Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 14: Oan gia ngõ hẹp



Edit: Junie

“Hai người đang làm gì đó!”

Một giọng nói nghiêm nghị đúng lúc vang lên.

Hai cánh tay của Đỗ Phi Phi nâng lên đã giữ lại giữa không trung.

Tôi nhìn theo chỗ phát ra âm thanh, người đàn ông trung niên đứng ngoài cửa, trên đầu đội mũ lưỡi trai, gương mặt uy nghiêm và khí thế dọa người.

Tôi nhanh chóng nhận ra, anh chính là nhà đạo diễn cùng biên kịch nổi tiếng, Trương Nghệ Mưu!

“Trương đạo diễn, ngài mạnh khỏe.” Tôi hơi lúng túng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, cúi chào rất lế phép.

Đạo diễn Trương Nghệ Mưu là người tôi thần tượng, tôi cực kì thích anh làm đạo diễn, cũng nghe nói anh không chấp nhận bất kỳ nữ minh tinh nào lấy lòng, công tư rất rõ ràng, đối với diễn viên yêu cầu rất cao!

Lần đầu tiên quay phim có thể đóng vai nữ chính của Trương đạo diễn, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh! Tuy nhiên, lần đầu tiên gặp mặt dưới tính huống như vậy, thật là mất mặt.

“Hai người có biết mình đang làm cái gì không? Có biết đây là chỗ nào không?” Giọng nói của Trương đạo diễn trầm thấp tràn đầy uy nghiêm, “Nơi này là chỗ tôi làm việc, tôi không hy vọng thấy bất kì ai gây gổ đánh nhau ở đây, nếu chuyện này xảy ra lần nữa, xin cút ra ngoài! Loại diễn viên không có tố chất, không có tư cách đóng phim của tôi!”

“Rất xin lỗi!” Tôi cúi đầu, trong lòng tràn ngập áy náy, bị lời của Trương đạo diễn làm cho hoảng sợ.

“Hừ!” Đỗ Phi Phi dậm chân một cái, tức giận rời đi.

Trương đạo diễn cũng rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm, vô lực ngồi tựa vào ghế, nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương.

Gần đây quá nhiều chuyện xảy ra, khiến tôi cảm giác mệt chết đi…

Mấy tháng tới đây, tôi còn phải ngày ngày đối mặt với đỗ Phi Phi, nghĩ thôi đã cảm thấy nhức đầu!

Bát tự vai nữ chính cùng tôi không hợp, thời điểm ở trường học đi khắp nơi đã nhằm vào tôi, không nghĩ tới vai diễn nữ chính đầu tiên cũng tranh giành cùng cô ấy nữa, đúng là Oan Gia Ngõ Hẹp, có tránh cũng không tránh được!

Chẳng qua làng giải trí nhỏ như vậy, mọi người làm ngành này đều nói, sớm muộn cũng phải tranh giành với nhau!

“Cô không sao chứ!” Tiếng nói trong trẻo truyền tới.

Tôi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn là dung nhan thanh tuấn, khôi ngô, sống mũi cao, đôi môi mỏngkhêu gợi vểnh thành đường cong, làn da trắng muốt không khác gì công tử, đôi mắt trong suốt lan tỏa nhàn nhạt sáng bóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.