Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 150: Cả người nổi da gà



"Em đỏ mặt rồi kìa." Anh ta cười đắc ý: "Cũng không phải lần đầu tiên hôn nhau, em làm gì tức giận như vậy? Chẳng lẽ em không thấy lãng mạn?"

"Lãng mạn cái gì chứ, nhiều người nhìn như vậy....."

"Về sau có thể hôn nhiều một chút, mùi vị cũng không tệ." Ý niệm tà ác trong đầu anh ta lại bắt đầu trỗi dậy.

"Anh....." Tôi giả bộ làm mặt tức giận, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.

Đột nhiên tiếng còi xe vang lên.

Hơn mười chiếc xe nhanh chóng chạy đến, toàn bộ vây quanh quảng trường, vừa vặn ở xung quanh đài phun nước, vây hai chúng ở chính giữa, khí thế thực hùng hổ, giống như đang quay phim.

Xe dừng lại, đồng loạt tắt máy xe, sau đó một đám vệ sĩ mặc quần áo màu đen nhanh chóng lao xuống, trong đó có thư ký của Lục Minh Hiên.

"Lục tổng giám đốc, ngài không sao chứ?" Vẻ mặt thư ký khẩn trương, nhìn thấy Lục Minh Hiên không có vấn đề gì, nhẹ nhõm thở dài một hơi.

"Ngài mất tích hai ngày nay, tất cả mọi người đều đang tìm ngài, ông cụ rất sốt ruột, ông nói nếu đêm nay còn không tìm được ngài, ông ấy sẽ tự mình gấp rút trở về đây lo liệu mọi chuyện, mặc kệ vận dụng bao nhiêu mối quan hệ, tốn bao nhiêu tiền cũng nhất định phải tìm được người về."

"Ông cụ đã biết rồi sao?"

"Đúng vậy......" Thư ký cúi đầu.

Lục Minh Hiên có chút không vui: "Lập tức liên lạc cho ông cụ, báo với ông ấy là tôi không sao, còn về chuyện công ty, lập tức phát thông báo, một giờ sau triệu tập hội nghị khẩn cấp, hai ngày này tôi không có ở đây, công ty xảy ra chuyện gì, toàn bộ đều phải báo cáo cho tôi biết."

"Dạ được....."

Lúc này Lục Minh Hiên lại khôi phục lại khí phách thường ngày, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân cũng làm nổi bật lên phong thái uy nghiêm của người lãnh đạo.

Tôi cảm thấy anh ta thật xa cách, loại cảm giác khó hiểu này làm tôi có chút mất mát.

"Hiên Hiên!" Một giọng nói uốn éo đầy lo lắng truyền đến.

Tôi quay đầu, chỉ thấy một bóng dáng mảnh khảnh chạy vọt đến, nhào vào trong lòng Lục Minh Hiên.

"Hai ngày nay anh đi đâu vậy, anh có biết em lo cho anh lắm không, người ta ăn không ngon suốt hai ngày nay đó..... Hu hu....." Cô ta khóc nức nở.

Hai chữ "Hiên Hiên" làm cả người tôi nổi da gà, cô gái này cũng thật là khoa trương quá đi.

"Sao cô cũng tới đây?" Lục Minh Hiên nhíu mày.

"Là thư ký của anh nói cho em biết, em vừa nghe được tin tức của anh, lập tức liền đến đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.