Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 129: Cô gái ngốc này



Khi tôi mở mắt ra, mọi thứ xung quanh đều thay đổi! Cảnh vật còn vắng vẻ hơn!

"Đây là đâu vậy?" Tôi khẩn trương hỏi.

"Không biết, hình như càng đi càng xa rồi." Khuôn mặt Lục Minh Hiên vẫn giữ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói rõ ràng có chút ngưng trọng.

"Nguy rồi, nếu như đến trước lúc trời tối mà chúng ta vẫn còn chưa tìm được đường quay lại, đêm nay chúng ta phải làm sao bây giờ?” Tôi sốt ruột, chợt nhớ tới điện thoại di động: "A,có rồi! Gọi điện thoại cầu cứu!"

Tôi nhanh chóng lấy di động ra, gọi không được, nhìn lại màn hình thì thấy..... Ở đây không có sóng?

"Lần này thì chết chắc rồi, địa phương quái quỷ này ngay cả sóng điện thoại cũng không có!" Tôi dường như tuyệt vọng, đêm nay phải làm sao bây giờ, cho dù có sống sót qua được đêm nay, vậy còn đêm mai?

Chắc là bây giờ bọn họ cũng phát hiện ra chúng tôi bị mất tích rồi chứ? Hẳn là đang đi tìm chúng tôi rồi!

"Sẽ có cách thôi!" Lục Minh Hiên nhíu mày, giống như đang suy nghĩ tiếp theo nên làm cái gì.

"Anh cõng tôi đi lâu như vậy cũng mệt rồi, bỏ tôi xuống đây đi." Tôi nói.

Hiện tại tình huống như thế nào còn không rõ, cũng không biết còn phải đi bao lâu, anh ta cứ cõng tôi như vậy sẽ mệt chết mất.

"Tôi không sao." Anh ta không có ý tứ muốn thả tôi xuống, tiếp tục cõng tôi đi về phía trước. Tôi thấy anh ta kiên trì như vậy cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục dựa lên lưng anh ta.

Một trận gió nhẹ thổi qua, tôi cảm thấy thật lạnh, rùng mình một cái, mí mắt lại bắt đầu nặng trĩu.

Trong lúc đang mơ màng, hình như tôi nghe thấy có người gọi tôi: "Mạc Oánh, mauu tỉnh dậy...... Cô gái ngu ngốc này......"

Tôi muốn mở to mắt, lại không mở lên nổi, đầu thật đau, cả người mềm nhũn, không động đậy nổi, ý thức dần trở nên mơ hồ.

Không biết qua bao lâu, tôi cảm thấy có dòng nước ấm chảy vào trong miệng, đắng đắng, chát chát, tôi khó chịu nhíu mày, ý thức cũng dần dần khôi phục.

Chậm rãi mở mắt ra, tôi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lục Minh Hiên đang phóng đại trước mắt.

Anh ta nhìn thấy tôi tỉnh lại, chân mày đang nhíu chặt cũng giãn ra.

"Cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi!" Anh ta đưa tay sờ trán tôi, lòng bàn tay lạnh lẽo, tôi thoải mái nhắm mắt lại.

"Tôi bị làm sao vậy? Nơi này là chỗ nào?" Tôi yếu ớt hỏi, cả người giống như bị rút hết sức lực, mệt lả.

"Em bị sốt!" Anh ta lo lắng nhìn tôi: "Nơi này chỉ có một căn nhà có người ở, tôi xin họ cho ở nhờ một đêm, bọn họ tốt lắm, thấy em bị bệnh còn cho em uống thuốc."

"Thật vậy sao?" Tôi sờ trán mình, quả thật nóng muốn phỏng tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.