"Em còn dám cười nữa!" Anh ta liếc nhìn ông chú kia một cái, xấu hổ trừng tôi: "Tôi mới không thèm mặc giống ông ta!"
"Không còn cách nào khác!" Tôi nhún vai.
"Em.... " Anh ta thở hổn hển, sờ soạng lung tung không biết đang tìm cái
gì, nói với tôi: "Ví tiền và di động của tôi đều bị trộm rồi! Trên người em còn bao nhiêu tiền?"
Ví tiền của tôi cũng bị trộm, tìm trong tất cả các túi, vậy mà may mắn còn được mười lăm đồng tám!
"Chỉ có nhiêu đây thôi sao?" Vẻ mặt Lục Minh Hiên suy sụp.
"Anh còn chê ít nữa hả? Có được nhiêu đó là không tệ rồi!" Tôi cầm mười lăm
đồng tám trong tay nâng niu trong lòng bàn tay: "Bây giờ hai chúng ta
phải dựa vào mười lăm đồng tám này mà sinh sống đó!"
"Chút tiền này mua cái quần lót cũng không đủ!" Anh ta liếc tôi một cái, đột nhiên đoạt hết tiền trong tay tôi bỏ đi.
"Này, anh làm sao vậy?" Tôi nhanh chóng đuổi theo.
Chúng tôi đi thẳng một đường về phía trước, thật vất vả mới tìm được khu chợ, chỗ này bán đủ thứ, tôi thấy bên kia có bán mì sợi và bánh bao, bụng
sôi ùng ục.
Đang định kêu Lục Minh Hiên đưa tiền cho tôi mua đồ
ăn, quay đầu lại đã không thấy anh ta đâu, mà anh ta đã đi vào một quầy
hàng bán quần áo nam rồi.
Tôi vọt vào trong tiệm, liền nhìn thấy Lục Minh Hiên đang cầm một cái quần bò rẻ tiền nhất hỏi: "Cái quần này bao nhiêu tiền?"
"Ba trăm!" Bà chủ hét một cái giá trên trời.
Tôi vừa nghe xong, chạy lại: "Chất lượng như vầy mà bán giá ba trăm đồng sao"
Ba trăm đồng cũng có thể mua hàng hiệu rồi, loại quần áo rẻ tiền này, bỏ
ra mười mấy đồng là mua được! Ba trăm sao? Chi bằng quên đi, cho dù bà
ta có ra giá ba mươi tôi cũng không mua!
"Có loại nào giá rẻ hơn
không?" Anh ta ngại ngùng mở miệng, có lẽ với anh ta mà nói, ngay cả cái quần ba trăm đồng cũng không có tiền mua là một chuyện rất mất mặt!
Cũng đúng thôi, anh ta có nhiều tiền như vậy, chỉ mua một cái quần lót thôi
cũng mất mấy trăm đồng, toàn là hàng thiết kế, may theo số đo! Bây giờ
ngay cả mua một cái quần rẻ tiền có ba trăm đồng cũng không mua nổi, đối với anh ta quả là một chuyện vô cùng xấu hổ!
"Loại rẻ nhất ở bên kia, ba mươi đồng một món!" Bà chủ chỉ qua đống quần áo giống như đồ bỏ chất bên kia. Toàn là mấy cái quần đùi bị đứt chỉ và quần ngủ, chất
lượng kém muốn chết.
"Đi thôi, chúng ta không mua nổi đâu!" Tôi kéo Lục Minh Hiên ra ngoài cửa.
Ra khỏi sạp quần áo, Lục Minh Hiên dùng sức hất tay tôi ra.
"Anh làm sao vậy?" Tôi khó hiểu nhìn anh ta.
"Tôi muốn mua quần!" Anh ta giống như một đứa con nít, giận dỗi với tôi.