Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 117: Anh đừng ép người quá đáng



"Thật xin lỗi, tối hôm qua là ngoài ý muốn, về sau sẽ không như vậy nữa." Tôi hạ thấp giọng nói xin lỗi anh ta.

"Ngoài ý muốn? Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?" Anh ta tức giận, hơi thở mang tính chiếm đoạt: "Em dám ở sau lưng tôi yêu đương với người đàn ông khác! Ai cho phép em làm như vậy?"

"Tôi và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường, không phải như anh nghĩ đâu.” Tôi cảm thấy mình thật oan uổng, không muốn nói chuyện với anh ta nữa, nhưng anh ta cũng không định buông tha tôi.

“Bạn bè bình thường sao? Trai đơn gái chiếc ở cùng nhau suốt cả đêm, chẳng lẽ không có làm cái gì? Ai mà tin em chứ? Em cho rằng tôi là một đứa con nít 3 tuổi sao? Tôi dễ dàng lừa gạt như vậy?”

“Anh đã nghĩ như vậy rồi, tôi cũng không còn cách nào.” Tôi không muốn nói nữa, xoay người rời đi, anh ta lại chắn trước người tôi: “Thế nào? Chột dạ? Bị tôi nói trúng rồi sao?”

Anh ta cười lạnh: “Thật không thể ngờ ham muốn tình dục của em lại mạnh như vậy, ngay cả tôi cũng không thỏa mãn được em.”

Những lời này thật khó nghe, giống như tôi ngoại tình ở ngoài bị anh ta bắt được, tôi thật sự không nghe nổi nữa, trừng mắt nhìn anh ta: "Lục Minh Hiên, anh đủ rồi đó! Anh chất vấn tôi, vậy còn anh thì sao? Không phải anh cũng ở cùng người phụ nữ khác sao?"

"Em là người phụ nữ của tôi!" Anh ta đưa tay giữ cằm tôi, ép tôi nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của anh ta.

"Nhưng tôi lại không phải người phụ nữ duy nhất của anh!"

"Nhưng mà tôi phải là người đàn ông duy nhất của em!" Anh ta nheo cặp mắt nguy hiểm lại, gắt gao nhìn chằm chằm tôi: "Tôi có thể tìm người phụ nữ khác, nhưng em thì không thể!"

"Tại sao tôi lại không thể" Tôi không cam lòng chịu yếu thế, trừng anh ta: "Anh có thể có người phụ nữ khác, vì sao tôi lại không thể có người đàn ông khác?"

"Bởi vì em là người phụ nữ được tôi bao nuôi! Là tôi bao nuôi em! Chẳng lẽ em đã quên thân phận của mình rồi sao? Em có được ngày hôm nay là nhờ ai? Đừng tưởng rằng bộ phim thành công, em được nổi tiếng rồi thì hay lắm! Ha, tôi chỉ cần nói một câu thôi cũng có thể làm cho em thân bại danh liệt, em có tin hay không?"

"Anh....."

"Những gì tôi nói với em lần trước có phải em đã quên rồi đúng không? Xem ra tôi cần phải lặp lại một lần nữa! Lần này là lần cuối cùng, em nghe cho rõ, tôi có thể đưa em lên thiên đàng, cũng có thể đẩy em xuống địa ngục! Không muốn trở lại như lúc trước, thì ngoan ngoãn nghe theo lời tôi, nếu em dám qua lại với người đàn ông khác, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho em!"

Tôi tức giận đến toàn thân phát run: "Lục Minh Hiên, anh đừng ép người quá đáng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.