âm bé như muỗi: “Anh không tắm?”

Từ Phong thản nhiên nói: “Tôi không mắc mưa, không cần lo, cậu nhanh đi, tránh bị cảm.”

Văn Bân không được tự nhiên siết bộ đồ ngủ, nhẹ giọng: “Vậy anh giúp tui tắm đi, ha ha, tui ngồi chồm hổm cả chiều, chân mềm nhũn rồi.”

Từ Phong cứng đờ, “Cậu vẫn là tự mình tắm đi.”

Văn Bân mặt đỏ bừng, đáng tiếc bị nước bùn bôi quệt, Từ Phong căn bản thấy không rõ.

Gục đầu xuống, “Nga” một tiếng, rồi cầm áo ngủ vào buồng tắm nhỏ trong phòng ngủ.

Trong nhà tắm nhìn thấy tấm gương to, trong gương một người mặt đầy bùn toàn thân ướt đẫm, cực kì khôi hài tức cười.

Nhớ tới hình ảnh vừa rồi lại cảm thấy gân xanh trên trán nổi lên.

Rất đáng giận ! Xa xôi chạy tới không phải để nhìn anh với cái tên Vu Tường kia khanh khanh ta ta.

Mắng vài câu, nhưng trong lòng không khỏi khổ sở.

Phải chăng vì không quý trọng, tổn thương hắn nhiều lần, cho nên thượng đế mới trừng phạt sự ngu xuẩn của mình như vậy?

Hắn và Vu Tường quen nhau? Quan hệ tiến triển đến trình độ thân mật như thế, làm cho Vu Tường bị thương mới đi bệnh viện, còn dịu dàng bế cậu ta xuống xe……

Nhìn đến hình ảnh hắn cùng người khác thân mật, mũi lại thấy chua xót, trong lòng khó chịu như bị dao cắt qua.

Phẫn nộ không được, cho nên mới nghĩ muốn sắc dụ hắn, nghĩ muốn cùng tắm với hắn, thực thi kế hoạch cuối cùng.

Nhưng hắn cũng chẳng thèm nể tình.

Cư nhiên đã quên, hiện tại mặt mình đầy bùn, ngay cả chút “Sắc” vốn có đã mất, còn”Dụ” cái rắm.

Vu Tường kia, nam nhân trưởng thành như cậu ta rõ là cực phẩm, tóc vàng mắt xanh y hệt búp bê, thân thể gầy gò, vóc dáng cũng không cao, loại hình vừa nhìn là muốn ôm vào lòng.

Mẹ kiếp, tiểu ác ma khoác vẻ thiên sứ, mới vừa rồi còn nhếch miệng cười ngọt với mình……

Rốt cuộc rề rề cũng tắm xong, đi ra phòng ngủ Từ Phong, gặp Từ Phong cau mày đứng đó, đem Văn Bân nhấn ngồi xuống trên giường, trên cao nhìn xuống hỏi: “Cậu đang suy nghĩ gì? Tắm lâu như vậy” mặt lãnh nghiêm, ném cho Văn Bân một cái khăn mặt, “Mau lau khô tóc.”

Văn Bân sít chặt khăn mặt, cúi đầu lau tóc.

“Anh với Vu Tường……”

“Cậu cho rằng gì?”

Văn Bân trầm mặc một lát, “kia…… bên cậu ấy, anh vui vẻ chứ?”

“Cậu cứ nói đi?”

Văn Bân bị ngữ khí lạnh thấu xương của hắn làm cho không thoải mái, đành phải nắm thật chặt ngón tay, làm bộ như không sao cả nói: “Nếu các anh hạnh phúc, tui đương nhiên rất cao hứng, ha ha. Yên tâm đi, tui không phải loại người thối nát thích dây dưa, anh nếu thích người khác, tui đương nhiên sẽ chúc phúc cho anh.”

Từ Phong lạnh lùng nói: “Cậu nói lại một lần nữa cho tôi.”

“Anh hẳn nghe hiểu tiếng Trung đi, hay là qua bên Pháp lâu ngày quên luôn tiếng mẹ đẻ? Tui là nói, tui sẽ không dây dưa nữa, xin anh yên tâm hạnh phúc bên cậu ta.”

Văn Bân khẽ vung mở hai tay hắn.

Còn muốn ra sao nữa? ! Chế giễu cũng đủ nhìn rồi chứ?

Xa xôi chạy đến tìm hắn, hắn cùng người khác bên nhau, mình…… có thể nói gì đây?

Cầu anh trở lại bên cạnh em đi.

Em yêu anh, thế nhưng phát hiện đã quá muộn.

Em cho anh cơ hội, vì sao anh lại từ bỏ chứ?

Chờ em ba năm, vì sao không thể chờ thêm một tháng chứ?

Nói được sao?

Có tư cách nói sao?

Dựa vào cái gì Từ Phong nhất định phải mãi mãi yêu mình, dựa vào cái gì hắn không thể tìm người khác, rõ ràng là chính mình đẩy hắn đi……

Da mặt có dày đi nữa, bất chấp tôn nghiêm, cũng không có biện pháp giả bộ đáng thương, nói những lời như thế a……

Nhìn thấy bọn họ cười vui vẻ bên nhau, chính mình còn có thể nói được gì, còn có thể mở miệng nói gì?

Xa xôi chạy tới, tuy rằng da mặt dày, nghĩ, bất luận phát sinh điều gì, cũng phải đem nỗi niềm thích hắn nói ra.

Thế nhưng, không thể ở trước mặt hắn biểu hiện hèn mọn như vậy đi?

Cho dù đánh mất hắn, ít nhất…… Cũng muốn chừa chút tôn nghiêm cho mình.

Nguyên lai, cũng không phải bản thân nghĩ thông suốt thì tình yêu sẽ đến dễ dàng.

Nguyên lai, không ai có nghĩa vụ luôn yêu mình, sau nhiều lần bị mình tổn thương vẫn không oán không hối chờ đợi.

Hắn có thể chờ ba năm, bốn năm, cũng không đại biểu hắn phải chờ cả đời, đợi cho mày quay đầu lại.

Hắn không nợ mày gì, mày thiếu hắn, vẫn nhớ, hắn cũng có quyền cự tuyệt.

Cuộc hẹn nọ với Từ Phong, bởi vì mẹ mà chính mình đến muộn.

Vốn tưởng rằng hắn vẫn mãi chờ đợi, chính mình đấu tranh rối rắm thật lâu, thống khổ thật lâu, cuối cùng hồi tâm chuyển ý thay đổi mục tiêu mang theo tâm tình hưng phấn lại chân thành, mua thiệt nhiều quà tặng chạy một quãng đường xa cả ngày không ăn cơm rồi giầm mưa cả buổi chiều, ngay khi uất ức lại ngu ngốc chạy đến nơi cùng hắn ước hẹn.

Lại phát hiện người kia, đã đi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.