Bởi vì một bước đi này của Chu Lệnh Hành, mong muốn bổ sung cho đủ thời lượng phát sóng của Tô Hành đã hoàn toàn dập tắt.
Để bồi thường, cô cũng nhận được tiền lương của anh.
Vào giữa tháng 9, cả đội đã lên máy bay đến San Francisco.
Đồng thời, hai tấm vé S6 còn lại trong khu vực LPL cũng được trao cho FHL, đội có điểm tích lũy xếp thứ hai, và SLZ, chiến đội nổi bật đã giành được chiến thắng trước những chiến đội LPL còn lại.
Việc SLZ thăng hạng khiến mọi người không khỏi kinh ngạc, là một đội ngũ thế hệ mới, họ đã vượt qua 5 vòng đấu, đánh bại những chiến đội lão làng khác để giành được một tấm vé tiến đến S6, điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Trước khi lên máy bay, Wave vẫn đang thảo luận với Tiểu Bản và Lão Ngư về trận đấu cuối cùng của SLZ khi giành được chiến thắng trước NB.
So với những người khác, Tiểu Bản thân là một thành viên của chiến đội hai LSPL, có quyền lên tiếng nói về SLZ nhất, cậu không ngừng tấm tắc khen ngợi, "Oa, em có xem trận thi đấu mà bọn họ đánh với NB, đáng sợ thật, BO5 có 5 hiệp, vậy mà NB lại để thua trắng 3-0, em có thể cảm nhận được sự tức giận của đội NB ha ha ha."
Wave bĩu môi, "Năm người trẻ tuổi bên SLZ đánh với năm người lớn tuổi bên NB, không cần phải có nhiều ưu thế cũng đánh thắng được."
"Thôi đi," Lão Ngư ngồi bắt chéo chân, "Cậu nhìn Pzz không vừa mắt thì có."
Wave nhíu mày một giây, đen mặt quay đi chỗ khác, không thèm quan tâm đến SP nhà mình nữa.
Tôn Hòa nghiêng người, gác tay lên vai Wave, "Trận vòng bảng không gặp được bạn cũ, không vui sao?"
Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết Tôn Hòa đang ám chỉ Cho Hun Jeong.
Wave trợn mắt, hừ lạnh nói, "Cậu ta nên cảm thấy vui khi không gặp được em mới đúng."
"Chúng ta đã đánh bại được CQB chưa? Tự tin của cậu ở đâu ra vậy?" Tôn Hòa cười nhạo.
Khóe miệng của Wave không khỏi giật giật, không nói tiếng nào.
CQB trước kia đúng là rất lợi hại, nhưng không phải năm nay Lý Vĩnh Nguyên đã đến FHL rồi sao?
Không phải ai cũng có đầu óc và thao tác như Tô Hành, muốn hòa nhập hoàn toàn với đội thì ba tháng là không đủ.
Lần này, CQB thậm chí còn không lọt vào nhóm hạt giống số 1, điều đó cũng đủ để giải thích vấn đề.
CQB năm nay hoàn toàn không phải là đối thủ.
Như vậy xem ra, bọn họ có thể giành được chức vô địch năm nay.
Nhìn thấu suy nghĩ của cậu, Tôn Hòa hiểu ý cười, "Máy bay còn chưa cất cánh mà cậu đã mơ mộng lấy được cúp quán quân rồi sao?"
Chu Lệnh Hành vừa mới đi mua cà phê trở về, nhướng mày nhìn Wave khi nghe được lời này, "Mơ mộng lớn vậy à?"
Wave nhanh chóng đỏ mặt, há miệng thở dốc, nhưng không phát ra được âm thanh nào ——
Sự tự tin vẫn chưa đủ.
Nhưng không ngờ Tô Hành lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói, "Không phải chúng ta đến đó là vì muốn giành được chức vô địch sao?"
Chu Lệnh Hành gật đầu, tiện tay đưa cốc cà phê cho cô, "Ừm, nhưng không thể dùng lời nói," ánh mắt anh hiện lên ý cười, "Mà phải dùng hành động để chứng minh."
Vừa dứt lời thì Thẩm Giai Niên đến muộn xuất hiện, thản nhiên vẫy tay chào mọi người, "Cũng sắp đến giờ rồi, 7 giờ sáng sẽ đến nơi, mọi người tranh thủ nghỉ ngơi trên máy bay."
Tôn Hòa nhanh chóng nghe ra được một chút manh mối, "Hôm đó có buổi huấn luyện đấu tập?"
"Ừm," Thẩm Giai Niên gật đầu, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi màn hình điện thoại trên tay, "LS chỉ rãnh có chiều mai thôi, còn những thời gian khác đều bận."
Chu Lệnh Hành cau mày nói, "Chúng ta cũng không tính là đến muộn, bọn họ kín lịch sớm như vậy sao? FHL với SLZ hẹn trước rồi hả?"
Thẩm Giai Niên lúc này mới bớt chút thời gian nhìn anh, "FHL đã đến đó vào tuần trước, tất nhiên cũng đã đặt hẹn trước, SLZ thì không biết. Thay vì quan tâm đến người khác thì mọi người nên cân nhắc lại chiến thuật một chút đi."
Nói xong cũng không thèm nhìn lại, Thẩm Giai Niên bước vào cửa soát vé.
LS được mệnh danh là sư tử ở Âu Mỹ, trước khi CQB giành được chức quán quân hai năm gần đây, thì LS chính là khách quen của cúp quán quân.
Phong cách và lối chơi của họ đúng như tên gọi, vô cùng hống hách.
Thẩm Giai Niên đương nhiên là biết bọn họ không thể nào có khả năng kín lịch được, rất có thể đây là một thủ đoạn để từ chối bọn họ, nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên GI tiến vào chung kết thế giới LOL, cũng là lần đầu tiên thi đấu với LS, thời gian tuy gấp rút nhưng anh ta vẫn phải chấp nhận.
Ai bảo LS mạnh mẽ quá chi?
Thể thao điện tử, dùng thực lực để nói chuyện, nên LS có tư cách để kiêu ngạo.
Máy bay đáp xuống rất đúng giờ, sáng sớm 7 giờ, bọn họ đã đến sân bay quốc tế San Francisco.
Vừa ra khỏi hải quan, bọn họ đã thấy tốp ba tốp năm người Trung Quốc đứng giữa đám đông, nhiệt tình vẫy tay chào họ, trên tay là băng rôn cổ vũ GI, khiến Lão Ngư đang mơ hồ lập tức tỉnh táo trở lại.
Lão Ngư vuốt vuốt lại tóc, âm thầm dùng khuỷu tay đụng đụng Wave bên cạnh, "Cậu nhìn xem kiểu tóc của tôi như thế nào."
Không chờ Wave chế nhạo, những tiếng hét đồng loạt vang lên.
"Ahhhhhhh!! GI ra rồi!!"
"LING ơi, em yêu anh!!!"
"Sleeping ơi, em là fan ruột của chị!!"
"Wave đáng yêu quá!!!"
Ai cũng được gọi tên, trừ Lão Ngư.
Tiểu Bản nhìn những băng rôn cỗ vũ có tên của bọn họ, quay sang trêu chọc Lão Ngư, "Có vẻ như mị lực của cậu vẫn chưa đủ thì phải."
Lão Ngư hừ lạnh một tiếng, tức giận đi về phía cửa.
Số lượng fans hâm mộ cũng không nhiều lắm, đồng loạt đuổi theo Lão Ngư.
Tô Hành hơi ngạc nhiên, cô thậm chí còn chưa kịp đeo khẩu trang.
Khuôn mặt than tê liệt được duy trì kể từ lúc xuống máy bay cuối cùng cũng thuyên giảm.
Cô kéo góc áo của Chu Lệnh Hành, hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói, "Sớm như vậy mà vẫn có người ra sân bay tiếp đón à? Sao bọn họ lại biết thời gian đến nơi của chúng ta vậy?"
Vẻ mặt của người đàn ông bị cô quấn lấy vẫn không thay đổi, "Hình như Weibo chính thức của đội có đăng bài thông báo lịch trình lên."
Tôn Hòa cũng lắc đầu thở dài, "Thật đúng là coi chúng ta như người nổi tiếng mà."
Trong lúc họ nói chuyện với nhau, một số nam sinh còn lấy ra một cuốn sổ đã được chuẩn bị từ trước, đưa cho bọn họ ký tên.
Vì số lượng fans không đông, lại thấy sự nhiệt tình của bọn họ dành cho GI, nên Tô Hành và những người khác đều sẵn lòng ký tên.
Vì ký tên liên tục, càng ngày càng có nhiều người vây quanh, Thẩm Giai Niên thấy tình hình không ổn, vội vàng giục bọn họ lên xe rời đi.
Sau khi lên xe, Tiểu Bản vội vàng uống vài ngụm nước, "Không ngờ ở nước ngoài lại có nhiều người Trung Quốc như vậy."
Thẩm Giai Niên vẫn tiếp tục nhìn điện thoại, "Người Trung Quốc ở khắp nơi trên thế giới, cho dù thi đấu ở nơi nào cũng sẽ nhìn thấy rất bóng dáng của họ."
Điều này cũng phần nào chứng minh, thể thao điện tử ngày càng được chú ý nhiều hơn.
"Nhưng không ngờ bọn họ lại đến sân bay tiếp đón sớm như vậy, thực sự rất vất vả." Tôn Hòa gật đầu, hiển nhiên đây cũng là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Tuy nhiên, Thẩm Giai Niên lại dừng động tác tay lại, nghiêm túc nói, "Vậy nên, mấy cô cậu chơi cho tốt vào, đừng để họ phải thất vọng."
Những lời nói nghiêm túc này của anh ta khiến mọi người còn đang vui vẻ không khỏi sững sờ.
Tô Hành cảm thấy có chút buồn chán, muốn mở cửa sổ một chút, gió vừa thổi vào có hai giây đã bị Chu Lệnh Hành đóng lại.
Cô quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt không bằng lòng của Chu Lệnh Hành, đành im lặng không nói gì.
Tôn Hòa nhìn tương tác giữa hai người, khẽ cười.
Trong đội, anh là người lớn tuổi nhất, thể thức BO5 có hơi khó khăn đối với anh.
Bọn họ thi đấu LPL rất nhẹ nhàng, nhiều nhất cũng chỉ có 3 trận. Anh không biết liệu bản thân có thể sống sót sau những trận đấu cam go sắp tới không.
Nhưng bất kể cường độ trận đấu có cao đến đâu, anh vẫn sẽ nghiến răng kiên trì tới cùng.
Bởi vì đây là lần đầu tiên anh tiến gần đến ước mơ của mình, và đó cũng có thể là lần cuối cùng của anh.
Nhìn những gương mặt đầy khát khao của đám nhỏ trong xe, mới ngày đầu tiên thôi mà anh đã cảm thấy nhiệt huyết trong người đang không ngừng sôi trào.
Ký túc xá của các tuyển thủ được bố trí ở một khách sạn không xa địa điểm thi đấu. Sau khi thu dọn xong hành lý, bọn họ nhận được thông báo của Thẩm Giai Niên, yêu cầu đến phòng tập luyện.
Mặc dù một vài người cảm thấy mệt mỏi vì kiệt sức, nhưng nghĩ đến những thử thách khó khăn hoàn toàn mới trước mắt thì nhiệt huyết lại dâng trào trở lại.
Nhưng không nghĩ rằng, khi đi thì rất phấn khởi, mong chờ, nhưng khi về thì lại ủ rũ, buồn chán.
Bọn họ đã không kiên trì được lâu khi đấu tập với chiến đội LS, thực lực của chiến đội này vượt xa GI, LS đã cho họ thấy thế nào là đẳng cấp của Âu Mỹ.
Ngay cả khi đấu tập với CQB, bọn họ chưa bao giờ cảm thấy bị đàn áp đến mức này.
Ngay cả Tô Hành cũng có chút bực bội, đây là lần đầu tiên cô bị chèn ép liên tục như vậy.
Vào cuộc họp buổi tối, Thẩm Giai Niên vẫn bình tĩnh như mọi khi.
"Giờ biết chưa?" Mọi người thậm chí còn nghe ra giọng điệu hả hê của anh ta, "Khoảng cách giữa mấy cô cậu và LS."
Tô Hành thành thật gật đầu, "Họ quả thực rất mạnh, nhưng chỉ hôm nay mới cảm nhận được sức mạnh này. Lúc em xem video thi đấu của bọn họ lại không cảm nhận được cảm giác này."
Tôn Hòa cũng nói thêm, "Em cũng cảm giác được chúng ta đã đánh vô cùng nghiêm túc trong những trận đấu tập, cũng không hề khinh địch, nhưng vẫn luôn cảm giác muốn gục ngã trước bọn họ."
Lão Ngư và Wave không nói lời nào, họ vẫn chưa hoàn hồn lại sau trận thua vừa rồi, Chu Lệnh Hành cũng đang suy nghĩ, nhưng anh vẫn không nói gì.
Ngày đầu tiên đặt chân đến nước Mỹ, bọn họ đã gặp phải một bài toán khó.
Thẩm Giai Niên quan sát biểu hiện của mọi người rồi nói, "LS không phức tạp như mấy cô cậu nghĩ, sự thật là họ đã để thua CQB trong hai năm liên tiếp." Anh ta rút hai tờ giấy trong tập hồ sơ ra, đặt lên mặt bàn, "Nếu CQB có thể đánh bại họ thì chúng ta cũng có thể."
Tờ giấy A4 ghi lại nhiều dữ liệu thống kê từ trận đấu tập vừa rồi, bao gồm lượng chênh lệch kinh tế giữa hai đội trong mỗi khoảng thời gian và lượng sát thương của song C trong mỗi đợt giao tranh.
Mọi người lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Giai Niên, chờ anh ta nói tiếp.
Nhưng Thẩm Giai Niên lại chỉ nhún vai, "Đừng nhìn tôi, đây chỉ là số liệu để mọi người tham khảo. Dù sao thì mấy cô cậu cũng không gặp LS trong vòng bảng, có thể dành chút thời gian để nghiên cứu chiến thuật đối phó."
Sau khi nói xong liền bỏ đi mà không cho bọn họ có bất kì câu hỏi gì.
Tô Hành cầm hai tờ giấy mỏng lên, cẩn thận nghiền ngẫm.
Từ những số liệu trên bảng thống kê này, lượng kinh tế của GI từ đầu đến cuối vẫn luôn không cách LS quá nhiều.
Mặc dù GI đã thua một cách thảm hại trong trận đấu tập này, nhưng rõ ràng bọn họ vẫn luôn duy trì lượng vàng gần như bằng đối phương, mặc dù chỉ kém một ít, nhưng tại sao lại thua thảm hại như vậy?
Cô mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng cũng không biết tại sao.
Tô Hành cau mày khiến Chu Lệnh Hành cũng cau mày theo.
Anh lấy lại hai tờ giấy từ tay cô, "Em quên những lời dặn của ba anh rồi à? Không muốn nhanh khỏi bệnh hả? Nghỉ ngơi đi."
Tô Hành sửng sốt.
Chu Bá Tu đúng là có nói cô không nên sử dụng não quá nhiều, mém nữa thì quên, may mà có anh nhắc.
Nhưng mà... hình như cũng đã lâu rồi cô không phát bệnh thì phải.