Cho Tôi Ngủ Thêm Chút Nữa

Chương 78



Edit: LazyGirl.

——————

Ngày hôm sau, Tô Hành đã chuyển phát lại bài đăng năm ngoái trên Weibo của tên mập.

【GISleeping: GI đã chính thức giành được một tấm vé vào chung kết thế giới LOL vào hôm qua, khi nào bạn mới xin lỗi? // LING thì dựa vào mặt, Sleeping thì suốt ngày ngủ, GI ai cũng đánh như rác rưởi. Ps: khi nào GI tiến vào được chung kết thế giới, tôi sẽ xin lỗi. 】

Quần chúng ăn dưa nhanh chóng làm việc hết năng suất, cái gì cũng nói cho được.

【 Sleeping nhớ dai thiệt ha ha ha ha. 】

【 Nhân vật công chúng mà sao thù dai vậy, chuyện này có cần thiết không? 】

【 Lầu trên không nên nói như vậy, tên kia khiêu khích nên Sleeping với hắn mới giao kèo solo. 】

Tên mập cũng không chần chừ, nhanh chóng đăng bài xin lỗi, thái độ vô cùng thành khẩn, khen ngợi Sleeping tới tấp.

Bản thân tên mập cũng không ngờ rằng hắn chỉ tùy tiện đến một quán cà phê Internet để chơi, lại đụng ngay một tuyển thủ chuyên nghiệp.

Bây giờ nghĩ lại, mặc dù là con gái, nhưng bại trước tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không có gì phải mất mặt.

Vì thế, hắn ta mau chóng nhận sai, còn tỏ vẻ về sau sẽ luôn là fan trung thành của GI.

Thái độ thay đổi 360 độ của tên mập khiến Tô Hành có hơi khó tin.

Bởi vì thái độ của hắn lúc ấy vẫn hiện rõ mồn một trong trí nhớ của cô, đây cũng là nguyên nhân vì sao cô nhớ lâu đến như vậy.

Không bao lâu sau, điện thoại nhận được một tin nhắn.

Là thông báo từ ngân hàng, câu chữ rất bắt mắt, "Bạn đã nhận được 25 vạn" —— là tiền thưởng mà bọn họ nhận được trong trận chung kết ngày hôm qua.

Đúng như những gì mà Tiểu Bản nói, Thẩm Giai Niên quả nhiên đã đồng ý chia đều số tiền thưởng cho mỗi người.

Chỉ là cô vẫn còn có chút khó hiểu, quay sang hỏi người đàn ông bên cạnh, "Huấn luyện viên làm vậy không sợ bị ông chủ nói gì sao? Trực tiếp đưa ra quyết định như vậy cũng được à?"

Nhìn thấu sự lo lắng của cô, Chu Lệnh Hành cười nhạo, "Anh ta còn chưa có khổ sở đến mức khiến em phải lo lắng đâu."

"Bản thân anh ấy cũng là ông chủ, không lẽ em không biết?" Tôn Hòa ở bên cạnh nói thêm.

Tô Hành lắc đầu.

Cũng đâu có ai nói cho cô biết đâu.

Tôn Hòa thở dài, đang định chế nhạo vài câu thì nghe thấy tiếng bước chân "bịch bịch bịch" của Wave.

Wave vừa chạy vừa giơ điện thoại lên vẫy vẫy về phía bọn họ.

"Space đêm nay khai trương, là chú của em mở, hắn biết GI vừa giành được cúp quán quân nên muốn mở tiệc chúc mừng!"

Lão Ngư nhún vai, "Tôi không..."

"Rượu miễn phí." Wave ngắt lời.

"Tôi không thể không đi." Lão Ngư mở miệng lại lần nữa, giọng điệu cũng thay đổi.

Tiểu Bản và Tôn Hòa đều không có ý kiến gì, hai tháng thi đấu cũng có hơi căng thẳng, đã vậy còn phải đi quay quảng cáo tuyên truyền, vừa phát sóng trực tiếp, vừa tập luyện, bọn họ cũng cần phải thư giãn.

Dù sao thì sau khi đến nước Mỹ để tham gia trận chung kết thế giới LOL, lúc đó sẽ lại không có thời gian để nghỉ ngơi.

Wave và Lão Ngư đồng thời nhìn về phía đôi tình nhân, không hẹn mà gặp, cả hai cùng nhau đưa mắt về phía Tô Hành.

Bọn họ đã rút ra được kinh nghiệm xương máu, từ sau khi Lệnh ca và chị gái ở bên nhau, chỉ cần dò hỏi ý kiến của chị gái là được.

Dưới ánh nhìn chăm chăm của mọi người, Tô Hành im lặng hai giây rồi chậm rãi nói, "Vậy đi thôi."

Quả nhiên, giây tiếp theo, giọng nói của Chu Lệnh Hành vang lên, "Mấy giờ? Để còn gọi xe."

*

Buổi tối 10 giờ, sáu người đứng trước cửa quán bar Space.

Chỉ cách có một cánh cửa thôi mà đã có thể nghe thấy được âm nhạc đinh tai nhức óc bên trong. Bọn họ thậm chí còn cảm nhận được mặt đất đang không ngừng rung chuyển.

Đợi một lúc, chú của Wave một thân âu phục xuất hiện, chào đón nhiệt tình.

"Mấy đứa đến rồi hả!" Hắn vẫn tay chào bọn họ, "Mau vào đi, mau vào đi, mấy đứa cứ tự nhiên, cuối tuần nên hơi nhiều người, chú tiếp đón không chu toàn, có gì mấy đứa bỏ qua cho."

Wave lắc đầu, nghênh ngang bước về phía cửa quán bar, "Chú vội thì đi đi, bọn cháu tự thu xếp được."

Tô Hành cùng Chu Lệnh Hành đứng ở cuối cùng, cô hơi nghiêng mặt, anh vô thức cúi đầu ghé sát người cô.

"Hai bên đã từng gặp nhau rồi hả? Chú của cậu ta vẫn luôn nhiệt tình như vậy sao?"

Chu Lệnh Hành nhún vai, "Anh cũng lần đầu tiên gặp."

Nói xong liền tự nhiên nắm lấy tay cô đi xuyên qua đám đông.

Đây là lần đầu tiên Tô Hành đến quán bar, cái gì cũng thấy mới mẻ.

Nhưng những người còn lại đều rất quen thuộc và tự nhiên, nhanh chóng gọi đồ uống và bắt đầu tung xúc xắc.

Cô nhìn sự nhiệt tình của Chu Lệnh Hành, không khỏi híp mắt.

Người đàn ông này, hình như rất quen thuộc với bầu không khí ồn ào này.

Rõ ràng là khí chất toàn thân không hề phù hợp với môi trường này, nhưng anh lại đột nhiên hòa hợp đến lạ thường.

Xem ra là anh hay thường xuyên đến quán bar?

Không hiểu sao, cô đột nhiên nhớ lại tửu lượng đêm đó của Chu Lệnh Hành, ánh mắt hiện lên một tia nguy hiểm.

Bên này, rượu do tiểu tửu quỷ Wave gọi cuối cùng cũng được mang lên, hàng chục người pha chế mặc đồng phục bước tới với hai chai sâm panh có đèn neon, Tô Hành không khỏi nhướng mày.

Cô dường như đã biết tại sao Wave lại thích uống rượu và nhảy disco đến vậy, cùng với anh rất giống nhau ——

Phù hoa.

Những chai sâm panh trên bàn nhanh chóng thu hút rất nhiều sự chú ý xung quanh, vô số ánh mắt đổ dồn về phía này.

Âm nhạc đột nhiên nhỏ dần, ánh đèn vũ trường dường như cố ý chiếu về phía họ, sau đó là giọng của DJ vang lên.

"Hôm nay là ngày đầu tiên quán bar Space khai trương. Chúng tôi đã mời đến những vị khách mời vừa mới giành được cúp quán quân của trận chung kết LOL —— chiến đội GI!"

Mọi người xì xầm liên tục, nhiều người đổ xô nhìn về phía họ như muốn tìm tòi sự thật.

"Cuối cùng thì anh cũng biết," Tôn Hòa nhếch môi, âm lượng vừa đủ để năm người nghe thấy, "Lý do tại sao chú của cậu lại nhiệt tình với chúng ta như vậy."

Tiểu Bản không khỏi đỡ trán, "Ngày mai thể nào cũng bị đưa lên Weibo cho xem. Các thành viên GI tụ tập đêm khuya tại hộp đêm, tuyển thủ chuyên nghiệp khoe khoang cuộc sống về đêm."

Wave lại không cho là đúng, "Bộ tuyển thủ chuyên nghiệp thì không thể uống rượu với nhảy disco à?"

Tô Hành không khỏi mỉm cười.

Trên thế giới vốn dĩ không có bữa ăn nào là miễn phí.

Wave gọi nhiều rượu như vậy, cũng coi như là phí tuyên truyền.

Mặc dù GI vừa mới lấy được chức quán quân, nhưng ở những nơi như thế này cũng không có nhiều người theo dõi các giải đấu chuyên nghiệp.

Không khí ồn ào xung quanh cũng dần lắng xuống.

Wave nhìn thấy đám đông đã giải tán, bắt đầu làm nóng bầu không khí, "Đến đây, chúng ta chơi một trò chơi, xúc xắc hay đá cầu?"

"Xúc sắc chơi sao? Mà đá cầu chơi sao?" Tô Hành chớp chớp mắt.

Wave thản nhiên xua tay, "Cô với Lệnh ca tính là một nhà, cô xem anh ấy chơi là được."

Lần trước, cậu đã trải nghiệm thủ đoạn bảo vệ Tô Hành của Lệnh ca một lần rồi, hiện tại hai người này mỗi ngày đều rải cẩu lương, Lệnh ca làm sao có thể đồng ý để cho cô ấy uống rượu được?

Không ngờ Tô Hành lại lắc đầu, "Không, tôi muốn chơi một mình một nhà."

Chu Lệnh Hành cau mày phản bác, im lặng nhìn cô.

Cô vẫn thản nhiên nói, "Chúng tôi yêu nhau, nhưng không có nghĩa tôi và anh ấy là một."

Nhìn sắc mặt của Chu Lệnh Hành càng ngày càng đen lại, Tôn Hòa cười cười, "Anh đồng ý, Tô Hành cũng chưa chắc đã thua."

Không thể làm được gì, Chu Lệnh Hành cuối cùng cũng gật đầu.

So với trò xúc xắc, trò đá cầu đơn giản hơn nhiều, Tô Hành vừa nghe thể lệ là đã hiểu.

Nhưng cô vẫn muốn chơi trò xúc xắc vì nó phức tạp hơn.

Suy cho cùng thì tuy phản ứng không nhanh, nhưng được cái IQ cao.

Quả nhiên, ngoại trừ mấy vòng đầu chưa nắm rõ quy tắc, thì những vòng sau, cô dần dần tìm được quy luật, ngay khi chai sâm panh chỉ còn một nửa, cô vẫn chưa bị phạt rượu lần nào.

Ngược lại là Chu Lệnh Hành, bởi vì anh luôn quan tâm đến Tô Hành thắng hay thua, nên có hơi bi thảm.

Mỗi lần lơ đãng một chút là bị người khác hét số mới.

Gần một phần ba bình rượu đều nằm trong bụng anh.

Mặc dù tửu lượng cao, nhưng anh vẫn phải đi WC vài chập.

Những người còn lại cũng hơi men say, tranh thủ đứng lên lắc lư theo điệu nhạc.

Wave thấy chỉ có bọn họ vẫn chưa đủ, nhất quyết kéo Tô Hành đứng lên cho bằng được.

Tô Hành không muốn mọi người mất hứng, đành phải giả vờ đứng lên lắc lư theo.

Nhưng không ngờ, sau khi đứng lên lắc vài cái cho có lệ, thì cô lại nhảy thiệt.

Khi Chu Lệnh Hành trở lại, anh nhìn thấy một đám quỷ nhỏ đang nhảy múa loạn xạ.

Tôn Hòa, người duy nhất vẫn còn ngồi trên ghế cũng không được tha. Tiểu Bản và Lão Ngư cũng bị bắt đứng lên nhún nhảy.

Wave thậm chí còn leo lên bàn.

Một lúc sau, một số người đã hoàn toàn thả bay mình.

Ừm, ngoại trừ Chu Lệnh Hành.

Lần trước ít ra vẫn còn có Tôn Hòa là tỉnh táo, lần này thì chỉ còn đúng một mình anh.

Trường hợp này có vẻ hơi khó để giải quyết.

Cuối cùng thì trước khi ra về, anh đành phải nhờ chú của Wave đến để trợ giúp.

Nếu gọi bọn họ tới, còn miễn phí tuyên truyền, giúp quán bar có thêm lợi nhuận, đương nhiên một việc cỏn con như vậy, chú ấy sẽ giúp rồi.

Anh cũng không thể đỡ hết bốn người này về căn cứ được.

Cuối cùng, anh quyết định đưa bốn người say rượu này đến khách sạn.

Xong xuôi, lúc này anh mới đỡ Tô Hành đang say bất tỉnh nhân sự về căn cứ.

Anh đặt cô lên giường, vừa mới ngẩng đầu thì đụng trúng Tô Hành.

Ánh mắt cô mông lung, hoang mang, một chút mơ hồ, ướŧ áŧ.

Cô hiển nhiên còn chưa tỉnh, nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, miễn cưỡng nhếch môi, "Em hỏi anh một vấn đề."

Tim anh khẽ rung động, cố gắng kiềm chế cơn ham muốn đang dâng trào xuống, "Nói đi."

Cô hơi nghiêng người đến gần anh, "Sao lần trước anh thành thạo vậy?"

"Muốn biết?" Chu Lệnh Hành nhướng mày, tựa hồ như không hề kinh ngạc trước vấn đề này, cúi người xuống gần cô.

Tô Hành gật đầu, vẻ mặt ngây thơ khiến tay anh không nhịn được khẽ vuốt ve, sau đó nhanh chóng rời đi.

Mặt cô có hơi lạnh, còn chưa kịp cảm nhận đủ độ ấm nên có hơi bất mãn, không khỏi bĩu môi.

Chu Lệnh Hành thầm chửi tục một câu, quay mặt đi chỗ khác, "Muốn biết thì cũng được thôi, để cho công bằng thì chúng ta trao đổi vấn đề được không?"

Tô Hành say mèm không hề nhận ra câu này có gì sai nên đành chấp nhận.

"Vậy để anh hỏi trước." Chu Lệnh Hành nói, "Tại sao lại đánh với người qua đường? Thậm chí là không sợ bị bại lộ thân phận?"

Cô chớp chớp mắt, hiển nhiên là vẫn chưa phản ứng lại với những gì mà anh vừa nói.

Nhưng Chu Lệnh Hành vẫn kiên nhẫn nhìn cô, thay đổi tư thế thoải mái hơn, nhịn không được khẽ vuốt tóc cô.

"Em với người đó solo khoảng một năm trước, hôm nay còn chuyển phát lại bài Weibo."

Tô Hành chợt nhận ra, mỉm cười ranh mãnh, "Bởi vì hắn ta chửi GI rác rưởi."

Chu Lệnh Hành cũng cười với cô, "Biết suy nghĩ cho tập thể dữ vậy à?"

"Ừm thì.. hắn kỳ thị em là nữ tuyển thủ."

"Em mà cũng quan tâm đến việc người khác chế giễu mình?"

"... Hắn nói anh chỉ biết dựa vào khuôn mặt."

"...." Chu Lệnh Hành dường như đã hiểu tại sao cô muốn nhắc lại vấn đề này.

Còn không chờ anh kịp thu hồi suy nghĩ, Tô Hành lại nói, "Nhưng mà nghĩ lại thì hắn nói cũng không sai."

Chu Lệnh Hành nhướng mày, cũng không đáp lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của cô.

"Nhưng gương mặt này của anh là em coi trọng trước." Tô Hành mím môi, "Ngoại trừ em thì không ai được phép nói anh như vậy."

Vừa nói xong, cô cười thỏa mãn, "Nói cũng được, nhưng không được để em nghe thấy."

Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của cô, cùng với nụ cười và giọng nói mềm mại khiến trái tim anh như đang thét gào muốn hôn cô.

Không thể nhịn được nữa, Chu Lệnh Hành cúi người hôn lên môi cô.

Tô Hành chỉ cảm thấy trên môi có hơi ấm, tia lí trí còn sót lại cũng dần bị đứt gãy.

Trước khi nhắm mắt, cô dường như nghe thấy có một tiếng thở dài nhè nhẹ bên tai mình.

Cô quả nhiên đã bị lừa, cuối cùng vẫn không nhận được đáp án từ anh.

Đến khi cả hai tỉnh lại thì cũng đã là giữa trưa hôm sau, Tôn Hòa và những người khác đều đã trở lại căn cứ.

Dưới lầu vô cùng ồn ào chứng tỏ sự hiện diện mạnh mẽ của những tửu quỷ.

Tô Hành chật vật mở mắt, đầu óc có chút quay cuồng.

Sau đó lặng lẽ nhìn người đàn ông bên cạnh.

Hô hấp của cô ngưng lại.

Một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của chính mình, "Sao anh lại ở đây?"

Chu Lệnh Hành cố gắng chịu đựng cảm giác tê nhức từ cánh tay bị đè cả đêm, nhướng mày, "Em nghĩ sao?"

Tô Hành lắng nghe động tĩnh ở dưới lầu, gan to lên, nghiêng người hôn nhẹ lên mắt anh.

Đã vậy còn liếm môi, "Em không nhớ rõ, anh nhắc em đi?"

Đôi mắt của người đàn ông bỗng tối sầm lại, anh cũng không rảnh để quan tâm đến cánh tay đau nhức của mình nữa, lật người, đè lên cô, "Em chắc không?"

Biết rõ bản thân sẽ an toàn trong tình huống này, nhưng cô không khỏi nuốt nước miếng khi nhìn ánh mắt nghiêm túc của Chu Lệnh Hành.

Ngay cả khi anh không hề nói gì, cô vẫn biết anh đang muốn diễn đạt điều gì ——

Cô đang chơi đùa với lửa.

Nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng để châm lửa, xoay người thoát khỏi anh, nhanh chóng trốn vào phòng tắm.

Nghe thấy âm thanh đóng cửa, Chu Lệnh Hành nhếch môi, lê lết người ra khỏi giường.

Có vẻ như lần trước cô vẫn chưa được giáo huấn đủ.

*

Bởi vì không phải thi đấu nên mọi người trở nên thoải mái hơn chút.

Bây giờ đang là cuối tháng, mọi người chợt nhận ra thời lượng phát sóng trực tiếp vẫn còn rất nhiều.

Ngay cả những nhân viên bảo vệ ở tầng dưới câu lạc bộ còn mơ hồ nghe thấy những tiếng la hét từ trong phòng tập.

Nếu không có tin nhắn nhắc nhở của Thẩm Giai Niên, có lẽ cả bọn đã cho chuyện này trôi vào dĩ vãng.

Lão Ngư là người đầu tiên nhìn thấy tin nhắn, hét lên, "Má ơi! Tháng này còn thiếu 12 tiếng, hôm nay là ngày mấy vậy??"

"29." Chu Lệnh Hành lười biếng nói.

Nếu như xếp hạng ai là người ít quan tâm nhất đến thời lượng phát sóng, thì anh chắc chắn sẽ đứng ở vị trí đầu bảng.

Anh thiếu tới tận mấy chục tiếng phát sóng, cho dù có bù cả đêm cũng không bao giờ đủ.

Dù sao thì anh cũng quen với việc bị trừ lương.

Wave và Tiểu Bản không nói hai lời, vứt bài xuống, lập tức ngồi vô máy.

Lão Ngư nhìn hai quả bom còn sót lại trong tay, ánh mắt tối sầm lại, đau lòng như muốn ngất đi, hôm nay chơi lâu như vậy, muốn thắng một lần thật không dễ dàng mà.

Tôn Hòa ngồi một bên nụ cười cũng sớm tắt, lẳng lặng đặt điện thoại xuống, mở phòng phát sóng trực tiếp lên.

Tô Hành nhìn Chu Lệnh Hành, "Anh không bù giờ à?"

"Tháng này anh còn 50 tiếng nữa, bù kiểu gì?" Chu Lệnh Hành bố thí cho cô một cái nhìn.

Tô Hành gật đầu, "Có bù cũng như không, vậy buổi tối anh phát sóng giúp em đi."

Tiếng nói vừa dứt, mọi người nhanh chóng nhìn chằm chằm hai người.

Họ vừa mới nghe thấy cái gì vậy? Kêu Lệnh ca? Giúp cô? Bù giờ?

Chu Lệnh Hành cũng nhìn cô, "Được gì?"

"Tùy anh." Tô Hành nhún vai.

Người đàn ông cười nhẹ, "Được."

Mọi người thu lại vẻ mặt kinh ngạc, không khỏi chửi thầm, hóa ra là giao dịch ngầm.

Nói xong, Chu Lệnh Hành mở QQ lên đấu địa chủ, còn không quên lên mạng mua dưa hấu.

Cái nóng vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, vừa ăn dưa hấu chơi địa chủ, vừa xem mọi người vật vã bù giờ, đúng là mỹ vị mà.

Cứ như vậy, cuối tháng tám, còn chưa kịp tận hưởng những ngày rảnh rỗi cuối cùng, thì mọi người đã phải điên cuồng bổ sung thời lượng phát sóng trực tiếp.

Phòng huấn luyện cũng từ "2 nè", "3 nè", "phi cơ cất cánh" biến thành "đánh đánh đánh", "đánh đi", "mù à?", "ăn rồng". Tuy ồn ào nhưng không khí lại hòa hợp lạ thường.

Không bao lâu sau, dưa hấu cũng được giao tới.

Ngay khi Chu Lệnh Hành dùng dao bổ một nửa trái dưa hấu, Lão Ngư và những người khác đã vây quanh, "Lệnh ca thật tốt, biết chúng ta vất vả nên mua dưa hấu cho ăn."

Anh nhướng mày, vẫy tay gọi Tô Hành, "Tới ăn dưa hấu."

Sau đó, anh lấy thêm hai cái chén nữa, dùng thìa chọc vào giữa hai nửa quả dưa hấu, rạch một đường tròn lớn rồi lấy phần tinh túy nhất của quả dưa hấu cho vào chén.

Hoàn toàn ngó lơ ánh nhìn trơ trơ ra của mọi người, anh đưa chén cho cô.

Đã vậy còn không quên xoa xoa tóc cô, "Ngồi xuống ăn đi."

Lão Ngư ngứa hết cả mắt.

Cậu chưa bao giờ thấy ai trơ trẽn, mặt dày vô sỉ như vậy.

Tô Hành sau khi ăn xong dưa hấu, đeo khẩu trang lên, chuẩn bị phát sóng.

Chu Lệnh Hành liếc cô một cái, "Em biết chuyện Tô Mang và mẹ cô ta xuất ngoại chưa?"

Cô gật đầu.

"Vậy sao vẫn đeo khẩu trang?"

"Thói quen," Tô Hành chớp chớp mắt, "Thế em tháo ra nhe?"

Trong phút chốc, Chu Lệnh Hành nuốt từ "được" mém nữa đã buộc miệng nói vào bụng, đổi ý nói, "Cứ đeo tiếp đi."

Báu vật của anh, tại sao lại phải cho nhiều người dòm ngó làm gì?

Tô Hành quăng cho anh một ánh mắt xem thường.

Đúng là không thể hiểu được.

Nhưng cô vẫn thành thật không tháo khẩu trang ra nữa.

Vừa mới mở phát sóng, làn đạn oanh tạc dữ dội.

【 ha ha ha ha ha ha biết thế nào chị gái cũng không thoát khỏi số phận bù giờ này mà. 】

【 Chị gái hôm nay tính phát sóng về cái gì? Ngủ hay ăn? 】

【 Một phiếu cho ăn uống, chị gái mau tháo khẩu trang ra quay cảnh ăn uống đi 23333】

Tô Hành nghẹn họng, một lúc sau mới nói, "Muốn xem cái gì? Ngoại trừ ăn và ngủ."

【 Muốn nhìn chị gái chơi Master Yi!! 】

【 Muốn xem LING thần!!! 】

【 Xem cái gì cũng được!! 】

Cô nhìn màn hình tràn ngập bốn chữ cái tiếng Anh, dùng bàn tay vỗ vỗ người đàn ông bên cạnh.

"Bọn họ nói muốn xem anh."

"À," Chu Lệnh Hành cười nhạo, "Bọn họ muốn xem cái gì là em cũng cho hết hả?"

Nghe thấy giọng nói của anh, làn đạn ngày càng nhiều.

【 Chết tiệt, lớn lên không những đẹp trai mà giọng nói sao lại hay thế này? Trái tim tôi chịu không nổi. 】

【 Ý của LING là, chúng ta không thể xem, chỉ có chị gái mới xem được thôi ha ha ha 】

【 Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, nhưng sao tôi lại cảm thấy như... sủng nịch vậy??? 】

Tô Hành bất mãn liếc anh một cái, "Không phải đã nói sẽ giúp em phát sóng sao?"

Anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, ánh mắt dò hỏi.

Không phải cô nhờ ban đêm à?

Cô lại coi đó là chuyện đương nhiên, "Nói không giữ lời?"

Chu Lệnh Hành vừa tức vừa cười, đứng lên, âm thanh dịch chuyển của ghế cũng vang theo.

Trên màn hình, một đôi tay đột nhiên bẻ đầu cô quay lưng về phía máy quay, ngang nhiên kéo chiếc khẩu trang xuống.

Chu Lệnh Hành cúi người xuống, chuẩn xác ngậm lấy môi cô.

Làn đạn ngưng trệ một giây.

Nếu như không nhờ tiếng gõ phím liên tục trong phòng tập, thì người xem thậm chí còn nghi ngờ rằng thời gian có thể đã ngừng trôi.

Một lúc sau, Chu Lệnh Hành cuối cùng cũng buông khuôn mặt đang ngơ ra của Tô Hành, sau đó nhẹ nhàng chỉnh lại khẩu trang cho cô, còn không quên tặng một nụ cười mãn nguyện cho người xem.

Anh nhàn nhạt nói, "Còn muốn xem nữa không?"

Dù là câu hỏi, nhưng sau khi hỏi xong, anh liền quay người rời khỏi máy quay.

Chừa lại một đám fans đang điên cuồng gõ chữ.

【??????? 】

【 Livestream chứa nội dung người lớn, tôi sẽ báo cáo. 】

【 Mẹ nó chứ còn hỏi.... Còn muốn xem nữa không?? 】

【Mẹ kiếp!! Tôi quên chụp hình lại!!! 】

【GIF đã được tạo và tải lên Weibo, hãy gọi tôi là Lôi Phong, không cần cảm ơn. 】

【 Tôi không muốn xem cái này, mẹ nó chứ đứa nào muốn xem cái này? Tôi chỉ muốn xem phát sóng bình thường thôi mà? Tại sao lại nhét một đống cẩu lương vô mồm tôi vậy??? 】

【 Thật không thể chịu đựng được mà, bộ đây là phương án giải quyết cãi nhau của hai người ư?! Tôi cũng muốn có một người bạn trai như thế này. 】

【 Thiệt, bây giờ tôi mới ý thức được rằng hai người này ở bên nhau, khó chịu thật sự, ghen tị quá đi. 】

【 Chị gái từ giờ không cần phải phát sóng chơi game đâu, chỉ cần phát cẩu lương thôi, em tình nguyện xem suốt cả năm 2333】

Mọi thứ diễn nhanh đến nỗi Tô Hành thậm chí còn không kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.

Cô cố nhịn cái suy nghĩ muốn đập máy tính, giọng nói có chút không ổn, "Tôi đột nhiên có hơi buồn ngủ, lát nữa phát sóng lại."

Nói xong, cô nhanh tay tắt ngay phát sóng trực tiếp.

Chu Lệnh Hành vừa đi lấy hộp sữa trong phòng bếp, thản nhiên đưa cho cô, "Không phải em muốn anh phát sóng cho em à?"

Tô Hành lẳng lặng nhìn chằm chằm anh, giọng nói trầm thấp của anh lại vang lên bên tai, "Cũng phải cho anh thu tiền lãi trước đã chứ."

Bàn tay cầm hộp sữa của cô khẽ siết chặt, lông mày không khỏi nhíu lại.

Mẹ nó chứ tiền lãi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.