Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 176: Bất chấp tất cả giúp em



"Hahaha, vậy thì tốt, để tôi đi thông báo với mọi người, không có chuyện gì nữa, hai người có thể về nhà, nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai làm xong nghi thức mở máy sẽ phải bắt đầu làm việc rồi!"

Tôi và Tô Quân cùng nhau ra khỏi phòng làm việc của đạo diễn, Tô Quân nói với tôi: "Chúng ta tìm một chỗ tán gẫu đi."

"Ừ." Tôi gật đầu, cùng anh ta đi ra bãi đậu xe.

Anh ta lái xe đến đỉnh núi lần trước, phong cảnh ở đây thật đẹp, so với cảnh ban đêm lần trước còn đẹp hơn.

Gió lạnh nhẹ nhàng lướt qua mặt tôi.

"Anh còn chưa nói chuyện với đạo diễn sao?" Tôi hỏi.

"Nói chuyện gì?"

"Không phải anh muốn tiếp quản công ty à?"

"Ừ." Tô Quân dừng một chút, nói tiếp: "Anh đã nói chuyện với ba anh, anh muốn quay xong bộ phim này rồi mới về công ty làm việc, đây là nguyện vọng cuối cùng của anh, ba anh đã đồng ý." Tô Quân chân thành nhìn tôi.

"Vậy thì tốt."

Tô Quân chợt quay đầu, nhìn tôi: "Vậy còn em? Chuyện với Lục Minh Hiên đã giải quyết xong chưa?"

Nhắc tới Lục Minh Hiên, tôi cười khổ, thở dài một hơi: "Chuyện phức tạp hơn rồi."

"Sao lại như vậy?" Anh ta nhíu mày, lo lắng nhìn tôi.

"Một lời khó nói hết." Tôi không muốn để Tô Quân biết quá nhiều chuyện giữa tôi và Lục Minh Hiên, dù sao chuyện này cũng không có gì tốt hết, nói ra rất mất mặt, tôi không muốn xấu hổ trước mặt Tô Quân.

"Có việc gì thì cứ nói thẳng ra, đừng đè nén trong lòng, chuyện gì có thể giúp, anh nhất định sẽ giúp em. Em có cần gì cứ việc nói cho anh biết." Tô Quân chân thành nhìn tôi.

Em biết anh sẽ giúp em, nhưng có một số chuyện anh không thể giúp được, ví như, chuyện Lục Minh Hiên muốn kết hôn với em!

Chuyện này cũng không liên quan gì đến vấn đề có đóng phim hay không, hôn sự so với đóng phim quan trọng hơn, tôi căn bản cũng không biết phải làm thế nào bây giờ.

"Mấy chuyện khác tạm thời cứ để sang một bên đi, chúng ta phải đóng phim cho thật tốt rồi tính tiếp." Tạm thời tôi không nghĩ ra biện pháp gì hay, kết hôn cứ để sau này tính.

Chỉ có điều với năng lực của tôi, cũng không biết có thể kéo dài chuyện này được bao lâu nữa! Hy vọng Lục Minh Hiên chẳng qua chỉ là nói giỡn nói một chút thôi. Nếu quả thật muốn kết hôn, vậy thì tôi...

Haizzz, chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi, tôi không muốn đem hôn nhân và nửa đời sau của mình ra để đổi đâu! Chuyện này trước đây tôi hoàn toàn không dự đoán được.

Có trời mới biết, đầu óc người này bị cái gì mà lại muốn kết hôn với tôi?

"Anh ta muốn em phải làm cái gì sao?" Dường như Tô Quân đã nhận ra tâm trạng phiền não của tôi.

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, anh ta thấy tôi không muốn nói, cũng không hỏi nữa, nói với tôi: "Anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em, nếu em cần giúp đỡ, chỉ cần nói với anh, anh sẽ bất chấp tất cả để giúp em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.