Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 127: Đi chơi gặp phải chuyện không may



Kêu tôi đi lấy nước chỉ là một cái cớ thôi, chắc chắn là cô ta cố ý muốn tách tôi ra! Cũng dễ hiểu thôi, hai người bọn họ muốn có thế giới riêng, tôi tác thành cho bọn họ là được chứ gì!

Không cần theo chân hai người gây cản trở, tôi còn thoải mái hơn!

Quay lại chân núi, tôi nhẹ nhõm thở dài một hơi, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Đột nhiên nghe "bộp" một tiếng, tôi cảm thấy hình như có cái gì rớt ra từ trong túi, quay đầu lại nhìn, thì ra là rớt cái chìa khóa xe, vừa vặn nằm ngay ở sườn dốc thẳng đứng, tôi sốt ruột, men theo sườn dốc đi xuống nhặt chìa khóa, bỗng nhiên một chân bị trượt, cả người mất thăng bằng lăn xuống dốc.

"Cẩn thận!" Đang lúc hỗn loạn, tôi nghe được có một giọng nói kêu lên, tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Minh Hiên đang chạy về phía tôi, một phát bắt được tay tôi, nhưng cũng không kéo lại được, ngược lại anh ta còn bị mất thăng bằng, ôm tôi lăn xuống sườn dốc.....

Sau đó, cả thế giới quay cuồng, chờ đến lúc dừng lại, tôi đã không biết mình đang ở đâu.

Tôi bị ôm vào một vòng tay rắn chắc, cũng không có vết thương nào nghiêm trọng, ngược lại trên mặt và tay của Lục Minh Hiên đều là bị nhánh cây hoặc những vật nhọn làm cho bị thương khắp nơi, chỗ nào cũng có vết máu, nhưng may mắn tất cả đều là vết thương nhẹ.

"Anh có sao không?" Tôi lo lắng hỏi anh ta.

"Em đoán đi?" Anh ta trừng mắt liếc tôi một cái, tức giận rống lên: "Cô gái ngu ngốc này, đi đứng thôi mà cũng bị té, em là ngu như heo sao? Không đâu tự nhiên đi xuống dốc làm gì? Muốn chết sao?"

"Chìa khóa xe bị rớt, tôi muốn nhặt....."

"Nhặt cái đầu em á, nhặt xong mạng cũng mất!" Anh ta thật sự rất tức giận, lần đầu tiên tôi thấy anh ta tức giận đến như vậy, nhưng lại không lạnh lùng tàn nhẫn giống như lúc trước, mà tôi lại cảm thấy anh ta có chút lo lắng khẩn trương.

Chắc là tôi nghĩ sai rồi, làm sao Lục Minh Hiên lại đi lo lắng cho tôi?

"Thật xin lỗi....." Tôi cuối đầu xin lỗi anh ta.

"Xin lỗi thì có ích gì?" Anh ta liếc tôi một cái, rồi nhìn bốn phía xung quanh,ở đây rừng núi hoang dã, cây cối um tùm, bây giờ muốn đi lên theo hướng đã lăn xuống đây thì không thể nào, rất cao! Phải tìm đường khác đi lên trên thôi.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tôi nhìn xung quanh hoang tàn vắng vẻ, hơi sợ.

Tất cả cũng tại mấy người có tiền này, đi leo núi thôi cũng tìm một chỗ hẻo lánh như vậy, hình như chỗ này có rất ít người tới, cho nên cũng an toàn, nghe nói phong cảnh trên đỉnh núi rất đẹp, nhưng bởi vì đường xá xa xôi nên rất ít người sẵn lòng lái xe mấy tiếng đồng hồ tới đây.

Mấy người có tiền thật ăn no rỗi việc, không có chuyện gì làm bèn tìm đến chỗ khỉ ho cò gáy này để du ngoạn!

Bây giờ thì hay rồi, đi chơi lại gặp phải chuyện không may, có chết ở chỗ này cũng không có ai biết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.