Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 172: Rốt cuộc anh muốn cái gì?



Anh giúp tôi không đúng sao? Anh cho tôi tiền cũng không đúng sao? Đều là tôi dùng thân thể để đổi lấy! Không đúng sao? Nếu như tôi chưa từng leo lên giường của anh, anh có giúp tôi không?

Nếu chỉ là một cuộc giao dịch, thì vì sao tôi phải cảm kích anh chứ?

Mặc dù trong lòng có nhiều bất mãn, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không nói ra! Loại đàn ông giống như Lục Minh Hiên, có nói ra anh ta cũng không hiểu, sẽ chỉ cảm thấy tôi được voi đòi tiên, không biết điều!

Anh ta thấy tôi không nói lời nào, tức giận hơn: "Mạc Oánh à Mạc Oánh, tôi thật sự rất muốn hỏi em, rốt cuộc em có tình cảm hay không? Rốt cuộc là em có từng rung động trước người khác một lần nào chưa?"

Tôi rất muốn nói với anh ta, người đàn ông nào đối xử tốt với tôi, tôi cũng đều sẽ cảm kích họ, chỉ có mình anh... là ngoại lệ!

Diệp Phong đối xử với tôi rất tốt, tình yêu đó thật thuần khiết, còn anh thì không ngừng đòi hỏi, chà đạp thân thể của tôi, đàn ông như vậy, làm sao tôi có cảm tình được?

Tôi cũng không phải là người phụ nữ cuồng dâm, cho dù công phu trên giường của anh có tốt hơn nữa, tôi cũng sẽ không vì vậy mà mê luyến anh, yêu anh!

"Tôi đang nói chuyện với em đó!" Anh ta tức giận rống to với tôi.

Làm cho Lục tiên sinh bất mãn như vậy, tôi thật xin lỗi." Tôi cung kính trả lời anh ta.

"Câm miệng!" Anh ta hung tợn địa nhìn chằm chằm tôi: "Tôi không muốn nghe những lời này!"

"Tôi sẽ tận lực cải thiện mình, để làm Lục tiên sinh hài lòng." Tôi dùng giọng điệu hết sức tôn trọng, giống như người làm nói chuyện với chủ nhân.

Anh ta thật sự tức giận vọt tới, ép tôi sát vách tường.

Lại muốn cường bạo tôi sao? Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi bước tiếp theo của anh ta.

Bên tai truyền đến âm thanh răng rắc, tôi cảm nhận được tiếng gió xẹt qua, mở mắt ra, tôi nhìn thấy khuôn mặt tức giận nghiến răng nghiến lợi của Lục Minh Hiên, quả đấm đánh vào trên vách tường.

Vách tường trắng muốt xuất hiện một vết nứt, trông thật đáng sợ.

"Rốt cuộc anh muốn cái gì?" Mặt dù nội tâm đang hết sức hoảng loạn, nhưng tôi vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.

"Những lời này là tôi nên hỏi em mới đúng!"

"Tôi muốn đóng phim! Hy vọng chúng ta có thể trở về như trước, tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng có thể được làm chuyện mình muốn làm, đóng phim là lý tưởng của tôi, là sự nghiệp của tôi, mục tiêu của tôi, anh không thể ngăn cản tôi."

"Tôi không ngăn cản em đóng phim, nhưng bộ phim này, em nhất định phải rút lui cho tôi!"

"Không được!" Tôi kiên quyết cự tuyệt: "Bộ phim này rất quan trọng đối với tôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.