Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Chương 37: Hẹn



Tiết cuối cùng của buổi chiều.

Điều hòa trong phòng học thổi ‘o o’, từng bạn học đều im lặng ngồi ở trên vị trí của mình học tập.

Tiết cuối cùng là tiết tự học tối.

Đan Kì Diệp làm xong phần bài tập của mình đã bắt đầu nhàm chán, thường thường cầm nước ở trên bàn uống hai ngụm, nhìn thấy ngồi cùng bàn bên cạnh còn đang nghiêm túc học tập, cố nén ý tưởng chọc hắn, lén lút dán miếng giảm  nhiệt trên cổ tay mình.

Cô giáo ở bên trên đang chuẩn bị cho lát nữa bình chọn cán bộ lớp.

Đem nước ở trên mặt bàn lau khô, Đan Kì Diệp nằm lên trên, động tác giống như giữa trưa, nghiêng mặt nhìn về phía Tần Dĩ Mục.

Muốn nói chuyện với ngồi cùng bàn.

Muốn chơi với ngồi cùng bàn.

Nhưng mà… ngồi cùng bàn còn đang học bài.

Hắn không thể quấy rầy ngồi cùng bàn được.

Sau khi ý thức được điểm này, Đan Kì Diệp vô cùng mất mác.

Ánh mắt của Đan Kì Diệp cũng không che dấu, nắm sấp như vậy, cô giáo cũng cảm thấy hắn mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, do đó cũng không tới hỏi tình huống cụ thể.

Tần Dĩ Mục đương nhiên chú ý tới ngồi cùng bàn không đúng, hắn giơ tay xé một miếng giấy xuống.

Khi thấy động tác của hắn, ánh mắt Đan Kì Diệp liền sáng lên vài phần, đầu ngón tay hơi hơi co lại hơi hồi hộp.

Tần Dĩ Mục viết xuống một câu, đem tờ giấy đưa cho Đan Kì Diệp.

Đan Kì Diệp ôm tờ giấy trong lòng bàn tay, hồi hộp mở ra xem.

—- [bài tập viết xong?]

Đan Kì Diệp múa bút thành văn: [viết xong! Ngồi cùng bàn tôi rất nhàm chán! Tôi cảm thấy nếu cứ như vậy tôi sẽ ngủ mất.]

Tần Dĩ Mục nhìn lướt qua, viết lên: [nhàm chán?]

Lúc này Đan Kì Diệp không viết chữ nữa, mà là điên cuồng gật đầu, nhờ bóng dáng bạn học phía trước che chắn, Đan Kì Diệp liền không kiêng nể gì, tóc đều bay theo hai vòng, thiếu chút  nữa là không đuổi kịp.

Đón ánh mắt tinh thần phấn chấn tràn ngập sức sống của thiếu niên, Tần Dĩ Mục lại viết giấy cho hắn: [viết phạt.]

Đan Kì Diệp: “….”

Mỉm cười trên mặt lập tức cứng ngắc, khóe miệng trong khoảng thời gian ngắn không biết nên lộ ra biểu tình gì.

Lại nhìn Tần Dĩ Mục, đối phương đã chăm chú vào trong sách thuốc rồi.

Đan Kì Diệp lo lắng phía trên có cô giáo trấn giữ, hắn yên lặng đem tiếng gầm gừ ở bên miệng nuốt xuống, sau đó ra vẻ không có việc gì một lần nữa nắm xấp xuống.

Tờ giấy cũng không trả lại cho Tần Dĩ Mục, cùng không tiến thêm một bước trao đổi nào nữa.

Nói giỡn sao!

Còn trao đổi cái rắm!

Một lát nữa thật sự sẽ phải viết phạt!

Tức giận nha.

Ngồi cùng bàn thật nhẫn tâm.

Ngay khi Đan Kì Diệp đang chuyên tâm tức giận, trong lòng yên lặng nhắc tới ngồi cùng bàn, cảm giác tay trái có người nắm lấy.

… hình như là Tần Dĩ Mục.

Nhưng mà như thế thì sao?

Biết sai rồi sao? Hừ!

Hiện tại mới nhớ tới dỗ tôi? Ngại quá trễ rồi.

Thất gia cắt đứt thất tình lục dục, không dính bụi trần, ngay trong nháy mắt để lại tất cả— cắt…?!

Ý tưởng trong đầu Đan Kì Diệp khi thấy cổ tay nháy mắt dừng lại, giống như đĩa phim, không ngừng lặp lại những lời lúc trước, nội dung phía sau đều bị cổ tay làm thay đổi.

Miếng dán lạnh được tặng kèm một cái băng, có thể sử dụng cùng nhau, Đan Kì Diệp ngại phiền liền trực tiếp dính lên.

Trong thời gian ngắn dính vào cũng vẫn dễ bóc, nhưng mà lúc gỡ xuống, có thể sẽ dán vào thịt, cũng sẽ rất đau.

Đương nhiên, đối với Thất gia mà nói, một chút đau này không đáng là gì.

Ngày tại vừa rồi, Tần Dĩ Mục giúp hắn bóc, một lần nữa quấn băng lại cho tốt, lật cổ tay qua, còn có thể thấy một cái nơ con bướm.

Chính là màu trắng thực bình thường, cánh bướm cũng không thực rõ ràng.

Nhưng mà chỉ cần liếc mắt một cái—- xinh đẹp muốn chết.

Trên mặt Đan Kì Diệp toàn là tươi cười chính hắn cũng không thể nhận ra, không có tiếng động mở miệng nói: “Cảm ơn ngồi cùng bàn!”

Bút viết màu đen ở trên ngón tay dạo qua một vòng, đuôi bút nhẹ nhàng gõ lên trán Đan Kì Diệp một cái, sau đó lại xoay tay lại tiếp tục viết chữ.

Đan Kì Diệp vui tươi hớn hở cẩm cổ tay, ngay cả tâm tư vui đùa ầm ĩ cũng không có.

—- ngồi cùng bàn thật sự là  thông minh khéo tay.

Nơ con bướm buộc so với người khác còn đẹp hơn nhiều.

hì hì

Chủ nhiệm lớp gõ gõ cái bàn, sửa sang lại giấy tờ trên tay đặt sang một bên, lại lấy ra một tờ giấy trắng xé thành từng miếng nhỏ, “Được rồi các bạn học sinh, các bạn báo danh tranh cử cán bộ lớp cũng đã được thống kê xong rồi, mời các bạn học này đi lên thuyết trình, kéo phiếu bầu cho mình, sau khi kéo phiếu kết thúc, xin mời mọi người ở trên tờ giấy này viết tên những người có thể làm cán bộ lớp, sau đó thống nhất đọc phiếu.”

Nói xong, đem tờ giấy đã xé tốt truyền xuống, mình thì quay đầu lên bảng đen viết tên của cán bộ lớp.

Đan Kì Diệp tuy rằng thích hoạt động, nhưng lại không thực thích hoạt động này, vì thế không tham dự.

Tần Dĩ Mục cũng như thế.

Đan Kì Diệp ngẩng đầu nhìn lướt qua bảng đen, đa phần đều là người mình không biết tên.

Những bạn tranh cử làm cán bộ lớp đều đi lên phía trước đứng xếp hàng, chờ mình lên sân khấu.

Trong đó, cũng có mấy omega tham gia tranh cử.

Cán bộ lớp thường ngày phải có sức khỏe, sức lực của omega trời sinh nhỏ hơn alpha, cô giáo cũng lo lắng đến tình huống thân thể của omega, do đó hủy bỏ tư cách tham gia tuyển chọn của omega.

So sánh với những alpha mà nói, sự cạnh tranh của omega rất khó khăn.

Chờ bọn họ diễn thuyết xong, Đan Kì Diệp nghĩ nghĩ, đem tên của omega đều viết lên.

Tuy rằng một phiếu của hắn cũng không quyết định được gì, nhưng coi  như là tiếp một phần lực cho omega vậy.

….

Sáng sớm chủ nhật.

Rõ ràng là buổi sáng, trong phòng ngủ của Đan Kì Diệp lại tối đen, một chút ánh sáng cũng không có.

Di động bị chuyển thành chế độ im lặng, đèn nhắc nhở lóe sáng vô số lần, cũng không thể đem Đan Kì Diệp thức đến hơn nửa đêm, bây giờ vẫn còn đang say giấc nồng đanh thức.

Chờ hắn mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đã là buổi chiều.

Đan Kì Diệp cũng không liếc mắt nhìn di động, xoa xoa đầu tóc bạc lộn xộn của mình, ngáp một cái đi vào phòng tắm.

Lúc đánh răng rửa mặt hắn vẫn ngây ngốc, ngơ ngác cả một ngày cũng không phải là nói khoác.

Nhìn thấy mình trong gương, Đan Kì Diệp không khỏi cắn chặt bàn chải đánh răng— tiều tụy!

Khẳng định là ván cuối  cùng tối hôm qua không bắt được gà, bị đồng đội tức giận!

Đan Kì Diệp bình tĩnh.

Trước tiên cầm lấy đồ ăn sáng giờ phút này đã muốn nguội ngắt.

Đan Kì Diệp tùy tiện cầm lấy bánh sữa chiên ăn, quay trở lại tìm di động của mình.

Khi hắn một lần nữa đi vào phòng ngủ trong nháy mắt chân trái đột nhiên dừng lại tại chỗ.

…. Mình, mình có phải là quên cái gì hay không?

Một cỗ khí lạnh từ sau não nổi lên, lạnh lẽo chạy thẳng lên đỉnh đầu.

Một tay Đan Kì Diệp đem bánh sữa chiên cho vào miệng, tùy tiện xoa xoa tay, luống cuống tay chân cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại cho Tần Dĩ Mục.

—- lúc trước mình đã hẹn với ngồi cùng bàn đi thư viện đọc sách!!!

A a a!

Thật vất vả mới tranh thủ được cơ hội, kết quả….

Đan Kì Diệp cắn chặt khớp hàm, hận không thể đem bánh sữa chiên nghiền nát thành mảnh vụn.

Người đối diện điện thoại rất nhanh nhận máy, miệng Đan Kì Diệp còn đồ ăn khó mà nói rõ, liền ô ô nức nở nuốt xuống nói: “Ngồi cùng bàn, tôi…. a, cậu….”

Tần Dĩ Mục nói: “Đừng nóng vội.” bên người hắn thực im lặng, thậm chí hai chữ này nói rất rõ ràng.

Đan Kì Diệp vội vàng nhai hai cái, “tôi dậy trễ.”

“Ừ.” Hắn dừng một chút, còn nói: “không có việc gì.”

“Hu….” Đan Kì Diệp thiếu chút nữa là rơi nước mắt, “ngồi cùng bàn cậu thật là tốt.”

Đan Kì Diệp nuốt nước miếng thuận khí, nói: “hiện tại cậu ở thư viện sao? Tôi đi qua tìm cậu.”

“ừ.”

Nhận được đáp án chính xác, Đan Kì Diệp trực tiếp lao ra cửa, vừa đem áo sơ mi chưa kịp nhét vào quần nhét vào, vừa ấn vào nút thang máy.

Cách di động còn nghe được sự bối rối của Đan Kì Diệp giờ phút này, Tần Dĩ Mục nói: “Đừng vội.”

Đan Kì Diệp hoàn toàn không nghe vào, đôi mắt gắt gao nhìn số tầng không ngừng thay đổi, có lệ đáp: “ừ.”

Thư viện cách nhà Đan Kì Diệp không gần, vội vàng đi ra như vậy, dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tần Dĩ Mục nói: “Tôi chờ cậu.”

Trong nháy mắt bước vào thang máy, vừa vặn nghe được những lời này.

Ban đầu Đan Kì Diệp bởi vì bị muộn mà tầm tình kích động, lúc  này giống như chiếm được an ủi hữu hiệu.

Hắn mím môi, nhẹ giọng nói: “được.”

Cửa thang máy đóng lại, điện thoại cũng đã được ngắt.

Đan Kì Diệp mở di động ra, đem hai mươi cái đồng hồ báo thức tối hôm qua mình cài đặt (là loại mỗi một phút vàng lên một lần) tắt đi.

Trước khi ngủ hắn còn sợ dậy không được, còn cố ý để đèn nhắc nhở, là loại nhấp nháy có thể khiến cho người ta mù mắt, kết quả rất tốt, hắn ngủ say như chết.

Đồng hồ báo thức toàn quân bị diệt.

Đan Kì Diệp lắc lắc đầu, nghĩ sau này phải đi mua một cái đồng hồ báo thức ổn định mới được.

Dưới lầu, Đan Kì Diệp gọi xe: “bác tài, đi thư viện trung tâm thành phố.”

“Được!”

….

Thư viện thực im lặng.

Nằm ở trên con đường phồn hoa nhất trung tâm thành phố.

Bên trong thiết kế hành lang xoay tròn, trang hoàng bên trong là màu trắng thanh nhã, phong cách lại có chút tinh tế của thời đại máy móc cơ giáp.

Lúc Đan Kì Diệp ở trên xe phát hiện, Tần Dĩ Mục có nhắn cho hắn.

Bắt đầu từ thời gian hẹn, có nói phòng tự học, số vị trí cũng có nói.

Đan Kì Diệp tìm được vị trí hẹn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tần Dĩ Mục ngồi ở kia.

Người đẹp đều khiến người khác chú ý.

Đan Kì Diệp ôm sách đi qua, không có quá mức đường hoàng, tính toàn ngồi xong rồi lên tiếng gọi Tần Dĩ Mục.

Kết, quả!

Không đợi Đan Kì Diệp tới gần, liền trơ mắt nhìn tiểu yêu tinh không biết từ đâu xuất hiện, trực tiếp ngồi đối diện Tần Dĩ Mục.

Còn có thể trong hoàn cảnh im lặng tự học như thế, đến đây cùng ngồi cùng bàn của hắn nói chuyện trời đất!

Đan Kì Diệp hừ nhẹ một tiếng, tăng tốc đi qua, đem sách đặt ở vị trí bên cạnh Tần Dĩ Mục, tùy tay khoát lên vai ngồi cùng bàn hỏi: “hắn là ai vậy?”

Đi tới ngay mặt mới nhìn rõ, là omega nam kia.

Là cái người từng hãm hại nói Tần Dĩ Mục dấu hiệu hắn!

Mọi chuyện sau khi được giải quyết, Đan Kì Diệp cũng không để ý chuyện này nữa, đương nhiên cũng không cố ý điều tra xem người này gọi là gì.

Giờ phút này, người hẳn là nên ra nước ngoài rồi, lại không hiểu sao có thể xuất hiện ở thư viện này chứ.

Trong lòng Đan Kì Diệp căng thẳng, trực giác cảm giác không đúng, vội vàng ôm lấy bả vai Tần Dĩ Mục, lấy một tư thái bảo vệ tuyệt đối, căm tức nhìn đối phương.

“Cậu muốn làm gì?”

Không đợi đối phương nói chuyện, Đan Kì Diệp liền quyết định Tần Dĩ Mục như vậy rất nguy hiểm,  dứt khoát nói: “ ngồi cùng bàn, cậu tránh đi, để tôi đối phó với hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.