Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 182: Chúng ta hẹn hò đi



Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, cúi đầu: "Em không sao."

Bất kể như thế nào, tôi cũng sẽ hoàn thành bộ phim này cho thật tốt, nổi tiếng là con đường duy nhất của tôi!

"Đừng cố gắng chịu đựng nữa, em sẽ rất mệt mỏi, anh hy vọng, khi nào em thấy mệt có thể nói cho anh biết, bờ vai của anh là để cho em dựa vào." Giọng nói của anh ta thật ôn nhu, đầy quan tâm, làm tôi không khỏi cảm thấy thật cảm động.

Nếu như Lục Minh Hiên có thể dịu dàng được một nửa như vậy, thì thật là tốt biết bao!

Suy nghĩ một chút lại cảm thấy buồn cười, Lục Minh Hiên chính là Lục Minh Hiên, làm sao anh ta có thể dịu dàng như Tô Quân được? Tính cách của anh ta như vậy, không thô bạo đã là tốt lắm rồi, làm sao có thể hy vọng xa vời anh ta sẽ dịu dàng chứ?

"Cảm ơn anh, Tô Quân..." Ngoài cảm ơn, tôi không biết phải nói gì.

Tô Quân nhìn tôi, dường như muốn nói thêm điều gì, lại không có nói ra, ánh mắt nhìn vào cổ tôi.

"Khăn quàng cổ của em bị lệch rồi, để anh giúp em..." Anh ta vừa nói, bàn tay đã đưa lại gần.

"Đừng..."

Tôi sợ hết hồn, theo bản năng lùi về sau một bước, liền cảm thấy trên cổ lành lạnh, chiếc khăn đã rơi xuống đất.

Trong gương, tôi có thể nhìn thấy mấy vết hôn bầm tím trên cổ mình, một màn của tối hôm qua lại lần nữa hiện lên trước mắt, còn có những lời nói giễu cợt đáng ghê tởm kia.

Tôi luống cuống đưa tay muốn che lại mấy dấu vết trên cổ, nhưng làm thế nào cũng không che hết được, giống như bị người ta bắt gặp lúc không có mặc quần áo vậy, liều mạng muốn che kín thân thể của mình.

"Em..." Tô Quân cũng nhìn thấy được, anh ta kinh ngạc nhìn tôi, ánh mắt phức tạp kia, giống như là đồng cảm, cũng giống như thương hại, nhưng lại có phần nhiều là sự tức giận.

"Anh ta lại đối xử với em... Đáng chết."

Tôi không biết Tô Quân đang nghĩ cái gì, dù sao cũng không phải chuyện gì tốt, mọi chuyện xảy ra đúng là như vậy, tôi còn phải giải thích cái gì nữa chứ?

Tâm tình từ từ bình tĩnh lại.

Tôi không hốt hoảng nữa, từ từ khom lưng nhặt cái khăn rơi dưới đất, quấn lên cổ.

"Mạc Oánh, rời khỏi anh ta đi, anh ta không xứng có được em!" Dường như Tô Quân đã ra quyết định, nắm lấy tay tôi: "Bất kể phát sinh chuyện gì, anh cũng sẽ ở bên cạnh em, bảo vệ em thật tốt, sẽ chăm sóc em, không để cho bất kỳ ai bắt nạt em! Em muốn anh phải làm sao mới đồng ý rời khỏi anh ta?"

"..."

"Mạc Oánh, anh đang nói chuyện với em đó!" Anh ta khẩn trương rống lên.

Tôi trầm mặc một lát, ngẩng đầu lên, nhìn vào cặp mắt trong suốt của anh ta: "Chúng ta đi chơi đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.