Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 174: Anh không thể ngang ngược như vậy!



"Được! Tôi không đóng phim nữa!" Tôi quyết định.

Muốn tôi gả cho người đàn ông này sao? Mơ đi! Tôi tình nguyện không cần đóng bộ phim này!

Không có sự giúp đỡ của Tô Quân, có thể con đường trở thành diễn viên nổi tiếng của tôi có thể chậm hơn một chút, nhưng không sao cả, có chỗ dựa lớn như Lục Minh Hiên, chuyện tôi nổi tiếng cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi! Chỉ sợ phải đắc tội đạo diễn, sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ sau này của tôi.

Nhưng bây giờ không lo được nhiều như vậy, hôn nhân không phải chuyện giỡn chơi, đó là một cái nhà tù, tôi không muốn bị tên cầm thú Lục Minh Hiên giam giữ trong đó!

"Anh đã quyết định cho em rồi, em phải kết hôn với anh!" Anh ta cười âm hiểm, ánh mắt quỷ dị làm người ta phát sợ, khuôn mặt tà mị điển trai dần tới gần tôi, giọng nói tà ác vang lên: "Bây giờ nói không muốn đóng phim nữa, đã muộn rồi!"

"Anh, ý anh là gì?" Tôi tức giậm chân, không thể giữ bình tĩnh nổi nữa.

"Ý của anh là, em muốn đóng phim, thì phải kết hôn với anh! Em không muốn đóng phim, cũng phải kết hôn với anh! Chuyện này đã quyết định!" Anh ta giống như vị vua đang ra lệnh, còn tôi nhất định phải làm theo, không được phản kháng!

"Anh không thể ngang ngược như vậy!" Tôi tức giận hét lên.

Tên đàn ông đáng chết này, còn dám ép tôi vào thế tiến thoái lưỡng nan!

"Anh ngang ngược vậy đó, em làm gì được anh?" Anh ta đắc ý nhìn tôi, giống như rất hài lòng về bản thân sau khi ra quyết định này, suy nghĩ một chút lại nói: "Chúng ta nên tính toán kỹ một chút, em có muốn kết hôn trước rồi quay phim không? Hay là chờ em quay phim xong rồi chúng ta kết hôn?"

"Tôi sẽ không kết hôn với anh!" Tôi kiên quyết nói với anh ta, gương mặt tỏ vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục.

"Em nhất định phải kết hôn với anh, nếu không, anh sẽ lấy lại tất cả mọi thứ mà em đang có!" Giọng nói của anh ta giống như ác ma ở địa ngục, lạnh lẽo, âm u.

Tôi giật mình, khuôn mặt tái mét hoảng sợ.

Anh ta thấy tôi bị giật mình, hài lòng cong khóe môi, đưa tay sờ lên mặt tôi: "Em quá hiểu tính tình của anh rồi đó, anh cũng không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì đâu, em còn nhớ Đỗ Phi Phi không? Kết cục của cô ta, có thể em không rõ lắm, nhưng anh có thể nói cho em biết, tuyệt đối không có cái gì tốt lành đâu, nếu như em không muốn bị giống cô ta, vậy thì ngoan ngoãn nghe lời anh, không nên chọc anh tức giận. Bằng không..."

"Răng rắc", sợi dây chuyền ngọc trai trên cổ tôi bị giật đứt, mấy viên ngọc trai rơi đầy đất, từng viên từng viên trắng muốt lăn trên sàn nhà.

Tôi nhìn ngọc trai lăn trên sàn, hiểu ý của anh ta, lặng lẽ không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.