Cho Tôi Ngủ Thêm Chút Nữa

Chương 44: 044



Edit: Lazy Girl.

Bây giờ tuy mới là tháng sáu, nhưng Hàn Quốc đã chào đón những làn gió tươi mát thổi đến.

Những cây hoa anh đào vẫn còn nở rộ, đâu đâu cũng thấy những đôi tình nhân nắm tay nhau, còn đám đông thì náo nhiệt.

Tô Hành cùng Chu Lệnh Hành bị Lão Ngư dắt đi xuyên qua một đống hẻm ngỏ không tên.

Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ hấp dẫn không ít ánh mắt của người đi đường.

Có lẽ là vì không biết "một người bạn" trong miệng của cô là ai nên Chu Lệnh Hành cảm thấy có chút nặng nề.

Tô Hành bừng bừng hứng thú đánh giá khắp nơi, hi vọng có thể tìm được những món quà lưu niệm phù hợp.

Lão Ngư nhanh chóng dẫn bọn họ đến cửa hàng thịt nướng mà trùng hợp là quán này cũng vừa kín hết chỗ.

Nhìn thấy một hàng người xếp hàng, Lão Ngư rùng mình nhìn vẻ mặt ngày càng âm trầm của Chu Lệnh Hành, không dám hó hé.


Tô Hành tiếp nhận ánh mắt cầu cứu của Lão Ngư, bất đắc dĩ tiếp nhận.

Đi đến quầy lễ tân lấy hai ly nước.

Một ly cho Lão Ngư, một ly khác cho bản thân, sẵn tiện nhấp một ngụm.

Chu Lệnh Hành nhìn một màn này của Tô Hành, ánh mắt cứng đờ lại.

Khuôn mặt tuấn tú lập tức bày tỏ thái độ bất mãn.

Không nghĩ tới giây tiếp theo, Tô Hành đã đưa ly nước qua, mỉm cười với anh: "Uống không?"

Uống. Anh gào thét trong lòng.

Nhưng khi nói ra lại biến thành lời từ chối: "Không." Chu Lệnh Hành lắc đầu.

Anh chưa bao giờ lường trước được sẽ có một ngày, nói lời từ chối với cô lại khó khăn đến vậy.

Cánh tay trắng nõn mịn mà của Tô Hành cũng không dừng lại lâu.

Cô thu hồi lại ly nước, trên mặt đầy ý cười.

Lại nâng ly lên đưa đến bên môi, không chút để ý, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.


Trên mặt Chu Lệnh Hành xuất hiện một mảng đỏ.

Anh không rời mắt được.

Liếm liếm môi, trong lòng chợt hối hận vì đã không cầm lấy ly nước đó uống.

Trong không khí tràn ngập ái muội này, trì độn như Lão Ngư vậy mà cũng mơ hồ cảm nhận được bầu không khí này có hơi không bình thường.

Đúng lúc này, người phục vụ xuất hiện, mỉm cười lễ phép lịch sự, nói tiếng Hàn, tay ra dấu mời vào.

Nhờ vậy mới xóa tan đi được cái bầu không khí ái muội này.

Sau khi ăn uống no nê, Lão Ngư liền ngáp dài ngáp ngắn.

"Mấy ngày nay mệt mỏi quá đi, ngay cả đồ ăn cũng không thể lấp đầy được trái tim trống rỗng của em," vừa nói vừa làm biểu cảm khóc lóc,"Hai anh chị đi dạo đi, em về trước."

Sau khi chào tạm biệt Lão Ngư, hai người đứng trên đường một lúc.

Tô Hành trộm ngắm biểu cảm trên mặt Chu Lệnh Hành, lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc này: "Anh biết cửa hàng lưu niệm ở chỗ nào không?"


Chu Lệnh Hành nhún vai, tỏ vẻ chính mình cũng không biết: "Chúng ta đi dạo một vòng trước đã, khu này cũng khá náo nhiệt."

Hoàng hôn buông xuống, phố xá đã lên đèn.

Những người buôn bán về đêm cũng bắt đầu ra chợ xếp hàng lên kệ.

Sau khi đi một lúc, Tô Hành nhìn những quầy hàng rực rỡ màu sắc, xem đến hoa cả mắt.

Tốc độ di chuyển cũng càng ngày càng chậm, dần dần, khoảng cách giữa cô với Chu Lệnh Hành cũng càng ngày càng lớn.

Chờ đến khi anh quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng của cô, mới thấy được cô đang cách anh tận năm sạp hàng.

Chu Lệnh Hành bất đắc dĩ quay đầu: "Làm sao vậy?"

Tô Hành không chút để ý đến anh.

Nhìn chăm chú vào một món đồ nào đó trên vỉa hè, như thể không hề quan tâm gì đến thế giới bên ngoài.

Chu Lệnh Hành nhìn đến phương hướng mà cô đang nhìn.
Đó là một bức tranh của nghệ nhân Q. Cậu bé trong tranh đang ngồi ngây người trước màn máy tính, trên màn hình là Tic Tac Toe. (*)

Bức tranh này được đóng khung vuông vắn trong một khung nhỏ, thoạt nhìn rất đáng yêu và tinh tế.

Chu Lệnh Hành nhếch môi, thân ảnh cao dài đột nhiên cúi xuống, cầm bức tranh lên.

Tô Hành nhìn thấy bức tranh mình thích bị lấy đi, lập tức ngẩng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay này, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt mang theo ý cười của anh.

Chu Lệnh Hành cầm bức tranh, ngón tay chậm rãi vuốt ve khung tranh, khóe miệng khẽ cong.

"Thích?"

Nhìn thấy người lấy đi là anh, Tô Hành nhẹ nhàng thở ra.

Cô chỉ nhẹ vào bức tranh: "Anh không cảm thấy quen mắt sao?"

Chu Lệnh Hành sửng sốt: "Hửm?"

Tô Hành nở nụ cười: "Anh không cảm thấy..." vẻ mặt cô hiện lên một tia giảo hoạt, "cậu bé này rất giống anh sao?"
Nghe vậy, anh lại giơ bức tranh lên, cẩn thận nghiêm túc đánh giá một lát.

Đầu của anh đâu có lớn như vậy?

Anh cũng đâu có lùn như vậy?

Quan trọng nhất là, ở trong mắt cô, anh xấu vậy hả?

Không chờ anh suy nghĩ cẩn thận, Tô Hành đã đoạt lấy bức tranh từ tay anh.

Dùng tiếng Anh hỏi giá chủ sạp.

Chủ sạp giơ 5 ngón tay lên.

Cô nháy mắt với Chu Lệnh Hành: "Thanh toán đi, tôi không mang tiền."

Anh nhanh chóng lấy ra một tờ mệnh giá năm vạn Hàn tệ, lại tiếp tục chờ chủ sạp tìm tiền lẻ thối lại.

Tô Hành đặt bức tranh đã được đóng gói cẩn thận, nhét vào lồng ngực của anh: "Cho anh."

Nói xong liền tiến về phía trước.

Chu Lệnh Hành nhìn chằm chằm túi nilon trên tay, nửa ngày vẫn chưa hồi phục lại được tinh thần.

Dùng tiền của anh để thanh toán, xong lại cho anh. 

Hành động này là sao?
Đáy lòng không khỏi cảm thấy vui sướng.

Xoa xoa những nếp gấp trên túi nilon, cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Đi dạo một hồi, hai người bọn họ cũng càn quét được một đống chiến lợi phẩm.

Mặc dù hầu hết đều là đồ của Tô Hành.

Sau khi thoát ra được khỏi đám đông, cô xem xét thấy có tấm biển hiệu nhà vệ sinh ở phía xa.

Cô tự nhiên đem bao lớn bao nhỏ đưa cho Chu Lệnh Hành: "Tôi đi vệ sinh chút."

Đi tay không đến góc đường bên kia.

Chu Lệnh Hành nhíu mày.

Muốn đi qua đó chờ cô, nhưng cảm thấy có chút không ổn.

Nhìn tay mình toàn bao và bao, cuối cùng đành từ bỏ.

Đường phố Hàn Quốc có hơi phức tạp, Tô Hành bị những con hẻm rộng nhỏ làm cho choáng váng.

Phải mất tận mười phút sau mới tìm được nhà vệ sinh.

Cái biển WC kia giống như đồ trang trí vậy, tấm biển một đằng, nhà vệ sinh một nẻo.
Sau khi Tô Hành bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy đường xá xa lạ, hoàn toàn mờ mịt.

Cô dựa vào ấn tượng mơ hồ, đi khoảng mười phút mà vẫn chưa đến chợ.

Lúc này mới ý thức được bản thân đã lạc đường.

Tô Hành thở dài, thò tay vào lấy điện thoại di động ra.

Trống rỗng.

Hai cái túi hai bên, ngoại trừ chìa khóa cùng với ít tiền lẻ, thì không hề có điện thoại.

Vẻ mặt Tô Hành cứng đờ.

Lục soát toàn thân lại lần nữa.

Vẫn như cũ, không có gì.

Tô Hành rũ mắt, đi về phía bên kia đường.

Nhìn mấy cái biển hiệu, cố tìm cách quay trở về địa điểm ban đầu.

Cứ vậy mấy tiếng trôi qua.

Đèn neon trong khu phố vẫn sáng, nhưng đám đông đã thưa dần.

Tô Hành vừa đi vừa hỏi thăm người qua đường, nhưng rất ít người có thể hiểu được cô hỏi gì, tìm vòng vòng vẫn không nhìn thấy được quán ăn ban đầu.
Cô tính bắt taxi về ký túc xá trước, nhưng lúc tới Hàn Quốc, cô không có nghĩ đến trường hợp sẽ ra ngoài một mình.

Nên cô không hề biết địa chỉ của ký túc xác câu lạc bộ. Tô Hành thở dài, có chút tuyệt vọng.

Ngẩng đầu nhìn thời gian trên tháp đồng hồ, đã bốn tiếng trôi qua kể từ khi cô lạc mất Chu Lệnh Hành.

Chắc anh cũng đang rất sốt ruột, cô nghĩ.

Tô Hành cảm giác được suy nghĩ trong đầu đang dần chậm lại, nghi ngờ tình huống tệ nhất có thể xảy ra.

Cô có hơi buồn ngủ.

Cố gắng chống chịu, bước vào cửa hàng tiện lợi 24 giờ.

Mua bình sữa bò ngồi xuống, Tô Hành không chịu đựng nổi được nữa, nhắm mắt lại.

Nhân viên thu ngân nhìn thấy cô gái đang nằm trên bàn cũng không trách, thậm chí còn tốt bụng cởi khăn lụa của mình ra choàng lên cho cô, yên lặng thở dài, người trẻ tuổi hiện nay chắc áp lực công việc lớn lắm.
Ở phía bên kia, sau khi Tô Hành rời đi được 10 phút.

Chu Lệnh Hành một tay cầm hết túi, một tay lấy điện thoại ra.

Nghe thấy âm thanh báo bận ở đầu dây bên kia, anh cảm thấy có chút bất an.

Cô vốn là một quả bom hẹn giờ, bệnh tình có thể phát nổ bất kì lúc nào, quan trọng nhất là hiện giờ cô còn đang ở trên đường phố xa lạ nữa.

Chu Lệnh Hành khẽ di chuyển, lập tức đuổi theo phương hướng ban nãy Tô Hành biến mất.

Sau một hồi suy nghĩ, anh dừng chân lại.

Lỡ như cô ấy trở về không tìm thấy anh thì sao?

Trong lòng âm thầm đặt thời hạn cho bản thân.

Nếu sau hai phút mà cô vẫn chưa trở lại, anh sẽ đi tìm cô.

Cho đến nhiều năm về sau, Chu Lệnh Hành vẫn cảm thấy, đó là mười phút dài nhất trong cuộc đời anh. 

Vài phút trôi qua, Tô Hành vẫn chưa xuất hiện, sắc mặt của anh ngày càng trầm xuống.
Anh nhanh chóng đi về phía nhà vệ sinh.

Đi một chút liền đến, Chu Lệnh Hành chặn một người phụ nữ lại hỏi thăm.

Liên tục dùng tiếng Anh hỏi: "Cô có thấy một cô gái mặc áo phông trắng bên trong không?"

Người phụ nữ bị hoảng sợ bởi sự xuất hiện đột ngột của anh, lại nghe được một ngôn ngữ không quen thuộc, theo bản năng xoay người rời đi.

Vừa ngẩng mắt lên liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Chu Lệnh Hành liền thay đổi chủ ý.

Rụt rè hướng anh cười: "Tôi không để ý lắm, hay để tôi vào xem giúp anh nhe?"

Chu Lệnh Hành gật đầu: "Cảm ơn, làm phiền cô."

Khi người phụ nữ kia bước ra, lại nhận được đáp án phủ định.

Tâm Chu Lệnh Hành trầm xuống, gật đầu cho có lệ, xoay người rời đi.

Người phụ nữ nhìn theo bóng lưng của anh không dời mắt được.

Khuôn mặt điển trai như vậy, không lẽ là nam minh tinh nào đó?
Chu Lệnh Hành lòng nóng như lửa đốt, tìm từng con phố.

Thời gian càng lâu, biểu tình trên mặt anh càng trầm xuống.

Anh chính là như vậy.

Sự tình càng khó giải quyết, biểu cảm anh càng lạnh nhạt.

Chỉ là đằng sau lớp biểu cảm lạnh nhạt ấy lại là một tâm trạng nóng như lửa đốt, không thể mô tả được.

Cứ như vậy, tìm khắp mấy chục con phố, trán của người đàn ông đã ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng bước chân vẫn không hề dừng lại, tốc độ càng nhanh hơn.

Đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá, anh còn bớt chút thời gian gọi cho Tôn Hòa hỏi cô đã về chưa.

Lại nhận được một đáp án phủ định, lòng anh như chìm xuống đáy.

Bước chân càng nhanh hơn.

Nếu như cô xảy ra chuyện gì...

Anh không thể tưởng tượng được bản thân sẽ ra sao nữa.

Tôn Hòa nhanh chóng gọi lại hỏi kĩ tình huống, Chu Lệnh Hành nói vài câu rồi cúp điện thoại.
Ở bên kia đầu điện thoại, Tôn Hòa có thể cảm nhận được cảm xúc đang cuộn trào của Chu Lệnh Hành.

Một người đàn ông dù cho trước đây có bị viêm ruột thừa cấp tính nhưng sắc mặt vẫn như thường, hiện tại chỉ vì Tô Hành mất tích, liền sốt ruột lo lắng.

Người đi đường càng ngày càng ít, trời đã về khuya.

Chu Lệnh Hành dần bình tĩnh lại.

Quay trở lại nơi Tô Hành bị mất tích, bắt đầu tìm kiếm kỹ lại từng khu vực.

Nếu phát bệnh, cô chắc chắn sẽ không để bản thân ngã xuống trên đường.

Nếu có té xỉu trên đường, chắc chắn sẽ có đám đông tụ tập lại.

Nhưng cho tới bây giờ, anh không hề nhìn thấy đám đông nào tụ tập.

Khả năng phát bệnh ở trên đường bị loại bỏ.

Tô Hành cũng không có ăn mặc nổi bật, ném vào đám đông là có thể sẽ không thấy.

Nếu dò hỏi người qua đường, xác suất thành công liền giảm xuống.
Đi qua đi lại, anh từ bỏ dò hỏi, đồng thời lục soát mọi ngóc ngách và hàng quán trên đường phố.

Gần ba tiếng không tìm thấy, trong lòng Chu Lệnh Hành hiện lên một tia tuyệt vọng.

Anh đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để tìm cô.

Anh đã lục tung khắp các cửa hàng lớn bé trong vòng một km.

Bởi vì dùng quá nhiều tinh lực nên mắt của anh dần hiện lên những tia máu.

Chỉ còn lại cửa hàng tiện lợi đang sáng đèn ở góc đường cuối cùng.

Chu Lệnh Hành bước nhanh đến.

Nếu ở đây không có, anh nhất định phải mở rộng phạm vi tìm kiếm ra.

Cửa kính được đẩy ra, tiếng chuông cửa chợt vang lên.

Phá vỡ không gian yên lặng bao trùm xung quanh.

Nhân viên thu ngân thấy có người tới, đặt điện thoại di động xuống.

Theo thói quen chào hỏi: "Xin chào quý khách."

Chỉ thấy một người đàn ông bước thẳng vào bên trong.
Tiến vào đứng trước cô gái đang ngủ.

Người đàn ông lẳng lặng nhìn bóng dáng quen thuộc, đôi mắt sâu như biển, sắc mặt u ám, khó có thể nhìn ra được vẻ mặt của anh.

Các đốt ngón tay từ từ cũng được thả lỏng, anh cảm thấy không khỏi nhẹ nhõm.

Thật may mắn, vì đã tìm được cô.

May mắn, vì cô vẫn bình yên vô sự.

Trái tim căng thẳng cả đêm của Chu Lệnh Hành cuối cùng cũng được buông xuống.

Anh cảm thấy bình yên đến lạ.

Giây tiếp theo, người con gái bị đánh thức bởi những động tĩnh nhỏ này.

Chậm rãi mở mắt.

Một khuôn mặt mà cô vừa mới nhìn thấy trong mơ cứ thế xuất hiện trước mặt cô.

Tô Hành không khỏi cong môi: "Anh đến rồi."

Trong giọng nói còn có chút ngớ ngẩn, sự vui sướng cũng không hề che lấp chút nào.

Như thể, cô biết chắn rằng anh sẽ đến.

Cô tin tưởng, anh sẽ tìm được cô.
Ngay lúc giọng nói nhẹ nhàng của Tô Hành vang lên, có thứ gì đó đang lặng lẽ sinh sôi nảy nở trong lòng anh.

Anh nghĩ, anh bệnh nặng lắm rồi.

Chu Lệnh Hành cụp mắt, cố gắng kiềm chế xúc động muốn ôm cô thật chặt, thanh âm cũng trở nên lạ thường: "Di động của cô đâu?"

Tô Hành lười biếng lắc đầu, tựa hồ vẫn còn chưa tỉnh hẳn.

"Không biết là rớt hay là không mang theo nữa, lúc muốn liên lạc với anh thì tìm hoài không thấy."

Nhìn thấy dáng vẻ không chút để ý gì của cô, không hiểu vì sao, anh cảm thấy tức giận.

Giọng cũng vì thế mà lớn hơn: "Trước khi đi một mình sao không kiểm tra? Ngày thường thông minh lắm mà, sao mới đi Hàn Quốc có một chuyến là đã không mang theo não ra cửa rồi? Chỉ số thông minh mà cũng phân biệt quốc gia nữa hả?"

Tô Hành sửng sốt, bị hàng loạt câu hỏi tức giận của Chu Lệnh Hành làm cho câm nín.
Đây là lần đầu tiên, cô thấy anh nói nhiều như vậy một hơi liền, mặc dù tất cả đều là trách móc.

Suy nghĩ một chút, Tô Hành trầm mặc cúi đầu.

Ánh mắt chạm đến đôi giày dính đầy bùn đất của anh.

Động tác cứng lại.

Rõ ràng... trước khi ra cửa, đôi giày vẫn còn màu trắng, mà giờ đã thành màu của đất.

Cô ngẩng đầu lên, mồ hôi trên trán cùng với gò má ửng đỏ lộ ra cho thấy rằng anh đã tìm kiếm cô một hồi lâu.

Tâm trạng lập tức suy sụp.

Thấy Tô Hành không lên tiếng, Chu Lệnh Hành nói tiếp: "Tôi ở ngay bênh cạnh cô, sao không dắt tôi theo? Trời thì tối, lại còn là ban đêm nữa, cô tưởng rằng ngủ trong cửa hàng tiện lợi thì không nguy hiểm hả?"

Làm sao có thể dắt anh đi WC chung được? Tô Hành nghĩ.

Dù sao thì ngủ trong cửa hàng tiện lợi cũng an toàn hơn ngủ trên đường mà....
Chu Lệnh Hành vẫn tiếp tục nói: "Không tìm được đường trở về, không biết đứng tại chỗ chờ tôi hả?"

Tô Hành sờ sờ mũi, né tránh tầm mắt của anh.

Lúc ấy, cô còn không thể tìm thấy được đường quay về nhà vệ sinh.

"Di động không mang theo thì không biết dùng điện thoại công cộng à?"

Nhưng mà cô cũng đâu có nhớ số điện thoại.

"Sao không biết bắt xe về ký túc xá?"

Cô cũng không nhớ địa chỉ mà.

"Sao không biết tự chịu trách nhiệm với chính bản thân vậy?"

Có thể nhe, nhưng mà tình huống này có hơi đặc thù.

Tô Hành động đậy ngón tay.

"Cô không nghĩ sẽ chịu trách nhiệm với tôi sao?"

Có thể có thể nhe, về sau nhất định...

Từ từ, anh nói cái gì cơ?

Tô Hành khựng lại.

Chu Lệnh Hành yên lặng nhìn cô, tròng mắt sâu không thấy đáy, giờ phút này, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.

Anh thở dài, lại lần nữa mở miệng, ngữ khí cũng nhu hòa không ít.
"Anh thực sự rất lo lắng."

Tô Hành nhìn về phía anh.

"Từ khi thích em, không có một ngày nào mà anh không lo lắng cả." Chu Lệnh Hành duỗi tay, nhẹ nhàng đặt xuống đầu cô.

Vỗ về một chút: "Về sau phải có trách nhiệm với anh một xíu, đừng làm cho anh phải lo lắng. Em thấy vậy được không?"

Tô Hành chớp chớp mắt.

Nhìn chằm chằm anh một giây.

Phải mất một lúc sau, cô mới lấy lại được tinh thần.

Cười hỏi: "Anh đang tỏ tình sao?"

Chu Lệnh Hành nhướng mày, buông bàn tay vừa mới xoa đầu cô xuống: "Còn chưa đủ rõ ràng sao?"

"Chưa đủ." Tô Hành lắc đầu.

Có quá nhiều yếu tố trong câu tỏ tình này, cô không thích.

Lời đã nói như bát nước đổ đi, đến mức này rồi, anh cũng không hề do dự.

"Anh thích em." Chu Lệnh Hành thần sắc nghiêm túc: "Như vậy đã đủ chưa?"

Không khí ái muội như có như không bị phá vỡ, tầng giấy mỏng giữa hai người cũng bị đâm thủng.
Sự im lặng đang bao trùm, anh cảm thấy có chút thấp thỏm.

Không biết qua bao lâu, Tô Hành mỉm cười: "Được rồi, chúng ta trở về thôi."

Chu Lệnh Hành sửng sốt, hiển nhiên không ngờ bản thân sẽ nhận được hồi âm như vậy.

Tô Hành bên này cũng đã đứng đậy, bước ra khỏi cửa.

Cuối cùng còn không quên quay đầu lại kêu anh: "Còn ngồi ở đó làm gì?"

Ngữ khí tự nhiên quen thuộc khiến anh không biết cô đang nghĩ gì.

Thậm chí còn làm ngơ trước câu tỏ tình của anh.

Trước lạ sau quen, Chu Lệnh Hành hiện tại đã quen với việc nhờ Chu Lệnh Hồi làm cố vấn tâm lý tình cảm.

【 Em vừa mới tỏ tình. 】

Chu Lệnh Hồi nhanh chóng hồi đáp, 【 Nhanh như vậy??? Bị cự tuyệt??? 】

【 Không biết. 】

【 Không biết là sao?? 】

【 Em nói em thích cô ấy, cô ấy nói được rồi, sau đó kêu về ký túc xá thôi. 】Gõ đến đoạn này, trong đầu anh liền hiện lên cảnh tượng khi nãy, không khỏi nhíu mày.
【 ha ha ha ha ha ha ha, sau đó thì sao? 】

【? Cho nên lời này là đáp ứng hay cự tuyệt vậy?? 】

Sau khi anh hỏi xong, Chu Lệnh Hồi liền bặt vô âm tín.

Anh đợi một lúc, không nhận được đáp án, cảm thấy có chút bực bội.

Một phút sau, một bài đăng xuất hiện ngay trên đầu Weibo.

【GILING: Tỏ tình thành công thì thường sẽ được đáp lại sao? 】

Tuy là đêm khuya, nhưng bình luận phản hồi vẫn rất nhiều.

【 Nam thần thổ lộ với tôi? Sao tôi lại không biết vậy ta?? 】

【 Tình huống này là sao?? Nam thần đang công bố chuyện tình cảm hả? 】

【 Từ khóa tỏ tình thành công: Em cũng vậy. 】

【 Sẽ nhận được một cái ôm. 】

【 Một cái hôn sâu. 】

Nhìn thấy hai chữ "hôn sâu", Chu Lệnh Hành chớp mắt đỏ mặt.

Nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Tô Hành, không khỏi nhíu mày.

Xem ra, anh tỏ tình hình như không thành công thì phải.
Bởi vì Tô Hành không có điện thoại nên cô đang chán nản nhìn phong cảnh bên ngoài.

Chu Lệnh Hành nghĩ trong lòng rồi nhìn cô: "Em nói muốn tặng một món quà cho một người bạn, anh có thể biết được là ai không?"

Tô Hành xoay người: "Anh dùng thân phận gì để hỏi?"

Chu Lệnh Hành nhướng mày, ném lại vấn đề đó cho cô: "Em hi vọng anh dùng thân phận gì thì anh sẽ dùng thân phận đó để hỏi."

"Đương nhiên, anh hi vọng, thân phận của anh," cuối cùng còn bổ sung thêm, "là người yêu."

Tim cô đập nhanh liên hồi.

Không gian nhỏ bé trong xe taxi khiến Tô Hành cảm thấy có chút khô nóng, hai chữ "người yêu" này, khiến cô có chút mất khống chế.

Cô quay trở lại chủ đề ban đầu: "Quán cà phê Internet có một quản lý mạng, cậu ấy là người bạn duy nhất của tôi."

Quản lý mạng? Chu Lệnh Hành nhíu mày.
Quả nhiên là đàn ông. 

Tô Hành nhìn khuôn mặt đang nhăn lại của anh, có chút buồn cười.

Cô thật sự đã làm vậy.

Tiếng cười vang lên trong xe, nhanh chóng thu hút sự chú ý của Chu Lệnh Hành.

Chỉ thấy khóe mắt của cô cong lên, khuôn mặt đầy dịu dàng.

Tô Hành chậm rãi vươn tay.

Nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay anh.

Đảo qua đảo lại, so sánh kích thước bàn tay của nhau.

Sau đó, đan mười ngón tay vào nhau.

Do nhiều năm rèn luyện nên ngón tay của anh đều lưu lại những vết chai mỏng.

Tô Hành cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến, cảm thấy có chút thỏa mãn.

"Vị người yêu này.... vậy anh bắt đầu thực hiện nghĩa vụ từ hôm nay đi."

-------------

(*) Tic Tac Toe: trò ca rô nhe. Đứa X đứa O.

Đôi lời của dịch giả:

má ơi, chương này khó dịch kinhhhhhh. Nhưng mà hai anh chị này moe hết sức >

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.