Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 137: Tôi nhịn rất khó chịu



Tôi nhịn không được ôm lấy thắt lưng anh ta, dán mặt vào lồng ngực anh ta, tham lam hít thở, cũng không quản những người xung quanh thấy thế nào, giống như cả thế giới chỉ còn lại hai người.

Tim tôi đập nhanh, lần đầu tiên có loại cảm giác rung động này, có chút quen thuộc, lại hơi xa lạ, đầu óc tôi đã không còn chỗ trống để suy nghĩ đây là cảm giác gì nữa rồi, chỉ muốn lẳng lặng như vậy, ngửi mùi hương của anh ta, tựa vào trong ngực anh ta.....

Xe chạy một đường lung la lung lay, trên xe rất nhiều người, chen lấn tôi đến không có chỗ để đứng!

Tôi rất ghét tiếp xúc thân thể với người khác, luôn tránh chạm vào bọn họ, nhưng xe chạy không tránh khỏi va chạm, tôi chỉ có thể cố gắng nép sát vào trong người Lục Minh Hiên.

Đột nhiên tôi thấy sắc mặt anh ta có chút đau khổ, giống như đang chịu đựng cái gì, nhìn tôi muốn nói lại thôi: "Em......"

"Làm sao? Anh thấy không thoải mái sao?" Tôi lo lắng hỏi anh ta.

Anh ta cúi đầu nói vào tai tôi: "Tôi nhịn rất khó chịu....."

Nhịn rất khó chịu? Đầu tiên tôi sửng sốt, rất nhanh phản ứng theo kịp, mặt đỏ lên, xấu hổ ghé vào tai anh ta nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi nói: "Trong hoàn cảnh như vầy mà anh lại còn muốn làm chuyện đó sao?"

"Tôi......"

"Câm miệng!" Mặt tôi nóng lên, trợn mắt liếc anh ta.

"Em đang nghĩ cái gì vậy chứ!" Anh ta nhịn không được gầm nhẹ: "Em đạp lên chân tôi!"

Tôi sửng sốt, cúi đầu nhìn thấy...... thì ra là tôi đang đứng lên mấy ngón chân của anh ta, tôi còn nghĩ rằng, cái xe này sao lại gồ ghề như thế, thì ra là chân anh ta!

"Thật xin lỗi!" Tôi vội vàng lấy chân ra, ngại ngùng nhìn anh ta.

"Em xem tôi là cái gì?" Anh ta liếc tôi: "Lúc nào rồi mà em còn nghĩ ra mấy chuyện vớ vẩn đó nữa? Thật không biết trong đầu em rốt cuộc có cái gì trong đó!"

Tôi không dám phản bác lại anh ta, thầm nghĩ, đều không phải do anh mà ra sao? Ai kêu lúc nào anh cũng làm chuyện đó với tôi làm gì?

Ba tiếng đồng hồ, một ngày dài như là một năm, may là vượt qua được rồi!

Xe dừng lại, tôi vội vàng nhảy xuống.

Bên ngoài xe không khí thật trong lành, thế giới này thật đẹp biết bao! Tôi tham lam hít thở không khí trong lành, cảm thấy cả người đều là mùi hôi trên xe, ghê muốn chết, tôi cũng không dám cúi đầu xuống, sợ ngửi thấy mùi hôi trên người mình.

Hiện tại, chúng tôi đã vào đến thị trấn, nơi này vô cùng đơn sơ, cũng không rộng lắm. Còn phải đổi một chiếc xe nữa mới đến được nội thành.

"Chắc là ở đây có sóng điện thoại. Tôi gọi điện thoại thử xem sao!" Tôi hưng phấn sờ sờ túi tiền, sau đó gương mặt tái nhợt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.