Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 8: Hai kẻ điên



“Ba, bữa nay đồ ăn mua từ nhà hàng nhiều lắm ấy, tủ lạnh nhét không nổi nữa, con giúp ba ăn nha.” Long Diễn cười hì hì nhìn Long Hành Thiên mới từ phòng tắm ra, bày vẻ mặt lấy lòng.

Người kia thì lại nhẹ búng vào trán nhóc con: “Đêm hôm ăn ăn, cái bao tử xíu xiu của mày có thể tiêu hóa được à?”

“Không phải chỉ ngủ đá chăn thôi sao, phạt tận ba ngày ăn rau xanh.” Long Diễn có chút tủi thân bĩu môi, “Mồ côi mẹ cùng thiếu hơi ấm gia đình đứa nhỏ thiệt đáng thương, bị cha ngược đãi, cũng không có ai để nương tựa.”

Long Hành Thiên nháy mắt giận tái mặt, hồi lâu, mới sờ nhè nhẹ đầu Long Diễn.

“Nghỉ sớm đi, từ mai không cần ăn rau nữa.”

“Cám ơn ba.”

Nhìn bóng dáng Long Diễn biến mất trong tầm mắt, Long Hành Thiên mới bất đắc dĩ thở dài, trẻ nhỏ rất đơn thuần, quả thực có rất nhiều chuyện không cách nào nói rõ với nó.

Lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Chu Châu, “Đang làm gì đó?”

Bên kia hồi âm lại: “Chơi game.”

“Một mình cậu chơi? Muốn tôi giúp cậu không?”

“Không cần, anh rất bận sẽ phiền toái.” Bên kia hồi âm đặc biệt mau, hình như sợ mình thật sự vào chơi cùng cậu ấy. Long Hành Thiên cong khóe miệng cười khẽ.

Lúc này, Chu Châu đang điều khiển acc nữ tên Tiểu Mễ Chúc di chuyển lung tung trong game.

Mặc dù là lần đầu tiên chơi game online, nhưng Chu Châu không ngốc, nhanh chóng quen thuộc thao tác game và đối thoại chỉ dẫn tân thủ, sau đó mở bản đồ để làm quen địa hình tân thủ thôn trước.

Thành Hà Dương cành liễu rũ xuống, nhạc nền nhẹ nhàng, điều tiếc nuối duy nhất là nơi này cơ bản chẳng có ai.

Có lẽ do mở đã lâu, chắc phần lớn người chơi đều đã cấp bậc cao rồi.

Chu Châu một mình xoay vòng vòng ở thành Hà Dương, tại nơi nhận các hướng dẫn cho tân thủ “Tìm người” “Hỏi đường” “Mang lời nhắn” từ từ làm xong mấy nhiệm vụ nhàm chán, mau chóng lên cấp tám, sao đó còn phải làm nhiệm vụ anh hùng rườm rà, giết 40 con khỉ, giết 80 con oán linh, giết 100 con yêu hoa……

Làm xong nhiệm vụ tẻ nhạt này, rất nhanh đã thấy mệt mỏi rã rời, cho Tiểu Mễ Chúc trở lại trong thành, ngồi xuống cạnh cây liễu nghỉ ngơi trong chốc lát.

Chu Châu ra ngoài rót ly nước, lúc trở về, thì thấy hai người đàn ông đứng bên cạnh, hình như đang cãi nhau, kênh phụ cận đầy ắp tin.

Có thể là do mình tránh ở dưới tàng cây nên bọn họ không phát hiện.

Nhìn kỹ, trong đó một người tên Long Hành Thiên Hạ, người còn lại tên Tiểu Bồ Câu.

“Tui mặc kệ đấy, dù sao người đã giết, giết người trả tiền, anh đâu phải không biết quy củ của công hội bọn tui?” Là cái người tên Tiểu Bồ Câu đang nói chuyện, dùng kiểu chữ màu hồng phấn dọa người.

“Xin lỗi, bạn có thể nghe tôi nói hết không?” Long Hành Thiên Hạ trái lại rất lịch sự, “Ý của tôi là, chỉ cần tìm về trang bị, ám toán tôi là ai, tôi cũng không hơi sức đâu đuổi theo truy cứu.”

“Ồ, không có tâm tình truy cứu, cho nên bảo công hội bọn tui thấy cậu ta một lần giết một lần, giết cậu ta chỉ còn một cái khố?”

“Đó là hiểu lầm, có người khác vào acc tôi.”

“Tui mặc kệ, dù sao tui hôm nay chỉ muốn lấy tiền, anh không cho, thì giết tui đi, bằng không tui chẳng có cách nào vác mặt quay về.”

“Kêu lão Đại bang bạn tới đi, tôi nói chuyện với cậu ta.”

“Lão Đại của bọn tui bận đùa giỡn người ta rồi, không tới được.”

Kết quả, Long Hành Thiên Hạ rơi vào đường cùng, trực tiếp lấy kèn đồng con.

“Túy Thanh Phong, làm phiền đến Hà Dương tuyến 1 một chuyến, tôi có lời muốn nói với cậu.”

Tiểu Bồ Câu châm chọc câu: “Hê, kêu cá nhân mà dùng kèn đồng khiến ai ai cũng biết, kênh trò chuyện của anh dùng để làm gì?”

“Ha ha, cái tên đó chặn tên tôi, tôi gửi tán gẫu mật cậu ta không nhìn thấy, cũng đâu còn cách nào.”

Long Hành Thiên Hạ vừa dứt lời, thì nghe thấy một hồi phần phật vang lên, điểm truyền tống hiện ra một nhóm người.

Chu Châu chuyển chuột điều chỉnh góc nhìn, thì thấy đám người đó một cây trang phục hoa lệ, tay cầm vũ khí hào quang lấp lánh, còn cưỡi đủ loại ngựa đẹp đẽ phong độ, vừa nhìn đã chắc chắn là cấp bậc cao.

Chỉ là, trên đỉnh đầu những người đó đều hiện “Long Tộc” và “Sát Lục công hội”, trưởng lão hộ pháp bang chúng, đến đây một đống lớn.

Túy Thanh Phong đi đến trước Long Hành Thiên Hạ rồi dừng bước lại, sau đó nghi hoặc hỏi: “Sao nhiều người vậy? Tiểu Bồ Câu, đừng nói cậu dùng sai bang phái triệu tập lệnh đấy nhé?”

Tiểu Bồ Câu hì hì cười ngây ngô.

Long Hành Thiên Hạ cũng chẳng biết tại sao: “Long Tộc đến nhiều người như vậy làm gì?”

“Không phải giúp chiến sao, lão Đại?”

“Tôi có nói bang chiến?”

“Lúc Túy Thanh Phong bang chiến với Vũ Lạc công hội là kèn đồng thế này: “Tinh Thần yêu dấu, làm phiền tới X tuyến XX một chuyến, anh có lời muốn nói với cưng.”, một đám người đi tới bắt đầu đại pháo ầm ầm, đây chẳng phải là ngôn ngữ tứ chi đặc biệt của Túy Thanh Phong à?”

“Đúng vậy đúng vậy, lão Đại anh đột nhiên đăng kèn đồng hô hào như vậy, bọn em tưởng Túy Thanh Phong sẽ gây bất lợi cho anh, cho nên chạy tới bảo vệ anh >_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.