Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Chương 18: Bám giường



“Dễ nghe là đang khen tôi sao?” Đan Kì Diệp vui vẻ chịu không nổi, ngoài miệng lại còn nói cứng, « Cậu như vậy tôi rất đau lòng. »

« Khen. »

Sau đó, Đan Kì Diệp mong đợi nhìn động tác tiếp theo của Tần Dĩ Mục.

…. Không, không có sau đó.

« Cứ như vậy ? » Đan Kì Diệp muốn xỉu, không phải là cậu đang đùa tôi đấy chứ.

Lời khen của cậu so với lên mạng tìm kiếm còn có lệ hơn.

Tần Dĩ Mục nghĩ nghĩ : « Rất êm tai. »

Đan Kì Diệp : « …. »

So với dễ nghe thì hơn một chữ.

‘rất’ là từ ngữ người nói chuyện hay đặt ở phía sau để  cường điệu cảm xúc, bởi vậy biểu đạt ra… đối, phương, phát huy, tốt.

Hơn nữa sau khi nói lời này Tần Dĩ Mục còn thể hiện vài phần vô tội.

Đan Kì Diệp thở dài, kéo dài âm điệu  nói: “Ngồi cùng bàn à, nói vài lời dễ nghe đi chứ….”

‘lạch cạch’

Kẹo từ trong tay Tần Dĩ Mục từng viên từng viên rơi tán loạn trên người Đan Kì Diệp, bởi vì không chính xác, hai bên trái phải còn rơi xuống không ít.

Tần Dĩ Mục nói: “Ăn kẹo.”

Đan Kì Diệp không phải là người thích ăn đồ ăn vặt, nhưng thỉnh thoảng vẫn ăn một viên kẹo, một  cái bánh bích quy, chứ không phải là miệng không thể rời khỏi những thứ này, mang theo sô cô la chỉ là vì thỉnh thoáng muốn cải thiện bữa ăn một chút, nhưng sau khi bị huấn luyện viên cầm đi, còn lại ở trong tay hắn chỉ có một cây cuối cùng mà Tần Dĩ Mục cầm đi kia thôi, sô cô la đã bị chảy— nhưng vẫn luyến tiếc ăn.

Hiện tại Tần Dĩ Mục lấy ra nhiều kẹo như vậy, ánh mắt Đan Kì Diệp sắp trợn to, “Cậu lấy kẹo ở đâu?”

“Mua.” Tần Dĩ Mục mở một viên kẹo ra, đi qua để bên miệng Đan Kì Diệp, “Ăn kẹo, đừng tức gận.”

Đan Kì Diệp nào có tức giận, đa số vẫn là muốn đùa hắn, nhìn thấy bạn cùng bàn vẻ mặt nghiêm túc như một ông lão lộ ra một vẻ mặt ngoài dự kiến như vậy, lại càng muốn đùa hắn.

Răng nanh cắn kẹo, vị hoa quả ở trong kẹo chảy ra miệng, hương vị hoa quả chua chua ngọt ngọt ăn ngon lắm.

Đan Kì Diệp cười nói: “Cậu cũng ăn một viên đi, ăn ngon lắm.”

“Không.”

Dường như là từ chối trong dự kiến.

Đan Kì Diệp tùy tay mở ra một viên kẹo hoa quả, nói: “Cậu không phải nghĩ là để dành cho tôi ăn đấy chứ? Huấn luyện quân sự chỉ có mười lăm ngày, tôi ăn không hết nhiều như vậy.”

Tần Dĩ Mục không nói, trầm mặc đem kẹo ở trên giường nhặt lên cho vào trong gói.

“Này, chờ một chút….” Đan Kì Diệp giơ tay muốn ngăn cản tay hắn, kết quả động tác của Tần Dĩ Mục mau hơn hắn, hắn cũng không kịp cứu giúp mấy viên kẹo từ trong tay Tần Dĩ Mục, “Không phải nói là cho tôi sao, sao lại còn lấy lại chứ?”

“Không tốt.”

“Cái gì không tốt? ăn nhiều kẹo không tốt sao? Không sao đâu tôi biết đúng mực mà.” Đan Kì Diệp nâng tay đưa viên kẹo kia tới bên miệng Tần Dĩ Mục, “Nếm thử chút?”

“Không….”

Đan Kì Diệp dự đoán Tần Dĩ Mục sẽ một mực từ chối, khi hắn mở miệng nói không liền nhét viên kẹo kia vào.

Chỉ là nhoáng lên một cái, trong miệng toàn là vị ngọt của kẹo, Tần Dĩ Mục vẫn không phản ứng kịp là chuyện gì đã xảy ra.

Không muốn ăn lại bị người ta nhét vào miệng, có lẽ nếu là người khác sẽ tức giận, nhưng cảm xúc Tần Dĩ Mục trầm ổn, loại việc nhỏ này cũng không thể làm cho tình tự của hắn thay đổi gì.

Nhất là khi nhìn thấy Đan Kì Diệp hơi hơi nghiêng đầu, hai bên má trái má phải còn phồng lên nho nhỏ, cười ngọt ngào giống như vị ngọt trong miệng, lại không thể tức giận được.

Đan Kì Diệp cười tủm tỉm nói: “Ngọt không?”

“Ngọt.”

Rõ ràng là kẹo hoa quả chua ngọt, dưới mùa hè nóng rực còn hơi bị chảy, khi cho vào miệng còn hơi dính.

Lại không hiểu sao lại ngọt tới trong lòng.

….

Ngày tiếp theo, tập hợp lúc năm giờ sáng.

Chân Đan Kì Diệp đã tương đối tốt, là có thể theo lẽ thường tham gia huấn luyện.

Nhưng mà ngày hôm qua bởi vì hưng phấn, cho nên nằm lên giường lăn lộn nửa ngày cũng không ngủ được, nếu không phải Tần Dĩ Mục ngủ sớm, hắn sẽ tới giường người ta, mở đèn nói chuyện suốt đêm.

Rất hưng phấn thật ra cũng không tốt, hắn còn không chịu nổi hậu quả.

Rõ rệt nhất chính là—- buổi sáng căn bản không dậy nổi!

Bốn giờ chợp mắt, bốn giở ba mươi phải dậy, này ai mà chịu nổi?

Nhưng mà, bốn rưỡi đồng hồ báo thức vẫn vang lên, Đan Kì Diệp nhắm mắt vung tay, trực tiếp đem cái di động gây ồn kia đánh bay ra ngoài.

Lúc ở nhà hắn làm chuyện này không ít, kết quả đột nhiên bị giật mình, hắn mạnh mẽ mở mắt, kia không phải là di động của hắn!

Không đợi hắn ngồi dậy, quay đầu liền nhìn thấy Tần Dĩ Mục đứng ở bên giường, trên tay là cái di động không ngừng kêu bị hắn tùy tay ném sang một bên, thanh âm lạnh lùng nói: “Đi rửa mặt.”

Đan Kì Diệp còn hơi buồn ngủ, vừa rồi tuy rằng kích động như vậy nên thanh tỉnh trong nháy mắt, nhưng mà lúc này mệt mỏi lại vây lấy hắn, căn bản không cho hắn cơ hội phòng bị.

Đan Kì Diệp ngáp một cái, híp mắt đánh giá nam nhân bên giường, hắn nhỏ giọng nói: “mắt, mắt không mở ra được.” khi cúi đầu tiếng nói còn mang theo vài phần khàn khàn, trong giọng nói còn mang theo vài phần uất ức.

Nhưng mà, thời gian tập hợp cũng sắp tới, rửa mặt ít nhất cũng mất năm phút đồng hồ, rề rà nữa sẽ bị muộn.

“Đứng lên.” Tần Dĩ Mục giơ tay khoát lên vai hắn, muốn đem hắn nhấc lên.

Đan Kì Diệp thuận thế cầm lấy tay Tần Dĩ Mục, sau đó hắn quay vào trong, hai tay còn ôm lấy chăn của mình, rầm rì rầm rì không muốn dậy, hắn thật cẩn thận vươn tay, tay trái cong lại, ngón trỏ cùng ngón cái tách ra một chút, hắn nói: “Lại, ngủ tiếp một lát… liền, như vậy là được rồi.”

Đang nói chuyện hắn cũng thật sự bị mình dỗ ngủ.

Khiến cho một người chuyên thức đêm như hắn dậy sớm, quả thật là rất tra tấn người.

Hắn bàn bạc với Tần Dĩ Mục, nhưng Tần Dĩ Mục mềm cứng cũng không chịu, Đan Kì Diệp hít hít mũi, ngẩng lên nói với hắn: “Không muốn rời giường, ngồi cùng bàn tôi thật….”

“Ừ.”

Sau đó, Đan Kì Diệp cảm giác trên tay không có gì, người, người đâu?

Tay túm túm ở trong không khí hai cái.

Vừa rồi trong lòng còn ôm đồ vật, đột nhiên không có còn cảm thấy không quen.

Đan Kì Diệp nhắm mắt, vì không muốn nghĩ tới gối đầu nên lắc đầu, y đồ đem cơn buồn ngủ vẩy đi.

Kết quả, động tác lắc lư càng ngày càng lớn, buồn ngủ có đi hay không thì hắn không biết, nhưng bị choáng váng là thật.

Đan Kì Diệp vội vàng dừng lại hành động ngu ngốc của mình, nếu đong đưa mà khiến mình buồn ngủ, tự hắn còn có thể cười nhạo mình cả học kỳ.

Sau khi tự chơi tự vui xong, Đan Kì Diệp nhắm mắt lại, sau đó con mắt chuyển vài vòng, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

…. Ngồi cùng bàn của tôi đâu?

Vừa rồi còn đứng ở bên giường tôi, ngồi cùng bàn của tôi lớn như vậy thế mà không thấy?

Chẳng lẽ bởi vì tôi bám giường, nên ngồi cùng bàn vứt bỏ tôi đi rồi sao?

Nghĩ như vậy, Đan Kì Diệp thiếu chút nữa là khóc ngay tại chỗ.

Nhưng mà không đợi hắn bắt đầu gào khóc, chợt nghe ‘cạch’ một tiếng.

— ngồi cùng bàn của hắn đi rồi quay lại!

Ánh mắt Đan Kì Diệp cũng chưa mở, lại như trước khó nén vui vẻ, “Ngồi cùng bàn cậu…. đừng?!”

Một cái khăn hơi ướt, còn mang theo hơi ấm trực tiếp đáp ở trên mặt hắn.

Sau đó ngồi cùng bàn của hắn cũng không ôn nhu chà lau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.