Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 17



Sau khi Nhiếp Uyên hỏi, biểu tình nữ chủ nhân có một chút biến hóa.

“Nơi này đương nhiên là…” Bà ta lộ ra vẻ suy ngẫm, kéo dài, biểu cảm lập tức lại khôi phục như thường: “Nhà của tôi.”

Có vấn đề!

Kỷ Vô Hoan vội vã hỏi: “Vậy vì sao bà không thể rời khỏi đây?”

Nữ chủ nhân liếc nhìn cậu một cái, vẫn là ngoài cười nhưng trong không cười.

Hệ thống đã nói mỗi phòng chỉ có thể hỏi một vấn đề, Kỷ Vô Hoan, Nhiếp Uyên và Lâm Cương cùng một phòng, nếu Nhiếp Uyên đã hỏi thì bọn họ không thể hỏi nữa.

Xem ra chỉ có thể chờ bữa tối.

Nhưng khiến Kỷ Vô Hoan không ngờ tới là, một nữ sinh đột nhiên mở miệng hỏi: “Phu nhân, vì sao bà không thể rời khỏi đây?”

Nói chuyện chính là cô bé Lý Liên lúc trước cho Kỷ Vô Hoan kính, cô bé nhìn Kỷ Vô Hoan, lại nhìn Nhiếp Uyên, cuối cùng mới nhìn nữ chủ, hơi có chút khẩn trương bất an.

“Rời đi? Tại sao tôi phải rời khỏi nhà mình.” Nữ chủ nhân nở nụ cười, vẻ mặt hạnh phúc, kích động hỏi ngược lại: “Nhà của tôi chẳng lẽ tôi không được ở? Nơi này cái gì cũng có! Còn có bé con đáng yêu nhất của tôi, vì sao tôi phải rời khỏi đây?”

Gì, hóa ra là vì bà ta không muốn rời đi? Kỷ Vô Hoan có chút ngoài ý muốn.

Hết giờ cơm trưa, Lâm Cương lại lôi đồ ăn từ trong túi ra chia cho Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên: “Không có nhiều, ngày mai e là phải ăn cơm Đỗ Toa làm.”

Nhiếp Uyên nhận bánh bao Lâm Cương đưa, bình tĩnh nói: “Đêm nay giải quyết vấn đề.”

“Anh trai Nhiếp đã biết chân tướng sao?” Lâm Cương còn chưa kịp nuốt ngụm nước khoáng xuống, kích động suýt nữa phun ra.

“Vẫn chưa biết.”

“Vậy giải quyết thế nào?”

“Lấy chìa khóa.” Nhiếp Uyên dùng giọng điệu “đêm nay ăn mì” lấy chìa khóa trên người quái vật.

“Lấy thế nào?”

“Cướp.”

Lâm Cương sặc lần thứ hai: “Anh nói thật đó hả?”

Nhiếp Uyên: “Tôi cũng không hay nói đùa.”

Kỷ Vô Hoan cũng không ngạc nhiên, cười khúc khích: “Quả nhiên là đồ đần tứ chi phát triển suy nghĩ đơn giản.”

Ông nội Nhiếp Uyên là quân nhân xuất ngũ, từ nhỏ đã học Krav Maga, cho nên đối với Nhiếp Uyên, hắn có thể sử dụng bạo lực giải quyết rất nhiều vấn đề, ngoại trừ Kỷ Vô Hoan.

Kỷ Vô Hoan lúc này đang nằm sấp trên bàn trà, hiếm hoi im lặng không nói gì, cầm bút hí hoáy vẽ lên giấy ghi chú.

Lâm Cương để sát vào nhìn, cậu ta đang vẽ một hình người trên giấy, đầu hình chữ nhật, mặc váy.

“Đây là?”

Kỷ Vô Hoan: “Đỗ Toa…” Cậu hoàn thành mặt của hình vẽ, như có suy nghĩ gì: “Anh có để ý không, bà ta không muốn để chúng ta nhìn thấy bộ dáng của bà ta.”

Nói xong còn chấm hai con mắt và lỗ mũi, nhưng không có miệng.

“Buổi tối nơi này rất tối, cho dù bà ta đứng ở trước mặt, chúng ta cũng không nhìn ra bà ta trông thế nào, lúc ăn cơm bà ta lại tránh trong phòng bếp, chỉ lộ ra một cánh tay, vẫn không nhìn thấy gì.”

Lần trước Kỷ Vô Hoan nhìn thấy bà ta ở cầu thang, lúc đó bà ta vặn vẹo cổ dựa lên thành cầu thang, bởi vì ánh sáng không tốt, từ góc độ kia chỉ có thể nhìn thấy mặt bà ta.

Cho tới bây giờ, ngoại trừ Lý Liên đã từng thấy bóng lưng của bà ta thì không có người sống nào thấy bộ dáng bà ta.

“Vì sao không để chúng ta thấy?” Trực giác nói cho Kỷ Vô Hoan, manh mối này rất quan trọng: “Có lẽ là để che giấu.”

“Vì sao?”

“Đêm nay sẽ biết.” Kỷ Vô Hoan thu bút đứng dậy: “Hiện tại phải tìm đứa bé kia trước đã.”

Lâm Cương: “Không thông báo cho bọn họ sao?”

“Chúng ta xác định trước đã, nếu sai thì không tới mức bị hội đồng.” Kỷ Vô Hoan dang rộng cánh tay đi đến trước mặt Nhiếp Uyên, nâng cằm ưỡn ngực, đúng lý hợp tình nói: “Đến đây đi, Tròn Tròn.”

“Cút ngay.” Nhiếp Uyên ôm cánh tay cười lạnh: “Tự bê ghế ra đi.”

Kỷ Vô Hoan bĩu môi ‘A’ một tiếng, đi đến trước mặt Lâm Cương: “Anh Lâm, anh có thể… Oa!” Cậu còn chưa nói xong, giật mình kêu một tiếng, chân đã cách mặt đất.

Trong phút bối rối cậu ôm lấy đầu Nhiếp Uyên, sau khi bình tĩnh lại mới vỗ vỗ đầu người kia: “Tròn Tròn, ngoài miệng cậu nói không cần, thân thể lại rất thành thật đó.” Thật ra thì cậu chỉ muốn nhờ Lâm Cương bê ghế cũng mà thôi.

“Đừng nói nhảm, tìm nhanh lên.” Nhiếp Uyên sầm mặt, ôm chân cậu nâng lên, đi tới chính giữa phòng, định lấy đèn treo làm trung tâm rồi tìm dần ra bên ngoài.

Tuy rằng cả căn phòng không lớn, nhưng nguyên bầy búp bê kia cũng phải trăm con.

“Đúng đúng, tìm sớm ra sớm.” Lâm Cương lập tức đi ra ngoài vác ghế tới hỗ trợ, lúc trở lại chợt nghe Kỷ Vô Hoan đọc “Điểm binh điểm tướng.”

“Kỷ ngu ngốc, mót đòn phải không?”

“Nhiếp thiểu năng, có tin tôi điểm ra không?”

“Tin quần què.”

Kỷ Vô Hoan làm lơ sự khinh thường của Nhiếp Uyên, cố chấp đọc cho hết: “Điểm binh điểm tướng, cưỡi ngựa đánh giặc, có tiền uống rượu, không có tiền cút đi…”

Nhiếp Uyên lại mắng một câu ngu ngốc, tuy từ nhỏ Kỷ Vô Hoan đã rất may mắn, nhưng hắn không tin trong số nhiều búp bê như thế mà cậu ta có thể tùy tay chọc trúng.

Nhưng mà một giây sau, vả mặt tới quá nhanh.

“Tôi tìm được rồi!”

Nhiếp Uyên:???

Lâm Cương vừa mới leo lên được cái ghế, nghe thế lập tức nhảy xuống: “Thật hay đùa vậy?”

“Thật, nhìn xem!” Kỷ Vô Hoan nói xong dùng bút kí tên chọc lên cánh tay con búp bê kia, lõm vào, hiển nhiên là mềm.

Trong hơn một trăm con búp bê, vậy mà cậu ta lại chọc trúng.

Lâm Cương, Nhiếp Uyên: này mẹ nó là cái vận khí quỷ gì vậy!?

Kỷ Vô Hoan đắc ý, cái đuôi nhỏ lại bắt đầu đung đưa, tay vỗ lên đỉnh đầu hắn: “Tròn Tròn, có phục hay không?”

Nhiếp Uyên đột nhiên buông tay biểu đạt tâm tình khó có thể tin của mình, trước khi thanh niên kịp nhảy dựng lên trách móc đã đi tới trước mặt Lâm Cương, lấy luôn ghế hắn vừa bê vào.

Bằng chiều cao của Nhiếp Uyên, chỉ cần đứng trên ghế, duỗi thẳng cánh tay, cầm cái đầu con búp bê kia, sau đó giật nó xuống!

Này cũng quá bạo lực rồi?!

Lâm Cương chửi thầm một tiếng, sau đó lui tới cạnh cửa.

Nhiếp Uyên đặt búp bê lên bàn trà, hắn ngẩng đầu nhìn, vị trí kia đã lộ ra trần nhà màu trắng.

Kỷ Vô Hoan đã từng sờ vào đầu người thật, cũng không sợ, trực tiếp cầm con búp bê lên, sau đó dùng tay xác nhận lại, đúng là mềm mại của thịt, nhưng đã không còn co dãn, ấn xuống là lõm luôn vào.

Vào ngày đầu tiên, lúc cái đầu trong lòng nữ chủ nhân rơi xuống đất, nếu có người chú ý đến sẽ phát hiện tiếng nó rơi xuống đất tuyệt đối không phải nhựa.

Cánh tay trái của búp bê là tay trẻ con thật, bàn tay và bả vai thì không phải. Kỷ Vô Hoan lại vẽ một hình con nít lên giấy ghi chú, trí tưởng tượng bay xa: “Đầu, người, cánh tay, bàn tay, chân, bàn chân, có thể bị phân làm 10 phần, cũng có thể là không, hơn nữa không biết mỗi phòng có mấy phần.”

Lâm Cương chăm chú lắng nghe: “Tôi đi thông báo cho mọi người!” Thấy Nhiếp Uyên và Kỷ Vô Hoan gật đầu, anh ta lập tức rời đi.

Lượng công việc quá lớn, chỉ dựa vào ba người bọn họ không biết tìm đến khi nào? Không phải ai cũng may mắn như Kỷ Vô Hoan.

Mười phút sau, anh ta đã thông báo tới mỗi người.

Toàn bộ người chơi chưa bao giờ đoàn kết như vậy, đồng loạt hành động.

Nguyên một buổi chiều đã tìm ra được hai phần thi thể.

Theo thứ tự là tay trái và chân trái.

Không quá sai lệch so với suy đoán của Kỷ Vô Hoan.

Mãi cho tới gần bữa tối, bọn họ lại tìm thêm được một phần nữa.

4 phần.

Nhanh hơn tưởng tượng.

Bữa tối, có kinh nghiệm từ buổi trưa, hơn nữa đã thấy hi vọng qua cửa, bọn họ cũng không sợ Đỗ Toa như trước, tuy vẫn là bê cơm xong là chạy mất hút.

Lúc này mọi người đã đói không chịu nổi, đều nhìn chằm chằm bát cơm nuốt nước miếng, cũng không biết là ai không nhịn được động đũa trước: “Hương vị cũng không tệ lắm, chỉ là có hơi nhạt!”

Thấy vị tráng sĩ kia không có việc gì, những người khác đều bắt đầu ăn.

Ba người Kỷ Vô Hoan đi vào cuối cùng, thanh niên không hề hứng thú với mấy món thanh đạm này, cậu còn đang hồi tưởng tới thịt khô của Lâm Cương, thậm chí nghĩ chờ trở lại thế giới thật sẽ tới khách sạn anh ta ăn cơm. 

Nhiếp Uyên bưng đồ ăn rời đi, Kỷ Vô Hoan cũng đuổi kịp, cậu cầm lấy bát cơm, nhìn canh cà chua thuận miệng oán hận một câu: “Sao lại không có ớt.”

“Bởi vì cay không tốt cho cơ thể.”

Một giọng nữ từ trong cửa sổ bất thình lình trả lời cậu, Kỷ Vô Hoan giật thót, bát trong tay suýt nữa rơi xuống đất, cậu đột nhiên quay đầu nhìn Nhiếp Uyên, đọc được kinh ngạc trong mắt đối phương.

Lâm Cương thì hoảng sợ lùi lại mấy bước, run rẩy hỏi: “Là Đỗ Toa vừa nói sao?!”

Nhiếp Uyên khẳng định trả lời anh: “Phải.”

“Bà ta…” Lâm Cương còn muốn nói gì lại bị Kỷ Vô Hoan phất tay chặn lại, cậu cảm giác mình đã bắt được manh mối rồi.

Ngón tay theo thói quen chạm tới tai ấn lên khuyên tai, vành tai bị vò có hơi đau.

Cậu ấn ba cái, bắt được ý tưởng thoáng qua, Kỷ Vô Hoan lộ ra một nụ cười sâu xa.

“Hoa ra là vậy à.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Kỷ Vô Hoan: Tròn Tròn ~ ôm ôm ~~

Nhiếp Uyên: trực tiếp công chúa ôm lên giường.

____________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.