Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 105: Không ai có thể thay thế được



"Mạc Oánh, cậu giúp tôi đi, chỉ có cậu mới có thể giúp tôi." Nhược Hi cầm tay tôi, rưng rưng nước mắt, kiên định nhìn tôi.

"Tôi phải giúp cậu như thế nào đây?" Tôi cũng không phải là thám tử, người đã mất tích rồi làm sao tôi tìm được?

“Lục Minh Hiên! Bằng năng lực của anh ta, nhất định sẽ có biện pháp để tìm ra Diệp Phong!” Nhược Hi nói một câu, làm tôi chợt bừng tỉnh.

Tại sao tôi lại không nghĩ ra chứ?

Khó trách vì sao Nhược Hi lại tìm tôi để nhờ giúp đỡ, thì ra là vậy.

Muốn nhờ tôi cầu xin Lục Minh Hiên sao? Cầu xin anh ta tìm Diệp Phong?

“Chuyện này......” Tôi khó xử, chuyện này tôi phải nói như thế nào đây? Lục Minh Hiên đã từng gặp qua Diệp Phong, cũng biết mối quan hệ của chúng tôi lúc trước, nếu nhờ anh ta tìm Diệp Phong, liệu anh ta có giúp không?

Người đàn ông như Lục Minh Hiên, không thừa cơ hội bỏ đá xuống giếng đã là may lắm rồi, nếu như muốn nhờ anh ta giúp một tay...... Tôi cảm thấy chuyện này thật không có khả năng.

“Mạc Oánh, van xin cậu, giúp tôi được không...... Tôi biết mình không còn mặt mũi nào để nhờ cậu giúp đỡ, nhưng Diệp Phong dù gì cũng từng là bạn cũ của cậu, làm sao cậu có thể thấy chết mà không cứu.....”

Thấy chết mà không cứu? Những lời này cứ như là tôi rất vô tình.

“Tôi không phải là thấy chết không cứu, chỉ là......”

“Tôi xin cậu đấy, Mạc Oánh....” Nhược Hi quỳ xuống đất.

Tôi sợ hết hồn: “Cậu đừng như vậy...... Mau đứng lên đi......”

“Nếu cậu không đồng ý giúp tôi, tôi sẽ không đứng lên.....” Cô ấy quỳ trên mặt đất không chịu đứng dậy.

Tôi thật sự không có biện pháp: “Tôi...... sẽ cố gắng giúp cậu, cậu đứng lên trước đi.”

“Cậu thật sự sẽ giúp tôi sao?” Nhược Hi dùng ánh mắt đau khổ nhìn tôi, giống như tôi là tia hy vọng cuối cùng của cô ấy.

“Tôi..... Ừ” Tôi gật đầu.

Tôi thừa nhận là mình mềm lòng!

“Thật tốt quá.... Cảm ơn cậu Mạc Oánh......”

“Không cần cảm ơn tôi.” Chuyện này có thể giúp được hay không, tôi còn chưa có chắc đâu!

“Tôi biết là cậu sẽ giúp tôi mà Mạc Oánh.” Nhược Hi lau nước mắt, ánh mắt nhìn tôi có chút quái dị.

*************************************

Trong điện thoại của mỗi người, đều sẽ có một dãy số, bạn vĩnh viễn không gọi vào dãy số đó, nhưng cũng sẽ không xóa;

Trong lòng của mỗi người, đều sẽ có một người, mặt dù bạn không bao giờ nhắc tới, nhưng cũng không bao giờ quên được người đó;

Có vài người chúng ta không biết họ tốt ở điểm nào, nhưng không ai có thể thay thế họ được;

Số điện thoại của Diệp Phong vẫn còn lưu trong điện thoại tôi, nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ gọi điện thoại cho anh ta, cũng không muốn xóa đi, trong lòng thường xuyên nghĩ tới anh ta, nhưng không muốn nhắc đến, cũng không muốn quên đi.

Tôi cố lấy hết dũng khí nhấn nút gọi trên màn hình, nhưng chỉ nghe thấy một giọng nói cứng nhắc: “Số máy quý khách vừa gọi......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.