Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 184: Đi xem phim



Cô ta nói xong, xoay người rời đi, để lại tôi và Tô Quân trợn mắt há mồm.

Chai nước lớn như vậy mà có thể uống một hơi cạn sạch sao?

Tô Quân phục hồi tinh thần lại, cười với tôi: "Phụ nữ bây giờ thật là... Haha."

Tôi cũng cười: "Thật đáng yêu, rất là thẳng thắn."

Lần đầu tiên Lý Y Y nhìn thấy Tô Quân đã thích anh ta, cả đoàn làm phim đều biết chuyện Lý Y Y thích Tô Quân, ăn cơm cũng dành chỗ ngồi bên cạnh anh ta, không có việc gì cũng tìm Tô Quân hỏi cái này cái nọ, rõ ràng là có ý tứ với anh ta.

Tô Quân cười bất đắc dĩ: "Thật sự rất thẳng thắn, nhưng lại làm anh có chút không quen."

"Không quen sao? Người đẹp trai thu hút như anh hẳn là có rất nhiều cô gái theo đuổi rồi chứ, sao lại còn thấy không quen nữa?" Tôi nhịn không được chọc anh ta.

"Bị mấy cô gái mình không thích theo đuổi, thật sự rất không quen, nhưng ngược lại cô gái mà anh thích lại không chịu lấy lòng anh, làm cho anh rất khó xử." Lúc nói những lời này, anh ta nhìn chằm chằm tôi.

Lần này đến lượt tôi xấu hổ.

Càng ngày anh ta càng to gan, thường xuyên nói những lời mờ ám với tôi một cách vô cùng tự nhiên.

Thấy tôi không nói gì, anh ta dời đề tài, hỏi tôi: "Lát nữa quay phim xong, chúng ta đi đâu hẹn hò bây giờ?"

Tôi cười: "Anh quyết định đi."

"Được, anh đã đặt một phòng ăn ở nhà hàng gần đây rồi, lát nữa xong việc chúng ta có thể qua đó." Anh ta nói.

"Thì ra anh đã sớm sắp xếp xong xuôi, vậy còn hỏi em làm gì?" Tôi cố tình làm ra vẻ bất mãn, nhưng trên miệng lại tươi cười.

"Nếu như em có đề nghị tốt hơn, anh sẽ nghe theo em." Anh ta chớp chớp mắt lấy lòng tôi.

Sau một ngày quay phim, tôi tẩy đi lớp trang điểm, thay bộ quần áo cổ trang ra, Tô Quân gọi tới.

"Anh chờ em ở ngoài cửa, em còn chưa xong sao?"

"Ừ, em ra liền."

Cúp điện thoại, tôi nhanh chóng chạy ra ngoài, thấy xe Tô Quân đang đậu ở đằng kia.

Không biết tại sao, tôi chợt nhớ tới Lục Minh Hiên.

Anh ta cũng từng làm những chuyện giống như vậy, mỗi ngày chờ tôi tan việc, tặng cho tôi hoa và sô cô la, bây giờ nhớ lại, trong lòng tôi thật chua xót.

Mới ngắn ngủi có mấy ngày, vậy mà cảnh còn người mất.

"Còn ngây ngốc đứng ở đó làm gì? Mau lên xe đi!" Tô Quân xuống xe, mở cửa xe cho tôi, mỉm cười nhìn tôi.

Tôi cong khóe miệng, ngồi lên xe.

"Bây giờ vẫn còn sớm, ăn cơm xong có muốn đi xem phim không?" Anh ta đề nghị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.