Chọc Ghẹo Người Yêu Ngây Thơ

Chương 32: Chương 32




Cô bé nhỏ này thật đáng sợ, kiên trì với ý nghĩ của mình, không hề nhượng bộ.
Mặc dù biết Thiên Khởi sẽ lên mạng, nhưng Kỳ Trâm không biết cô bé lợi hại như vậy, còn có thể từ internet tra được tin tức nội bộ?
Thiên Khởi nói như vậy, làm cho Kỳ Trâm cực kỳ nghi hoặc, rốt cuộc là đáp ứng hay là không đáp ứng mới tốt đây?
Dù sao thân thể của cô bé so với người bình thường lại rất mảnh mai...
“Không có chuyện gì! Chỉ muốn xem trận bóng một chút, cổ vũ cho chị…, em đây cũng không phải không muốn sống nữa! Để cho em xem bóng đi.” Thiên Khởi ôm cánh tay Kỳ Trâm, làm nũng với cô.
“Em, nha đầu này...”
“Hơn nữa em muốn gặp bạn trai chị...!muốn nói chuyện với anh ấy!” Thiên Khởi đặt một tay bên miệng, nhỏ giọng bên tai cô nói rõ nguyện vọng.
“Ha! Vậy em phải thất vọng rồi! Anh ấy không có tới.” Cảm thấy động tác Thiên Khởi rất đáng yêu, Kỳ Trâm cười to.

“Sao? Không tới?” Sao như vậy?
Bọn họ không phải là người yêu sao? Bất kể thế nào, mặc dù là thi đấu hữu nghị, anh ấy cũng nên tới cổ vũ cho Kỳ Trâm mới đúng!
“Thật sự không tới! Anh ấy bận rộn làm việc.

Bất quá chị có thể giới thiệu Đồ Tĩnh cho em quen.” Kỳ Trâm biết rõ cô trên mạng xem không ít ảnh chụp danh nhân trường học, giới thiệu danh nhân trong những danh nhân cho cô biết, hẳn cũng có thể làm cho cô nhìn đã mắt.
Hả? Chỉ có thể gặp Hoa Hoa Công Tử?
Nghe đến đây, trong lòng Thiên Khởi có một thất vọng.
Nhưng, tên Đồ Tĩnh thật sự thường xuất hiện chung với Kỳ Trâm.
Dù không gặp được Tống Trọng Hi, có thể gặp Đồ Tĩnh...
Cũng miễn cưỡng thông qua nha!
Mặc dù thất vọng, nhưng không thể không có lợi.

Thiên Khởi gật gật đầu, tiếp nhận đề nghị của Kỳ Trâm.
“Thái độ gì đây? ! Đây thật sự là đặc biệt chạy đến tham gia náo nhiệt ...” Chứng kiến vẻ mặt đáng yêu của Thiên Khởi, Kỳ Trâm nhịn không được cười to.
Thì ra sống lâu trong thế giới internet rồi, thật sự sẽ hiếu kỳ đối với những nhân vật trong truyền thuyết kia.

Ha ha! Thế giới nho nhỏ thực kỳ diệu.
“Ah! Lạnh quá.”
Kỳ Trâm buông lỏng thân hình mỏi mệt, sau khi hội thể thao trong trường kết thúc, mặc quần áo thể thao, trực tiếp về nhà.
Mở khoá chạy bằng điện, buông lỏng túi hành lý, chậm rãi bước vào phòng khách Kỳ gia.
Bởi vì thời tiết càng ngày càng lạnh, cô phải mang quần áo mùa hè về, lấy thêm chút quần áo mùa đông tới trường học, tủ quần áo của ký túc xá học sinh luôn quá nhỏ, nhét không được nhiều đồ...!Cho nên, trọ ở trường nhưng cô ít nhất vẫn phải một quý về nhà một chuyến.
Theo thường lệ, Kỳ gia bài trí xa hoa nhưng vẫn không có nhân khí, không khí lạnh như băng, không có người ở, ngay cả người rửa chén cũng không có.
Kỳ Trâm sớm quen loại tình trạng này, không lên tiếng tìm người hỗ trợ cô chuyển hành lý, trực tiếp buông lỏng túi quần áo cồng kềnh, từng bước một đi lên lầu hai.
“Con...!Rốt cục đã trở lại?” Mặt mẹ âm trầm, bóng dáng gầy gò xuất hiện ở đầu bậc thang.
Ánh mắt lạnh như băng quanh năm không thấy tuyết tan không phải xuất hiện ở cảnh trong mơ của cô, mà hiện ra trong đời thật, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu làm Kỳ Trâm rất ít khi về nhà.
“Mẹ!” Cổ họng hơi khô sáp, nhưng nên gọi vẫn gọi.

“Con nha đầu kia, tiền ngân hàng dùng hết sao? Bằng không sao lại chạy về đây? Ba của con không gửi tiền đúng hạn cho con sao? Một mình mẹ ở chỗ này chịu khổ thì làm được cái gì...” Tiêu Nhã Phượng có chút bệnh tâm thần chứng kiến con gái về nhà, đầu bắt đầu không ngừng liên tưởng, mà tâm tình cũng không thể khống chế đi theo.
Nhà lao cô đơn này!
Nếu không ở chỗ có tình yêu đã từng thuộc về bà, bà mới không cần ôm tâm sớm đã chết, làm bạn với không khí lạnh như băng, cả ngày trấn thủ trong này.
“Mẹ! Con rất khỏe.

Con không phải nợ tiền mới về nhà, con nhớ mẹ mới về nhà...!Mẹ không cần phải lo lắng!” Kỳ Trâm bỏ túi trong tay xuống, mở bước chân, hai bước bay thẳng lầu hai, ôm bả vai mảnh khảnh của mẹ, nhẹ giọng dụ bà, ổn định lại tinh thần của bà.
“Tài khoản của con còn tiền?” Nghe được trọng điểm, ý khắc nghiệt trong mắt Tiêu Nhã Phượng mới giảm vài phần..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.